"Uy, đêm qua cùng giai nhân hẹn hò có phải ra rất vui vẻ phải không." . Trải qua một ngày đêm , Điền Ny đã tiếp nhận việc bản thân bị điều xuông đội tuần cảnh làm việc, lại cảm thấy Trương Sở Lăng cũng không có đáng ghét như trong tưởng tượng , nàng bắt đầu ở trước mặt Trương Sở Lăng lộ ra tính cách chân thực của mình.
Ngày hôm qua vẫn còn là một người trầm mặc, ngày hôm nay đột nhiên lại trở nên thân thiện như vậy, Trương Sở Lăng không khỏi ngẩn ra, bất quá hắn rất nhanh liền đã phản ứng trở lại. Bị tổ trọng án điều phái đến đội tuần cảnh , tính tình không nóng nảy mới là lạ, như vậy, tính cách nóng nảy được thay thế bởi sự thân thiện cởi mở.
Vừa nghĩ như thế, hắn cảm thấy ngày hôm nay Điền Ny mới càng chân thực.
"Nhìn cái gì vậy, hỏi ngươi đó." Thấy Trương Sở Lăng không trả lời câu hỏi của mình mà ngược lại vẫn trợn mắt nhìn mình,đôi mắt đẹp của Điền Ny trừng lên, thanh âm to hơn.
"Ta với ngươi quen nhau sao?" Trông thấy một tư thế oai hùng hiên ngang pha lẫn chút quyến rũ cùng khêu gợi của Điền Ny, Trương Sở Lăng tâm lý thầm than tạo hoá thật thần kỳ, nhưng ngoài miệng cũng không có trả lời.
"Ngươi..." Điền Ny một tay nắm vạt áo Trương Sở Lăng , tay kia nắm thành quyền đầu, chuẩn bị giáo huấn cái tên tiểu tuần cảnh không biết tốt xấu trước mặt này. Điền Ny ngày hôm nay sở dĩ chủ động cùng Trương Sở Lăng bắt chuyện, là bởi vì nàng ở đội tuần cảnh bên này cũng không có bằng hữu, mà biểu hiện ngày hôm qua của Trương Sở Lăng lại để cho nàng cảm thấy hài lòng , trong nội tâm nàng đã xem Trương Sở Lăng là bằng hữu của mình, lại không nghĩ rằng đối phương lại không cho mình mặt mũi như vậy.
Nhẹ nhàng nắm lấy quyên đầu của Điền Ny giữa không trung , sau đó lấy tay gỡ tay của Điền Ny đang nắm vạt áo của mình, nghiêm chỉnh đứng lên nói , "Bây giờ là thời gian tuần tra , nơi này là trên đường cái, chúng ta cần giữ gìn hình tượng của cảnh đội."
"Trương Sở Lăng, ngươi hỗn đản." Điền Ny thật đúng là cũng không dám ở trên đường cái động thủ động cước với Trương Sở Lăng , dù sao trên người nàng vẫn còn mặc cảnh phục, nếu như nàng thực sự động thủ, cho dù Trương Sở Lăng không trách cứ nàng, trên đường đích người đi đường cũng khả năng trách cứ nàng, thân là một người cảnh sát, vinh dự làm cảnh sát rất lớn.
Nếu không phải cố kỵ điểm này, quyền đầu của nàng đã sớm đánh vào mặt Trương Sở Lăng. Từ nhỏ đến lớn, chưa có người nào làm mình kinh ngạc đến như vậy, hơn nữa các phương diện điều kiện của Trương Sở Lăng quá kém , trong đám người theo đuổi mình tuỳ tiện lấy ra một người so với hăn cũng mạnh mẽ hơn.
Trông thấy Điền Ny tức giận đến hai gò má ửng đỏ, bộ ngực càng kịch liệt phập phồng, Trương Sở Lăng trong lòng mơ hồ có điểm cảm giác mình hơi quá đáng, thế nhưng hắn cũng lười giải thích. Ngày hôm qua từ khi phát sinh sự việc bị Lý Vũ Hàm cường hôn, trong lòng của hắn có một kết luận, đó chính là nghiêm chỉnh giữ một khoảng cách với nữ hài tử .
Tuy rằng Điền Ny cùng Lý Vũ Hàm là hai người có tính cách trái ngược nhau, thế nhưng hai người có cùng một điểm giống nhau, đó chính là rất thiện lương , hơn nữa lại còn trinh ( ý của tg tác giả chắc là như vậy @@).
Điền Ny dậm chân bước đi, bước nhanh bỏ Trương Sở Lăng ở phía sau. Trong lòng nàng hạ quyết tâm, tuyệt đối không được để ý đến tên hèn mọn không biết tốt xấu này, hơn nữa nhất định phải kiềm chế tính tình bản thân, tranh thủ biểu hiện một chút ưu tú ở đội tuần tra, để sớm ngày được trở về tổ trọng án.
Trương Sở Lăng tự nhiên cũng sẽ không để ý tới việc này, chỉ là lắc đầu liền đã chăm chú theo sát ở phía sau, để còn chiếu cố cho nhau nếu như có chuỵên gì xảy ra.
Đột nhiên, có mấy người tuổi tác không lớn lắm lén lút làm hấp dẫn sự chú ý của Điền Ny.Mấy người này đều mang trang phục bình thường, trên vai khoác một cái túi vải buồm, bên trong căng phồng giông như chứa không ít vật cứng, từ bên ngoài nhìn lại giống như các loại cờ lê..., bọn họ bước đi hết nhìn đông lại nhìn tây , nhìn không giống người đi đường bình thường.
"Mấy người phía trước dừng lại, kiểm tra giấy căn cước." Điền Ny một tiếng quát lớn, thân ảnh ưu nhã nhanh phóng đi , hướng đám người trẻ tuổi trang phục bình thường mà chạy đến.
Đáng lẽ mấy người kia vỗn đã nâng cao can đảm , nhưng lúc này lại nghe cảnh sát gọi, không dám dừng bước, lập tức hướng phía đường bên kia bỏ chạy .
Trương Sở Lăng thấy loại tình huống này thầm hô hỏng bét, "WPC13955, mau dừng lại, bên kia không phải khu vực chúng ta phụ trách."
Trương Sở Lăng là thuộc cục cảnh sát Cửu Long , mà mấy người trẻ tuổi kia hiện tại đã chạy trốn tới rồi Hoàng Giác, là khu vực của cục cảnh sát Hoàng Giác , Điền Ny lúc này vẫn còn đuổi theo để làm sáng tỏ việc này .Lúc này việc Điền Ny chính xác phải làm là một mặt yên lặng bám theo những nghi phạm, một mặt lúc thích hợp phải liên lạc với cục cảnh sát Hoàng Giác, báo cáo tung tích nghi phạm cho bọn họ, mà không được tuỳ tiện xuất kích.
Điền Ny thấy trước mặt phải bắt một người trong đó , đột nhiên có người nghe được tiếng cảnh sát gọi mình, động tác vô thức dừng lại một chút, bị bắt mà người kia cũng phản ứng linh hoạt, có cơ hội liền bỏ chạy.
"Ngươi rốt cuộc có phải là cảnh sát không, thấy nghi phạm mà không chủ động gặng hỏi, còn không mau đưổi theo nghi phạm đào tẩu?" Điền Ny khinh thường liếc mắt nhìn Trương Sở Lăng , chỉ là không mắng Trương Sở Lăng là đồ phế vật, nói xong câu này Điền Ny liền đuổi theo.
Trương Sở Lăng thở dài một hơi, cũng đi theo.
Không thể không nói, thân thủ Điền Ny đích xác rất tốt , chớp mắt nàng đã khống chế một nghi phạm. Chỉ là nàng còn chưa kịp vui vẻ, đột nhiên bốn phía xuất hiện mười mấy cảnh viên, trong nháy mắt đã đem mấy nghi phạm kia chế phục.
Trong đó một người bất mãn liếc nhìn Điền Ny, trong miệng tức giận mắng, "Đâu cần phải chạy như kẻ ngốc như vậy, không biết đây không phải là khu vực của mình à."
Cũng khó trách hắn lại tức giận như vậy, vì bắt được mấy người kẻ trộm xe này, bọn họ phải vạch một kế hoạch rất chỉn chu, theo dõi hành tung của mấy tên trộm xe này, chờ lúc này đem lưới bắt gọn một mẻ, nhưng thiếu chút bị tiếng hô của Điền Ny phá hỏng hết đại sự.
Điền Ny còn tưởng rằng đối phương sẽ cảm kích mình vì đã thay bọn họ bắt được một gã tội phạm, lại không nghĩ rằng lại được một câu nhục mạ, nộ khí trong lòng liền nổi lên.
"Ngươi mắng ai là kẻ ngốc, có dũng khí thì nói thêm câu nữa với lão nương, ngày hôm nay lão nương liền cho ngươi không làm được nam nhân ( thiến nó đi ) " . Điền Ny đem nghi phạm vứt sang một bên, liền nói chuyện với tên cảnh viên trước mặt , hùng hổ đi tới.
"Bọn ta mai phục cả nửa ngày, nhưng ngươi lại suýt nữa làm hỏng, ngươi không phải là kẻ ngốc thì ai là kẻ ngốc , lẽ nào cấp trên của ngươi không dạy ngươi cách phá án sao?" Tên kia cảnh viên cũng không phải đơn giản, cũng không có bị Điền Ny làm cho sợ hãi , hắn muốn nhìn xem, một nữ cảnh viên có thể lợi hại được đến đâu, sở dĩ cũng không có đem Điền Ny để vào trong mắt .
Kỳ thực lúc này Điền Ny cũng biết bản thân sai rồi, thế nhưng làm một nữ nhân, nàng lại không dễ dàng tha thứ cho người khác nói nàng là kẻ ngốc, vừa rồi đi theo Trương Sở Lăng thì trong bụng đã đầy oán khí nhưng chưa có chỗ nào để phát tiết, nàng không nói lời nào liền xuất một cước hướng đến bộ hạ của cảnh viên kia .
"A..."
"Ngươi vì sao chặn ta!"
Hai thanh âm đồng thời vang lên, thanh âm thứ nhất là của cảnh viên kia, chỉ thấy hắn lúc này đang thống khổ ôm bụng ngồi chồm hổm trên mặt đất, sắc mặt rất khó coi, chắc là thụ thương không nhẹ. Mà thanh âm thứ hai chính là Điền Ny , nàng đang trừng mắt tức giận với Trương Sở Lăng.
"Ta nếu như không ngăn cản thì ta và ngươi coi như xong." Trương Sở Lăng trong lòng tức giận thầm nghĩ, ngoài miệng cũng là không có nói gì. Điền Ny kích động đã làm cho hắn phải nhận lấy phiền phức, bị thủ trưởng răn dạy thì không nói ,nói không chừng lại bị phòng điều tra khiếu nại nội bộ gọi lên kiểm điểm thì mệt.
Tên kia cảnh viên ngốc kia cho rằng Điền Ny không đối phó được với hắn hoặc không dám động thủ với hắn , cũng không có biết được suy nghĩ này của Trương Sở Lăng.
Tính tình cùng thực lực của Điền Ny, toàn bộ khu vực tây Cửu Long đều phải công nhận. Sở dĩ lúc Điền Ny xuất một cước trong nháy mắt kia , Trương Sở Lăng vội vã chạy tới, hắn không kịp dành dụm khí lực, vội vàng dùng chân đá vào mắt cá chân của Điền Ny, làm cho một cứơc của Điền Ny đá vào bụng chứ không phải vào bộ hạ của cảnh viên kia.( mém chết nghe con )
Kỳ thực với thực lực lúc này của Trương Sở Lăng , hắn hoàn toàn có thể giúp tên cảnh viên Hoàng Giác kia khỏi tai bay vạ gió, thế nhưng trong lòng hắn thấy tên này miệng nói những lời không có tốtđẹp gì, do đó mới không có tận lực giúp hắn.
Hơn mười cảnh viên của cục cảnh sát Hoàng Giác thấy người của mình chịu thiệt,cũng có thiện chí xông tới giúp đỡ. Trương Sở Lăng vừa nhìn tình huống không ổn, vội vã nói rằng: "Các vị sư huynh, vị này chính là Điền Ny sư tỷ, mới từ tổ trọng án xuống, có rất nhiều việc còn chưa kịp quen thuộc, xin mọi người thứ lỗi."
Trương Sở Lăng cũng không phải là sợ hơn mười người tuần cảnh này , đối với mười mấy người này vô luận là hắn hay Điền Ny, đều có thể xủa lý được, thế nhưng không cần như vậy, sự này làm to ra thì khó mà xử lý được, một khi phòng điều tra khiếu nại nội bộ tham gia, hành vi của mình sẽ lưu lại vết nhơ trong hồ sơ của cấp trên, mặc dù mình không quan tâm, thế nhưng phụ thân tuyệt đối tức giận không ít.
Danh Sách Chương: