Sau khi rời khỏi quán ăn Ngô Ký, Trương Sở Lăng cảm thấy tâm tình mình có điểm áp lực, đến thế giới này một thời gian dài rồi, vẫn đều đều duy trì một tâm cảnh bình tĩnh, vô luận là làm người hay làm việc gì, hắn cũng có thể không chế được tâm tình của mình, nhưng mà vừa rồi lúc ở quán ăn Ngô Ký, hắn phát hiện tâm trạng mình mơ hồ bị một cảm giác nào đó khống chế.
" Một mặt ghê tởm khác của tính cách con người, có lẽ đến lúc nào đó cũng hiện ra." Trương Sở Lăng thở dài một hơi, trong lòng lại nghĩ đến Lý Vũ Hàm nọ có khuôn mặt thanh thuần đáng yêu, chỉ cần nàng có thể vui sướng một chút, bản thân mình đã ngẫu nhiên đã vi phạm một điều lệ của cảnh sát rồi.
" Điều lệ cảnh sát?" trong đầu Trương Sở Lăng nháy mặt hiện lên vài chữ này, hắn mới phát hiện, chính mình sở dĩ vừa rồi trong lòng bị đè nén hóa ra nguyên nhân là do vi phạm điều lệ cảnh sát, nghĩ tới đây Trương Sở Lăng không khỏi cười rộ lên, bản thân mình cư nhiên nhanh như vậy đã hoàn toàn dung nhập vào xã hội này rồi.
Không biết tại sao, Trương Sở Lăng đột nhiên nhớ tới phụ thân hiền lành, còn có bọn đệ đệ muội muội đáng yêu hiểu chuyện, giờ khắc này, Trương Sở Lăng phát hiện trong lòng mình đột nhiên cấp bách muốn về nhà sớm, tâm lý có cái ý niệm này trong đầu, bước chân bên dưới không tự chủ được mà bước nhanh hơn.
" Cha!" Khi về đến nhà, Trương Sở Lăng đầu tiên đập vào mắt là thấy phụ thân đang vui đùa cùng con chó, trong miệng thân thiết mà gọi một tiếng.
" A Lăng, về rồi à, khát nước không, bên trong tủ lạnh còn nước đậu nành để ta lấy cho ngươi uống." Nhìn thấy con mình đã về nhà rồi, Trương phụ vội vàng đứng lên đi vào phòng bếp. Trương Sở Lăng nhanh chóng chặn phụ thân lại : " Cha , ta không khát, bây giờ trời cũng không phải đặt biệt nóng đâu, ta có một tin tức tốt muốn nói cho người." Trương Sở Lăng vừa nói chuyện, một bên lấy ra huân chương anh dũng trên người, " cha, người xem, đây là cục trưởng cục cảnh sát tự mình ban tặng tấm huân chương này đấy, người thích không."
Trương phụ tiếp nhận tấm huân chương con mình đưa qua, vội vàng chạy vào phòng ngủ lấy tấm mắt kính đeo lên, sau đó mới đem tấm huân chương để sát vào hai mắt của mình, " Hảo, hảo, hảo!" liên tiếp nói ba chữ hảo, nhưng mà trong lòng lão nhân lại nghẹn ngào.Thấy mình chỉ cầm về một tấm huân chương mà phụ thân vui vẻ như vậy, tâm lý Trương Sở Lăng cũng cao hứng không thôi. Phụ thân phản ứng như vậy càng làm hắn quyết tâm kiên định làm một gã cảnh sát ưu tú.
" Cha, người đừng khóc nha, người mà khóc thì có tin tốt ta cũng không dám nói cho người đâu." Trương Sở Lăng lẳng lặng mà đi tới phía sau phụ thân, nhẹ nhàng mà vỗ lên vai phụ thân, lão nhân từ khi ngón chân bị thương, đã được đưa tới phòng quản lý , sau đó mỗi ngày trong lòng phải chịu nhiều áp lực cho đến khi về hưu, cho dù sau khi đã nghỉ hưu rồi, cũng thường nghe người cảm thán lại uy phong năm đó, nhưng mà thân thể lão nhân chục năm qua trải qua bao tang thương vẫn không thể tin được sự thật này.
" A Lăng hả, cha đây là cao hứng nên rơi lệ thôi, ngươi không biết, ta từ khi năm đó được cục trưởng cục cảnh sát tự mình ban tặng một cái còi dây đỏ này, ta vẫn mong được đạt vinh dự tối cao như vậy lần nữa, không nghĩ là hôm nay A Lăng ngươi thay ta đạt được tâm nguyện này rồi." Lão nhân vừa nói chuyện, một bên lại từ cổ mình tháo xuống một cái còi tuýt được xuyên bằng dây đỏ, cái còi tuýt này là lúc trước ở Hồng Kông được cảnh sát hoàng gia Hồng Kông tương thưởng khi đạt vinh dự cao nhất. Sau này Hồng Kông đã hủy bỏ cái này, có thể nói Trương phụ được cái còi này đến bây giờ không chỉ là một loại vinh dự, càng là một kỷ niệm đáng nhớ.
" Cha, sau này ta sẽ đi huấn luyện ở bộ đội cơ động rồi, đến lúc đó không thể chiếu cố cho người nữa." Do dự một hồi, Trương Sở Lăng vẫn đem tin tốt kia nói ra.
" Hả ... bộ đội cơ động tốt a, A Lăng nhà ta rốt cuộc có hy vọng vào tổ đôn đốc rồi." Trương phụ đột nhiên nghe được Trương Sở Lăng báo một tin hỉ lớn như vậy liền không phản ứng kịp. Hơn nửa ngày hắn mới kinh ngạc mở miệng lớn tiếng nói cười ha hả : " A Lăng, vì chúc mừng ngươi, ta quyết định buổi tối hôm nay làm thêm vài món khao ngươi mới được, bây giờ cha phải đi chợ mua thức ăn đã, chậm chạp thức ăn sẽ bị người ta chọn hết."
Nói xong những lời này, Trương phụ liền vội vã hướng ra ngoài phòng đi, đi theo sau hắn là một con cảnh khuyển " tướng quân " đã cộng tác nhiều năm. Thấy bóng lưng cô độc của phụ thân, Trương Sở Lăng tự hỏi mình có thể hay không giúp phụ thân làm việc gì.
Chân phải phụ thân sau khi mất đi ngón chân cái, năng lực giữ thăng bằng không được tốt lắm, bước đi thong thả một chút thì không có gì, hơi nhanh một chút là lảo đảo dễ ngã, điều này làm cho hắn nhiều lúc cảm thấy mình là một phế nhân.
Mà sau khi Trương phụ nghỉ hưu, bằng hữu chơi thân cũng không nhiều lắm, duy chỉ có " tướng quân" lúc trước cùng hắn nghỉ là cả ngày theo sau, nhưng tính tình ghét ác như ghét thù là chưa một điểm thay đổi, mỗi lần khi đi ra ngoài chỉ cần đụng phải cướp bóc hoặc ăn trộm vặt, khẳng định là sẽ truy đuổi đến cùng. Bất quá lúc truy đuổi kẻ trộm, đại đa số là " tướng quân " lập công, mà phụ thân ở một bên ha hả cười to, cứ như là chính mình lập công vậy, lúc trở về không tránh được thời điểm cả nhà vui sướng. Nhưng mà ngẫu nhiên một hai lần không bắt được kẻ trộm, hắn cả ngày rầu rĩ không vui, hỏi hắn nói hắn cũng im miệng không nói.
Nếu có thể đem ngón chân cả của phụ thân chữa cho khỏi thì tốt rồi, như vậy có lẽ sẽ làm cho hắn cao hứng, Nhưng mà, ngón chân cái của phụ thân căn bản là mất chứ không phải là gãy xương, lấy kỹ thuậy y học bây giờ, căn bản là không cách nào chữa khỏi hắn.
Trương Sở Lăng trong đầu tìm tòi một ít kỹ thuật y học ở thế kỷ ba mươi, xem có hay không phương pháp trị liệu, rất nhanh Trương Sở Lăng cao hứng nhảy dựng lên, ở thế kỷ ba mươi mất ngón chân cái là sự tình nhỏ thôi, bởi vì khoa học thần kinh đã phi thường đến mức ngẩn người, cho dù đầu ngón chân ngươi bị mất, chỉ cần tiến hành kích thích một ít bộ phận thần kinh, đồng thời ở chân lắp một đầu ngón chân giả cho có điểm tựa, như vậy là hoàn toàn khỏe mạnh giống người thường rồi.
" Khoa học thần kinh?" Trương Sở Lăng có điểm phải khó khăn, mặc dù hắn đối với lĩnh vực này có nghiên cứu qua, cũng biết không chế thăng bằng của ngón chân cái nằm ở não bộ thần kinh, nhưng căn bản là ở thế kỷ hai mốt không có dụng cụ kích thích não bộ thần kinh, hơn nữa muốn chữa khỏi cho ngón chân cái của phụ thân phải chính mình động thủ, hắn cảm thấy được ở thế kỷ hai mốt lắp tay chân giả không giống người thường, bên trong căn bản là không có dây thần kinh cùng kinh mạch.
Trong lòng tính toán, Trương Sở Lăng quyết định ra tay sưu tầm tài liệu cùng nguyên liệu liên quan, phụ thân cực khổ chiếu cố huynh muội mình nhiều năm như vậy, thái độ là một người con cũng phải giúp đỡ phụ thân ở điểm gì chứ. Trương Sở Lăng quyết định trước khi tuyệt đối không có nắm chắc, bản thân kiên quyết không phẫu thuật cho phụ thân, hơn nữa cũng không đem chuyện này tiết lộ ra ngoài.
Danh Sách Chương: