• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:







Thời gian quả thật trôi qua rất nhanh, trong nháy đã tới ngày Trương Sở Lăng đi làm.



"Ca, động tác của ngươi nhanh lên một chút a, nếu không ta cũng không chờ ngươi đâu." Trương Sở Lăng đang tạm biệt phụ thân , bên ngoài liền đã vang lên tiếng còi của chiếc môtô Halley cùng với tiếng gọi của Trương Nhược Nam .



Ở thế kỷ 30 Trương Sở Lăng bởi vì có nghiên cứu khảo cổ học , với các đồ cổ thì cũng sản sinh sự say mê hứng thú , trong đó chiếc môtô Halley chính là vật mà hắn đau khổ sưu tầm mà chưa có được, do đó sau khi mua nhà Trương Sở Lăng liên mua một chiếc Halley với tính năng cũng không tệ , chỉ là hắn còn chưa kịp ngồi lên chiếc môtô, đã bị Trương Nhược Nam bá đạo chiếm hữu.



"Ca, ngươi đối với ta quả thực thật tốt quá." câu nói nhẹ nhàng của Trương Nhược Nam đã cướp đi chiếc môtô mới mua của Trương Sở Lăng. Theo cái nhìn của Trương Nhược Nam , ca ca làm người rất có quy tắc, chắc chắn sẽ không yêu thích xe máy có phong cách như thế này, mà bản thân lại từng nói qua việc yêu thích xe máy Halley hơn bất kỳ thứ gì , xe này nhất định là ca ca tặng cho mình.



Gặp phải muội muội như vậy, Trương Sở Lăng còn có thể nói gì nữa, bất quá hắn chỉ yêu cầu một điều kiện nho nhỏ,đó chính là Trương Nhược Nam khi đi làm phải chở mình đi cùng. Đồng thời trong lòng hạ quyết tâm sau này sẽ mua chút linh kiện để bản thân lắp ráp một chiếc xe máy.



Trương Sở Lăng chậm rãi suy nghĩ, cái mông còn không có ngồi vững vàng, Halley mô-tơ liền đã "Sưu" lao về phía trước, "Ca, ngồi vững vàng a."



Thanh âm của Trương Nhược Nam bay bổng trong không khí, xe máy giống như mũi tên rời khỏi dây cung, ở trong biển người qua lại như thoi đưa.




"Uy, ngươi chú ý một chút, coi chừng đụng vào người ta." Thấy vẻ mặt hưng phấn của Trương Nhược Nam khi cầm tay lái , Trương Sở Lăng quan tâm nói.



"Ta đây kỹ thuật rất tốt a." Tựa hồ vì chứng minh điều mình nói , Trương Nhược Nam đột nhiên thay đổi cua một cái .



Không thể không nói,kỹ thuật lái xe của Trương Nhược Nam vẫn còn khá tốt , nếu ở thế kỷ cũng miễn cưỡng có tư cách tham gia thi đấu giải đua xe nghiệp dư, trông thấy xe chạy vào các ngõ nhỏ trong khu phố lớn để đi tắt, hơn nữa tránh khỏi rất nhiều đèn xanh đèn đỏ, Trương Sở Lăng gật đầu.



"Tiểu muội thế nào lại không đi cùng?"Ba huynh muội Trương Sở Lăng tuy rằng không ở cùng một khu vực, nhưng vẫn cùng đi chung một đoạn đường.



"Nàng ta a, mới đi làm chưa tới nửa năm,đã nhiễm thói quen nghề nghiệp, không cho ta chạy quá nhanh, còn nói vì an toàn sinh mệnh của mình , kiên quyết không ngồi xe do ta chở..." Vừa nói đến Trương Nhược Nhàn, Trương Nhược Nam liền tức giận không ngớt, muội muội đối với kỹ thuật lái xe của nàng không tín nhiệm hiển nhiên làm cho nàng rất tức giận.



Chưa đến 10 phút, xe đã đến cục cảnh sát,làm cho Trương Nhược Nam tỏ thái độ vẫn còn chưa thoả mãn.



Cục cảnh sát Trương Sở Lăng làm việc là cục cảnh sát Thâm Thuỷ, khu vực quản lý tuy không lớn lắm , nhưng khu quản lý cũng là trung tâm giải trí của Hông Kông, nên bên trong khu vực quản lý gồm trung tâm thương nghiệp cùng chỗ ăn chơi san sá t, do đó các loại hoạt động trái pháp luật tương đối nhiều, có thể nói khu vực mà cục cảnh sát Thâm Thuỷ quản lý là khu vực có nhiệm vụ nặng nề nhất ở Tây Cửu Long.



"Ai, nếu như đồ rác rưởi ấy đi làm lại thì tốt rồi , hiện tại chuyện gì đều phải tự mình chạy tới chạy lui, chân như muốn rã ra." Trương Sở Lăng mới vừa đi tới cửa phòng làm việc, chợt nghe thấy một âm thânh oán giận.



Đáng lẽ chuẩn bị một cước nhảy vào phòng làm việc thì cước bộ của Trương Sở Lăng dừng lại giữa không trung.



Người nói chuyện gọi là Trương Bình, là nhân viên văn thư ở cục cảnh sát, chủ yếu phụ trách công tác hậu cần ở cục cảnh sát. Thân thể nàng có điểm mập mạp, mặt tròn mắt to, tuổi đời khoảng 40, từ trước tới bây giờ chưa từng nói chuyện qua.



Trương Sở Lăng biết đồ rác rưởi mà nàng ta nói chính là "Bản thân ", lúc trước "Bản thân" đuổi bắt một cái nghi phạm, kết quả lại bị nghi phạm gạt chân, té vào đống rác. Lúc bản thân trở lại phòng làm việc thì thối hoắc , cho nên mới có biệt danh như vậy. Đồng thời cái biệt danh này cũng có ý ám chỉ bản thân mình hoàn toàn không có tác dụng.



Trương Sở Lăng tuy rằng nhát gan nhu nhược, nhưng cũng vì chuyên cái biệt danh này mà hắn cãi nhau rất nhiều , người thành thật khi kích động chính là rất đáng sợ, hiện tại ở cục cảnh sát cũng chỉ có mỗi mình Trương Bình vẫn gọi hắn bằng cái biệt danh kia, ngoài hắn ra các đồng sự khác chỉ dám gọi trên đầy đủ của hắn hoặc gọi hắn là A Lăng.



"Trương Bình, A Lăng không thích cái biệt danh này đâu, ngươi không cần cố chấp gọi người ta như vậy ở cơ quan , nói cái gì hắn cũng là con trai , dù sao cũng phải chừa cho hắn chút mặt mũi đúng không." Đồng sự trong phòng làm việc tựa hồ nghe , lên tiếng nói.



Người vừa lên tiếng là Thường Tiêu, cao cao gầy còm, người đã gần về hưu, là một người rất ôn hoà, mọi người trong cục cảnh sát đều gọi hắn là Tiêu thúc.




"Ta gọi như thế cũng không sai a, hắn tay chân vụng về, chuyện gì cũng làm không tốt, hoàn toàn không có tác dụng." Trương Bình không nghĩ tới người đứng đầu trong phòng làm việc là Tiêu thúc lại đứng về phía Trương Sở Lăng , tiếng của nàng to lên, hướng các đồng sự khác tỏ vẻ không phục nói rằng, "Các ngươi nói một chút xem, Trương Sở Lăng kia có điểm nào giống nam nhân."



"Trương Bình, hãy tự hỏi lương tâm của mình đi, thời gian A Lăng ở đây giúp ngươi không ít việc nặng a, hơn nữa mọi người gặp khó khăn gì, cũng đều gọi hắn." Tựa hồ rất bất mãn với thái độ của Trương Bình , Lưu Tuấn Hi nói.



Lưu Tuấn Hi mới vào làm việc ở cuc cảnh sát chưa được một năm, thân cao 180CM,thân hình cao to uy mãnh, ở cục cảnh sát được đông đảo sư tỷ ưu ái. Hắn là người cùng cộng tác tuần tra với Trương Sở Lăng, tuy rằng không thích nhìn sự nhu nhược của Trương Sở Lăng , nhưng cũng không quen nhìn người khác tùy tiện vũ nhục Trương Sở Lăng.



Lời nói của Lưu Tuấn Hi làm cho Trương Bình đỏ mặt cúi đầu , ai cũng có thể sai việc Trương Sở Lăng , chỉ duy nhất nàng không có tư cách, ở cục cảnh sát công việc của nàng thanh nhàn nhất, hơn nữa nàng rất sợ chết, ước nguyên ban đầu của nàng là vào cục cảnh sát , cũng là bởi vì làm cục cảnh sát có tiền lương cao cùng công tác yên ổn.



"Các ngươi nói Trương Sở Lăng lúc này lập được công lớn như vậy, có khả năng thăng chức hay không?" Thấy phòng làm việc yên tĩnh trở lại, "Lý miệng rộng" lại khơi mào đề tài khác.



Lý miệng rộng khoảng 40 tuổi, tên thật gọi là Lý Đào, tướng mạo bình thường, thuộc về cái loại ném vào biển người tìm không được . Hắn sở dĩ có biệt danh như vậy, là bởi vì hắn yêu thích bàn chuyện thị phi, nơi nào có náo nhiệt liền có mặt của hắn .



"Hắn lập đại công, ta xem ra hoàn toàn là đụng phải cẩu thỉ vận ."



"Tính cách của hắn rất sợ chết, làm sao có thể dám nổ súng , phải biết rằng hắn đối với súng rất nhân từ , đoán chừng là trong lúc căng thẳng đã nổ súng ..."



"Nếu như vậy hắn đã có thể leo lên trên đầu chúng ta rồi , chúng ta vẫn còn hồ đồ được sao?"



...



Thấy lời của mình đã khơi mào sự ghen ghét của mọi người thành công, Lý miệng rộng hướng phía Trương Bình cười cười lấy lòng, Trương Bình cũng ném đến Lý miệng rộng một cái nhìn quyến rũ phong tình vạn chủng, làm hắn mừng rỡ cười toe tóet.



Nhìn thấy Lý miệng rộng cùng Trương Bình liếc mắt đưa tình, làm cục cảnh sát một hồi náo loạn, Tiêu thúc cùng Lưu Tuấn Hi liếc mắt nhìn nhau, đồng thời cùng lắc đầu. Bọn họ cũng biết, tuy rằng lần này Trương Sở Lăng lập công lớn, nhưng mọi người lại vẫn nhìn hắn với cặp mắt như cũ, trái lại có một số người vì ghen ghét với hắn lên tiếng , phỏng chừng tình cảnh về sau của hắn cũng không được tốt lắm.



"Đây là giờ làm việc, chăm chú làm việc!" Lâm Tịnh vừa đến phòng làm việc, liền phát hiện Trương Sở Lăng đang đứng trước cửa với vẻ mặt không chút thay đổi , đang chuẩn bị đến bắt chuyện với hắn, lại nghe chuyện mọi người trong phòng đang nói, sắc mặt đột nhiên nặng nề.



"Yes, Madam!" Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của người lãnh đạo trực tiếp đang đứng ở cửa , đứng bên cạnh nàng còn có Trương Sở Lăng với vẻ mặt lạnh nhạt , mọi người lúc này mới ý thức mọi lời tán gẫu khi nãy đều lọt vào tai người khác, hơn nữa "Người khác" này còn là vai chính trong câu chuyện mà chính mìn vừa rồi thoả luận .



Nhất thời, mọi người câm như hến, cuống quít trở về chỗ làm việc của mình.




Đồng sự coi thường mình, Trương Sở Lăng sớm đã có chuẩn bị tâm lý, đối với cái nhìn của người khác, Trương Sở Lăng căn bản là không đặt ở trong lòng. Điều hắn cảm thấy hứng thú chính là nữ thủ trưởng này, một mệnh lệnh đơn giản lại có thể làm cho mọi người đều trở về bàn làm việc của mình , hơn nữa theo ánh mắt của các đồng sự thì có thể thấy bọn họ đói với nữ thủ trưởng này chính là kính nể.



"Trương Sở Lăng, ngươi tới phòng làm việc của ta một chút." Nhìn Trương Sở Lăng đứng bên cạnh, Lâm Tịnh nhẹ giọng nói.



Bộ đồ công sở màu trắng bao quanh thân thể mềm mại lả lướt của nàng m i tóc dài xoã sau lưng , uốn lượn như một thác nước đen tuyền , mặt trái xoan tinh xảo, lông mày như lá liễu, trên môi được tô một màu tím nhàn nhạt, phối hợp hoàn mỹ với cái miệng anh đào nhỏ nhắn của nàng.



Vào phòng làm việc ,vẻ mặt của Lâm Tịnh trên trở nên nhu hòa ,đôi mắt mỹ lệ nhìn thoáng qua Trương Sở Lăng, "Thân thể ngươi đã hoàn toàn bình phục chưa?"



Trương Sở Lăng gật đầu,thái độ của nữ thủ trưởng đối với mình đột nhiên thay đổi làm cho nàng có điểm khác lạ, nàng trước đây không phải rất ít nhìn đến mình sao? Kỳ thực Trương Sở Lăng vừa rồi mới cửa phòng làm việc cũng nhận thấy được Lâm Tịnh ở bên cạnh hắn , chỉ là hắn biết Lâm Tịnh luôn luôn không nhìn mình, vì không muốn mất mặt, hắn mới không có lên tiếng, hơn nữa giả bộ không phát hiện ra Lâm Tịnh .



"Đừng đứng như vậy, ngồi xuống nói chuyện." Thấy Trương Sở Lăng không nói tiếng nào đứng ở trước mặt mình , Lâm Tịnh cảm thấy bầu không khí có chút khẩn trương, mỉm cười với Trương Sở Lăng nói rằng.



Không thể không nói, Lâm Tịnh mỉm cười có một sức cuốn hút thần kỳ, Trương Sở Lăng cảm giác trong phòng nhất thời trở nên ấm áp như mùa xuân , mà vừa vặn có Lâm Tịnh xinh đẹp, chính là đoá hoa bách hợp tươi đẹp chói lọi .



Trương Sở Lăng ngồi xuống chăm chú nhìn Lâm Tịnh.



"Biểu hiện của ngươi mấy ngày trước ở Trường Sa rất tuyệt, một lát nữa trưởng cục cảnh sát sẽ đến để tự mình trao thưởng cho ngươi huân chương anh dũng cùng tiền thưởng, đồng thời cũng triệu tập một cuộc họp báo , hi vọng ngươi chuẩn bị thật tốt." Lâm Tịnh vui vẻ nói, phảng phất giống nhu chính cô ta được thưởng.



Thấy Lâm Tịnh mặt mày hớn hở, nghe lời nói quan tâm của nàng trong đầu Trương Sở Lăng cũng không tự chủ nhớ lời đồn của người khác về Lâm Tịnh : chỉ quan tâm đến thuộc hạ hữu dụng, chỉ vì sự thăng tiến bản thân mà làm việc.Thái độ của nàng đối với mình trước kia và bây giờ hoàn toàn đối lập, dường như chuyện đó hoàn toàn chính xác.



"Phải phát biểu à... Có thể miễn cho ta được không... Hoặc là Madam ngươi thay ta lên tiếng sẽ tốt hơn." trong lòng nghĩ một chút "Trương Sở Lăng" nhất định sẽ biểu hiện như vậy, Trương Sở Lăng bối rối nói.



Trương Sở Lăng nói làm Lâm Tịnh sửng sốt, bất quá suy nghĩ một chút tính cách của Trương Sở Lăng cũng ít giao thiệp , nàng gật đầu, "Vậy như vậy đi, ngươi trước hết quay về phòng làm việc, ta sẽ tuyên bố những sự việc quan trọng."


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK