• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:







Khi xuống đến lầu dưới của quán bar , thấy Quách Quân Vĩ cùng Lưu Ngạn Bác đã không còn ở đó uống rượu nữa nên Trương Sở Lăng mới lấy di động của mình ra , hắn kinh ngạc khi phát hiện ra tin nhắn của bọn họ , Trương Sở Lăng lập tức gửi mỗi người bọn họ một cái tin nhắn để cho bọn họ yên tâm .



"A Lăng, đổ kỹ của ngươi dường như rất lợi hại , thế nào trước đây lại không có nghe nói qua vậy ?" Bởi vì đã mất đi gánh nặng tâm lý cở trong lòng , tâm tình của Lâm Tịnh trở nên hưng phấn hơn , nàng mỉm cười nhìn Trương Sở Lăng hỏi . Trải qua lần gặp nhau ngẫu nhiên này , Lâm Tịnh phát hiện Trương Sở Lăng đã cho minh một ấn tượng hoàn toàn mới , nếu như nói trước đây Trương Sở Lăng không cam lòng khuất phục số phận mà nỗ lực không ngừng , mà Trương Sở Lăng lúc này đã thay da đổi thịt rồi .



Ngay lúc Trương Sở Lăng đi ra khỏi quán bar hắn liền buông lỏng cánh tay đang ôm vai Lâm Tịnh ra , hắn sở dĩ ở trong Thời Gian Vui Vẻ vẫn ôm Lâm Tịnh , chỉ là vì tạo cho Cửu Gia một loại cảnh báo , bản thân có quan hệ thân mật với Lâm Tịnh , như vậy sẽ tạo cho hắn một cảm giác kinh sợ .



Thấy khuôn mặt tươi cười của Lâm Tịnh , nội tâm của Trương Sở Lăng cũng vui vẻ , có thể làm cho nữ thủ trưởng đang có tâm trạng đau khổ vui vẻ lên , hắn cảm giác mình làm như vậy rất có ý nghĩa, "Bản lĩnh lợi hãi đương nhiên phải giấu kỹ , nếu như rêu rao khắp nơi nói không chừng mọi người sẽ nghi ngờ ngươi ."



Trương Sở Lăng nói làm cho Lâm Tịnh ngẩn ra , tỉ mỉ suy nghĩ một chút thì sự việc thật sự giống như vậy ,người mỗi ngày đều nói mình là cao thủ , tuyệt đối không phải cao thủ thực sự , nghĩ tới đây nàng ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Trương Sở Lăng , nhưng thấy được bộ mặt tươi cười bỡn cợt của hắn , giờ mới hiểu được bản thân bị Trương Sở Lăng đùa giỡn .



"Ha ha, ngươi sẽ không tin lời ta nói là thật chứ ?" Trương Sở Lăng nhìn thấy Lâm Tịnh hướng về phía mình với ánh mắt trợn tròn , rốt cục nhịn không được cười to hơn .




Lâm Tịnh thấy Trương Sở Lăng dám trêu chọc mình , tự nhiên không bỏ qua . Vươn cổ tay trắng như tuyết của nàng đánh Trương Sở Lăng . Ánh đèn ne-on chập chờn xung quanh , hai thân ảnh lôi lôi kéo kéo dán vào nhau , để lại một tràng cười vui vẻ .



"A Lăng, đỏ kỹ của ngươi lợi hại như vậy , ngươi nói một người nghiện cờ bạc có thể bỏ được không?" Hai người truy đuổi nhau nửa ngày . Tựa hồ cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, lền ngồi xuống nghỉ ngơi ngay bên đường .



Bởi vì một lần gặp gỡ ngẫu nhiên . Bất tri bất giác cự ly giữa trsl cùng Lâm Tịnh trở nên gần hơn , nếu như nói trước đây là Lâm Tịnh chiếu cố Trương Sở Lăng , để hắn tránh khỏi việc bị khai trừ khỏi cục cảnh sát , thì hiện tại là Trương Sở Lăng chiếu cố Lâm Tịnh , để cho nàng tránh khỏi việc vì gánh nặng cuộc sống mà suy sụp .



Có đôi khi suy nghĩ một chút thi cảm thấy số phận thật thần kỳ , Lâm Tịnh nhìn vẻ mặt bình tĩnh của nam nhân trước măt một chút . Trong lòng nàng cân nhắc , ngươi trong lúc vô tình giúp người khác một chuyện tốt . Ngày nào đó sẽ có báo ứng tốt rơi xuống đầu ngươi , chỉ là, hắn có biết việc mà mình đã làm chó hắn không ? Lâm Tịnh không phải là loại nữ nhân ép người khác phải báo đáp mình , đặc biệt hiện tại dù Trương Sở Lăng có yêu cầu, nàng cũng không có nói ra .



Nghe trong lời nói của Lâm Tịnh xen lẫn một chút ưu thương . Trương Sở Lăng biết nàng đang nghĩ tới chuyện của cha mình , nhìn ánh mắt lo lắng hỗn loạn của Lâm Tịnh , trong đầu Trương Sở Lăng có ý muốn giúp nàng .



"Kỳ thực đánh bạc cũng không phải là toàn bộ cuộc sống . Không người nào nguyện ý cả đời sa vào đánh bạc , ngươi có nghĩ tới việc bá phụ vì sao lại thích đánh bạc như vậy không ? Có phải cuộc sống có cái gì kích động hay không , ta nghĩ nếu có thể tìm ra được nguyên nhân vì sao bác phụ đánh bạc , việc giải quyết vấn đề cũng rất dễ dàng ."



Trương Sở Lăng nói khiến Lâm Tịnh lâm vào trầm tư , dù sao đổ kỹ của Trương Sở Lăng đã khiến cho nàng chấn động tương đối lớn , như Trương Sở Lăng có loại đổ kỹ lợi hại như vậy lại không có sa vào cờ bạc như mọi người , cũng chính là sự thực chứng minh cha mình sa vào cờ bạc không phải là do sự hấp dẫn của cờ bạc , mà là phụ thân muốn tự gây tê mình để trốn tránh khỏi cuộc sống thực tại .



"Ta cũng không biết vì sao phụ thân lại yêu thích cờ bạc như vậy , theo hiểu biết của ta lúc trước , trong trí nhớ hắn đã thích đánh bạc , mặc cho người thân khuyên bảo , tựa hồ sau khi mẫu thân của ta mất thì hắn liền có bộ dạng như bây giờ..."



Từ trước đến nay Lâm Tịnh chưa từng mở rộng nội tâm như đối với Trương Sở Lăng lại từ từ rộng mở , từng chuyện chua xót trong lòng nàng từ từ được nói ra , làm cho Trương Sở Lăng nhận thức được hoàn chỉnh về phụ thân của Lâm Tịnh , đồng thời cũng đồng tình với cuộc sống tràn ngập đau khổ của Lâm Tịnh lúc nhỏ , lớn lên trong một gia đình thiếu sự yêu thương cùng hạnh phúc , Lâm Tịnh lại có thể đạt được thành tích như ngày hôm nay, đã là một chuyện phi thường giỏi rồi .



Trông thấy nước mắt lặng lẽ chảy xuống trên khuôn mặt Lâm Tịnh , Trương Sở Lăng trầm mặc, hắn không biết nữ hài kiên cường này đã giấu những chuyện chua xót này trong lòng đã bao lâu nữa , ngày hôm nay nếu không phải cơ duyên xảo hợp, có thể cả đời này nàng cũng sẽ không nói hết cho người khác sao ?



Trương Sở Lăng cho tới bây giờ sẽ không nghĩ tới một đại tỷ bình thường ở cục cảnh sát kiên cường mạnh mẽ như thế , lại có một mặt yếu đuối như vậy , không tự chủ được , trong lòng của hắn hiện lên một tia rung động .



Vẻ đẹp cùng với sự kiên cường và hiếu thuận của Lâm Tịnh , khiến cho Trương Sở Lăng nảy sinh một loại tình cảm kỳ lạ đối với nàng , nhẹ nhàng đưa cho Lâm Tịnh cái khăn để lau nước mắt , ôn nhu nói , "Những chuyện đau khổ như vậy nếu đã là quá khứ , thì đừng có nghĩ về nó nữa , hạnh phúc phía trước ngươi phải nhanh chóng nắm lấy mới được ."



Hạnh phúc, bản thân có khả năng hạnh phúc sao? Khi nghe thấy Trương Sở Lăng nhắc đến hai từ hạnh phúc , Lâm Tịnh run lên một chút , bản thân có một phụ thân ham mê đánh bạc như vậy , làm sao có thể nói là hạnh phúc được , nếu nói nàng rời bỏ phụ thân , nàng không thể nào làm được , vô luận phụ thân có xấu xa như thế nào , mình cũng phải luôn ở cùng hắn .



Nhìn thấy một đại nam hài đột nhiên trở nên trưởng thành như vậy , Lâm Tịnh giống như tìm được người giúp đỡ , nàng nắm lấy cánh tay Trương Sở Lăng , kích động nói , "A Lăng, ngươi nhất định có thể cứu được phụ thân ta đúng không , có phải như vậy không ."



Trông thấy những người trong quầy hàng đang nhìn mình và Lâm Tịnh với ánh mắt kinh ngạc , Trương Sở Lăng không khỏi cười khổ, hắn biết tối nay Lâm Tịnh kích động rất lớn đối với chuyện vừa trải qua , nên mới xuất hiện tình huống không thể khống chế bản thân như thế này . Nếu là bình thường , căn bản không có khả năng thấy được sự mềm yếu trên một người kiên cường như nàng .




"Madam... Lâm..." Trương Sở Lăng muốn trấn an Lâm Tịnh một chút , lại phát hiện bản thân không biết nên gọi đối nhưng như thế nào nữa , gọi Madam tựa hồ quá khách sáo , gọi tên đầy đủ thì lại có điểm xa lạ , nghĩ tới đây hắn trực tiếp bỏ qua cách xưng hô , "Biện pháp không phải không có , bất quá ta cần phải gặp qua bá phụ mới quyết định dùng phương pháp nào để giúp bá phụ ."



Khi học nghiên cứu tâm lý tội phạm ở kiếp trước . Trương Sở Lăng đem toàn bộ các chương trình liên quan đến tâm lý học nghiên cứu một cách triệt để , hắn cũng không tin không giúp được một người có thói quen cờ bạc .



Lời nói của Trương Sở Lăng đầy bình tĩnh , khiến cho Lâm Tịnh nhanh chóng ổn định lại , thấy ánh mắt của những người xung quanh đang kỳ quái nhìn mình , ngón tay thon dài của Lâm Tịnh liền đưa lên trán rồi lên tiếng nói , "Bạn thân của ta đều gọi tên ta . Nếu như ngươi đồng ý , thì cứ gọi tên ta cũng được "



Sau khi nói những lời này , trên mặt Lâm Tịnh chợt ửng hồng , bởi vì nàng đột nhiên nhớ đến bạn thân của mình chỉ có một vài người mà thôi , hơn nữa còn là nữ hài, chưa có nam hài nào gọi tên nàng một cách vô cùng thân thiết như vậy .



"?" Trên trán Trương Sở Lăng chợt nhíu lại . Xưng hô như thế nào cũng có cảm giác không được tự nhiên a , "Ta thấy gọi tên của ngươi cũng được a . Ta gọi như vậy có điểm thuận miệng hơn ." Thấy Lâm Tịnh đã coi mình là một người bạn tốt , Trương Sở Lăng cứ theo như vậy mà tiến tiếp .



Sau khi nghe Trương Sở Lăng nói xong , khuôn mặt của Lâm Tịnh ngày càng đỏ hơn , trán của nàng lập tức cúi xuống mặt bàn , so sánh việc gọi tên . Mà xưng hô thế này có vẻ càng thêm vô cùng thân thiết, đồng thời cũng có điểm mập mờ , "Nếu như ngươi muốn vậy thì cứ như vậy đi ... Bất quá trước mặt người ngoài không nên xưng hô như vậy ."



Ma xui quỷ khiến thế nào . Lâm Tịnh liền đáp ứng yêu cầu của Trương Sở Lăng , sau đó nàng liền suy nghĩ lại , bổ sung thêm một câu .



Bầu không khíl úc này càng mập mờ , sau khi Trương Sở Lăng cùng Lâm Tịnh dùng ăn xong , hai người liền đi về nhà của Lâm Tịnh , rèn sắt khi còn nóng , Trương Sở Lăng nói với Lâm Tịnh như vậy , sau khi thoả thuận xong về vấn đề xưng hô với Lâm Tịnh , nàng đột nhiên trở nên nghe lời của Trương Sở Lăng hơn , tựa hồ Trương Sở Lăng nói cái gì đều là đúng cả .



Nhà của Lâm Tịnh ở Tiêm Sa Trớ , khi hai người đi gần đến nhà , đột nhiên thấy trong nhà Lâm Tịnh xuất hiện nhiều làn khói dày đặc , hơn nữa những người hàng xóm xung quanh đang chỉ trỏ .



"Ba ba..." Lâm Tịnh hét lên một tiếng, liền bất tỉnh nhân sự , Trương Sở Lăng kêu người hàng xong chiếu cố Lâm Tịnh một chút , đồng thời nhanh chóng lấy chìa khoá nhà ở trên người nàng .



"Vạn lần đừng có chết người a !" Trương Sở Lăng một bên mở cửa một bên cầu khẩn . Suy nghĩ về khoản nợ lớn của phụ thân Lâm Tịnh , lại suốt ngày bị người ta truy đuổi , lại không có ai để nhờ cậy , khả năng tự sát là rất lớn , nghĩ tới đây, hành động của Trương Sở Lăng không chút chậm trễ .



Khi Trương Sở Lăng tiến vào trong nhà , mới phát hiện sự tình cũng không có mình nghiêm trọng như mình tưởng tượng , tuy rằng cả phòng đều dày đặc khói , nhưng cũng không nhìn thấy lửa , hơn nữa mùi khói của những vật dụng trong nhà bị đốt , mà là mùi của một loại tiền giấy .



Bất quá mọi cửa sổ trong nhà đều bị đóng chặt , phỏng chừng trong đầu của phụ thân Lâm Tịnh đã có ý định tự sát . Trương Sở Lăng liền lập tức mở hết tất cả các cửa sổ ra , sau đó nhanh chóng ôm lấy phụ thân của Lâm Tịnh đang hôn mê chạy ra ngoài , khi ôm phụ thân Lâm Tịnh , Trương Sở Lăng mơ hồ thấy trong tay hắn đnag cầm một cái di ảnh .



"Mọi người ai có khăn ướt thì cho mượn với ." Trương Sở Lăng một bên nhấn vào huyệt nhân trung của Lâm phụ , một bên hướng những người hàng xóm đang vây xung quanh hô lớn .




Thấy không có ai thiệt mạng , hàng xóm xung quanh đều thở phào , sau khi nghe tiếng hô của Trương Sở Lăng , tất cả mọi người nhiệt tình tiến đến giúp đỡ .



Kỳ thực Lâm Tịnh cũng là do tinh thần mệt mỏi quá độ , lại thêm mấy ngày hôm nay trên người ngà xảy ra nhiều chuyện , khi nhìn thấy nhà mình đầy khói , nàng nhất thời chịu không nổi liền hôn mê bất tỉnh , lúc này dưới sự chỉ dẫn của Trương Sở Lăng , mọi người học theo, bóp bóp người của nàng , nàng rất nhanh liền đã tỉnh lại .



"Cha của ta không có sao chứ." Lâm Tịnh vừa tỉnh lại liền nghĩ đến phụ thân mình .



"Nha đầu, không có việc gì, chuyện gì cũng không có, ba của ngươi sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi , nha đầu, bạn trai của ngươi thật lợi hại a, gặp nguy không loạn, ngày hôm nay đều dựa vào hắn ..." Người lên tiếng hình như là một hàng xóm bát quái , một bên len lén đánh giá Trương Sở Lăng, một bên không ngừng lên tiếng .



Sau khi Lâm Tịnh thấy phụ thân không có xảy ra chuyện gì , nàng thở dài một hơi, ánh mắt nhìn lại, thấy Trương Sở Lăng đang dùng khăn ướt lau mặt cho phụ thân nàng , đột nhiên trong lúc đó, nàng đã bị việc làm của đại nam hài này làm cho cảm động , ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt của Trương Sở Lăng , trong lúc nhất thời hai mắt của nàng trở nên mơ màng .



Dưới nỗ lực của Trương Sở Lăng , Lâm phụ cũng dần dần khôi phục được thân trí , "Thủy... Khái khái..." Mắt Lâm phục cũng không có mở , nhưng trong miệng lại lẩm bẩm .



Trương Sở Lăng thấy thế, vội vã đem nước mà hàng xóm mang đến cho hắn uống , mà lúc này Lâm Tịnh cũng phản ứng trở lại, đi tới bên cạnh phụ thân , cùng Trương Sở Lăng nâng thân thể phụ thân lên , đồng thời cầm cái khăn ướt trong tay của Trương Sở Lăng lau những vết bẩn trên mặt phụ thân , vừa nói vừa khóc , "Cha, ngươi không sao chứ, ngươi khả vạn lần đừng làm ta sợ , ta không thể không có ngươi ."



Chậm rãi, Lâm phụ mở mắt, thấy đôi mắt sưng đỏ của nữ nhi , hắn yếu ớt nói , " Là ba ba không đúng , muốn đi đoàn tụ với mụ mụ của ngươi , ngươi cần phải chiếu cố cho tốt bản thân mình, ba ba hiện tại chỉ là hối hận một việc, ở trước khi lại để cho ngươi một khoản nợ lớn như vậy ..."



Thanh âm của Lâm phụ yếu ớt vô lực , trông thấy khuôn mặt không chút huyết sắc cùng mái tóc rối loạn của hắn , trong lòng Trương Sở Lăng có điểm thương cảm cho nam nhân này , hiện tại rốt cục cũng hối hận sao ?



Lâm Tịnh thấy trong lời nói của phụ thân đầy sự hối hận , nội tâm của nàng càng đau khổ, một câu nói kia, nàng phải đợi 20 năm mới nghe được , ngay cả trong mơ nàng cũng muốn phụ thân bỏ đi thói quen cờ bạc , hiện tại nàng rốt cục cũng nghe được , Lâm Tịnh cực kỳ vui mừng nói , "Cha, không có việc gì , tất cả đều quá khứ, A Lăng đã giúp chúng ta trả hết nợ rồi , chỉ cần ngươi không có việc gì, cái gì cũng sẽ tốt hơn ..."



Nghe được nữ nhi nói, Lâm phụ kinh ngạc nhìn Trương Sở Lăng , trên mặt liền mỉm cười , chính là lúc này ngay cả việc gật đầu cũng không thể , trong cổ họng nghen ngào một chút , nhưng cũng không thể lên tiếng được .



"Chúng ta được lập tức đưa hắn đi bệnh viện." Nhìn thấy thân thể của Lâm phụ suy yếu như vậy , Trương Sở Lăng quả thực không dám tưởng tượng hắn phải trải qua những gi trong hai ngày này , lúc này cho dù Lâm phụ có pham sai lầm lớn như thế nào đi nữa , Trương Sở Lăng cũng quyết định tha thứ cho hắn , hướng về phía Lâm Tịnh lên tiếng , hắn nhanh chóng ôm lấy Lâm phụ hướng dưới lầu chạy đi.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK