• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:







"Ta nghĩ vấn đề này ngươi nên hỏi các đồng nghiệp cảnh sát ở khu vực vịnh , bọn họ sẽ cho ngươi dáp án chính xác ." Nghe được vấn đề của Cao Xa Phi , Trương Sở Lăng cười đáp.



"Hỏi bọn hắn?" Suy nghĩ của Cao Xa Phi nhất thời có điểm không kịp phản ứng , bất quá suy nghĩ một chút về điều Trương Sở Lăng , chủ nhân của dấu giày kia có khả năng hay ra vào những chố ăn chơi, hắn dường như hiểu được gì đó , "Ngươi nói những người canh giữ con tin , có thể là bọn lưu manh bản địa ?"




Thấy Cao Xa Phi nhanh như vậy đã có phản ứng trở lại , Trương Sở Lăng gật đầu, "Theo dấu vết ơt hiện trường cho thấy , việc di chuyển con tin rất gấp gáp , chứng tỏ bọn họ đã nghe được tin tức gì đó nên mới chuyển con tin đi , do đó nếu nói ngươi hành động nhanh một chút , nói không chừng có thể đã cứu được con tin ."



Biết trong lòng Cao Xa Phi đang lo lắng , Trương Sở Lăng hảo tâm đưa ra gợi ý .



Nghe được cấu trả lời rõ ràng của Trương Sở Lăng , sự căng thẳng như dây đàn trong đầu Cao Xa Phi đột nhiên được thả lỏng , con tin ở trong tay bọn khủng bố so với trong tay bọn lưu manh bản địa là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau , bọn lưu manh bản địa tuy có hung hãn , nhưng cũng không có biến thái giống như bọn khủng bố , hở một tí là giết người chặt xác, lại còn mang bản thân ra làm bom thịt .



Bon lưu manh địa phương tuy rằng linh hoạt giống như cá chạch khiến cho cảnh sát khó có thể nắm được nhược điểm , nhưng chẳng qua là do cảnh sát mắt nhắm mắt mở cho qua mà thôi , trong cục cảnh sát , hồ sơ của tất cả bọn lưu manh đều có đầy đủ , thực sự khi xảy ra một chuyện lớn nào đó , bọn họ có thể chạy trốn được sao? Theo nguyên tắc mà nói , cảnh sát dung túng cho bọn lưu manh cũng vì cả hai bên đều đạt được lợi ích , nước quá trong ắt không có cá, bọn họ mặc dù đang dung túng bọn lưu manh , nhưng lại có được rất nhiều đầu mối có giá trị từ đó , bởi vậy sự tồn tai jcủa bọn lưu manh có lợi đến sự giữ gìn trị an của Hồng Kông .



"A lăng, chuyện ngày hôm nay thực sự rất cảm ơn ngươi , bây giờ ta sẽ lập tức đến cục cảnh sát Phân Loan một chuyến , ngươi muốn đi cùng ta , hay muốn trở về tổng khu tây Cửu Long ?" Cao Xa Phi có chút ngượng ngùng nhìn Trương Sở Lăng. Trương Sở Lăng vừa mới cho hắn một cái đại ân , nhưng trong nháy mắt hắn lại muốn đem người ta đuổi đi . Ngẫm lại trong lòng cũng có điểm băn khoăn .




Trương Sở Lăng biết Cao Xa Phi chỉ là hỏi cho có mà thôi , hắn lơ đểnh cười cười, "Ta còn quay về tổng khu tây Cửu Long , chúc ngươi mã đáo thành công , được rồi, ngươi tốt nhất nên an bài nhân thủ chú ý đến mấy tên lưu manh xung quanh có hành động khác thường nào không . Theo suy đoán của ta , nhất cử nhất động của cảnh sát chúng ta đều bị đối phương quan sát rồi ."



"Ân. Ta đã biết, cảm ơn đã nhắc nhở ." Cao Xa Phi cảm kích nhìn Trương Sở Lăng , sau đó kêu mấy người bên cạnh cùng đến cục cảnh sát Phân Loan trao đổi một chuyến , rồi mới xoay người cáo từ Trương Sở Lăng .



Nhìn theo bóng lưng vội vã của Cao Xa Phi , ánh mắt của Trương Sở Lăng lại chuyển hướng nhìn về phía tiểu khu Thạch Vĩ . Hắn biết hung thủ tốn không ít tâm tư đối với con tin , mà mục tiêu chân chính của bọn họ chính là thái tử Ả Rập , con tin trong tay hung thủ chỉ là một loại dụng cụ mà thôi .



Khi hung thủ cố ý đem một cánh tay " giao " cho cảnh sát. Trương Sở Lăng liền đã nhìn ra được sự thiếu kiên nhẫn của hung thủ , bọn họ muốn thông qua thủ đoạn này bức bách cảnh sát lựa chọn , đồng thời khiến cho cảnh sát luống cuống, có thể nói là nhất tiễn song điêu.



Sự thật giống như Trương Sở Lăng suy đoán , canh giữ con tin đích thực là do một bang phái ở Phân Loan đảm nhiệm , bọn họ dưới sự dụ dỗ cưỡng bức của "Mèo Rừng " rất nhanh liền khuất phục .




Chỉ cần canh giữ mười mấy người này , bọn họ sẽ có hơn 10 vạn tiền mặt , mà nếu như không nghe theo , sẽ đối mặt với sự nguy hiểm đến tính mạng , sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, bọn họ rất sáng suốt chọn việc canh giữ con tin , theo cái nhìn của bọn họ , chỉ là canh giữ mười mấy người , không có khó khăn gì , lại được một số tiền lớn , sinh ý tốt như vậy biết tìm ở đâu ra a .



Trong lúc bọn lưu canh trông coi con tin , " Mèo Rừng " cảnh cáo bọn họ không được đem chuyện này nói lung tung , nếu không sẽ mất một cánh tay , do đó dưới tình huống phương tiện truyền thông không có công bố thông tin , khiến cho bọn lưu manh không biết được thân phận của những người mà bọn hắn đang canh giữ , chỉ biết là mỗi ngày cho bọn họ ăn qua loa , ba người thay phiên nhau canh giữ trong khoang thuyền , mười mấy người canh chừng bên ngoài , mấy ngày đầu , bọn họ còn có chút khẩn trương , nhưng lại thấy " Mèo Rừng " không có xuất hiện , bọn họ cũng có phần thoải mái , muốn nghe nhạc thì nghe nhạc , muốn chơi đùa thì chơi đùa, không thiếu cái gì , chỉ là nhiệm vụ canh giữ con tin , bọn họ một điểm cũng không dám nơi lỏng .



Chính là vào sáng sớm hôm nay " Mèo Rừng " đột nhiên hạ lệnh cho bọn họ chặt một cánh tay của một tiểu hài tử , lúc đó bon họ mới ý thức được bản thân chọc vào một đại phiền toái , dưới tình huống đối phương dí súng vào đầu , bọn họ không muốn nghe theo cũng không được .



Sau khi xảy ra sự việc chặt cánh tay kia , bọn lưu mạnh đột nhiên trở nên khẩn trương , bọn họ cũng không có ra ngoài vui chơi , mà là khẩn trương canh gác bên phía ngoài , rất sợ cảnh sát tìm tới cửa . Do đó khi thấy có người giống như là đến lục soát khoang thuyền , bọn họ liền đem con tin dời đi , đồng thời để lại một chiếc thuyền trống trơn.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK