" A Lăng, ngươi có nghe nói không, cái tiểu cô nương thường xuyên mang thức ăn nhanh cho chúng ta bị bắt rồi , ta ngày hôm qua ở phòng giam thấy bộ dạng đang khóc lóc của nàng thật đáng thương a ." Trương Bình nghịch huân chương anh dũng một hồi, có thể là tâm lý cao hứng không chút để ý nói ra lời này.
" Cái gì, ngươi nói người nào bị bắt ?" đang lâm vào trạng thái trầm tư, Trương Sở Lăng đột nhiên hồi phục tinh thần, một tay túm lấy cổ áo Trương Bình.
Trương Bình thấy bộ dáng hung thần ác sát của Trương Sở Lăng, sắc mặt sợ đến trắng bệch, thầm nghĩ bình thườngcũng không nhìn ra Trương Sở Lăng có thể hung ác như vậy. Một hồi lâu đến khi Trương Bình hòa hoãn lại, khinh thường mà nói : " Chính là tiểu cô nương bán thức ăn nhanh đó , nghe nói là ăn trộm đồ trong cửa hàng , ngươi nói làm một cô nương hảo hảoở nhà không làm, lại đi làm chuyện trộm gà trộm chó này chứ."
Trương Sở Lăng hung hăng trừng mắt nhìn Trương Bình một cái, nhanh chóng cất bước về phía phòng giam. Hắn cũng biết Lý Vũ Hàm có tình trạng thân thể không tốt , hơn nữa tính cách lại hướng nội, khẳng định không chịu được thẩm vấn sắc bén từ cảnh sát.
Lý Vũ Hàm ở HongKong cũng không có thân nhân cùng bằng hữu, cho nên khẳng định không có ai bảo lãnh hộ nàng, thấy thời gian đã trôi qua một ngày, cũng không biết Lý Vũ Hàm có thể chịu đựng được hay không.
" Ăn trộm đồ của cửa hàng ?" Trương Sở Lăng nhớ tới lời Trương Bình nói thế, đột nhiên, hắn nhớ tới một đoạn ghi hình trong điện thoại di động của mình , trong lòng đột nhiên một cỗ lửa giận trào lên .
Trương Sở Lăng nhanh chóng tính toán trong đầu, cước bộ cũng không chậm lại. Mất ít thời gian, hắn đã tới phòng giam Lý Vũ Hàm. Bởi vì đội tuần cảnh thường xuyên qua lại với khoa hình sự, cho nên nhân viên trông coi cũng không làm khó Trương Sở Lăng , cho hắn tiến vào.
Hai ngày không gặp, tinh thần Lý Vũ Hàm kém đi rất nhiều, tóc rối loạn lên, trên mặt cũng một mảnh tiều tụy, rất khó tưởng tượng hai ngày nay nàng rốt cuộc phải chịu bao nhiêu ủy khuất, nhìn ánh mắt mệt mỏi của Lý Vũ Hàm, Trương Sở Lăng đoán nàng chủ yếu ở phương diện tinh thần không chịu được hành hạ lớn như vậy.
" Vũ Hàm!" Trương Sở Lăng vào phong hồi lâu, Lý Vũ Hàm vẫn không nhúc nhích mà ngồi trên tấm vãn gỗ ngẩn người, xem chừng chưa liếc mắt nhìn mình một cái, tâm lý Trương Sở Lăng không khỏi một trận đau đớn, vợ chồng Ngô Bằng Huy như thế nào lại nhẫn tâm vu oan cho một tiểu cô nương có tâm địa thiện lương như vậy?
Nghe thấy một thanh âm quen thuộc vang lên, thân hình Lý Vũ Hàm run rẩy một chút, nàng tưởng rằng mình vừa rồi đang nằm mơ, bởi vì nhiều lần nàng nghe thấy Trương Sở Lăng ở cửa kêu mình, chờ nàng quay đầu lại mới phát hiện cửa trống không, mặc dù như thế, nàng vẫn chậm rãi quay thân thể mình lại.
Khi chứng kiến đứng trước mắt mình đúng là Trương Sở Lăng, nàng đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo là nhào vào lòng Trương Sở Lăng mà khóc lớn lên, hai ngày qua phải chịu nhiều ủy khuất hiện tại lúc này giống như được phát tiết.
Trương Sở Lăng tùy ý để Lý Vũ Hàm khóc, chỉ là gắt gao ôm chặt lấy thân thể của nàng, một câu cũng không nói. Hắn biết, chỉ có khóc lớn lên , thì ủy khuất trong trái tim phát tiết hết ra mới sẽ không nghẹn mà sinh bệnh.
" Trương đại ca, ta không trộm, ta thật sự không trộm, bọn họ đổ oan ta, cảnh sát cũng đổ oan ta." Một lúc lâu, Lý Vũ Hàm cũng ngừng khóc, nhưng người cũng trở nên kích động, lớn tiếng mà hô.
Lý Vũ Hàm khi khóc, tâm tình đặc biệt trở nên kích động, móng tay nàng cũng bấm chặt lên cánh tay Trương Sở Lăng, Trương Sở Lăng cũng không kêu một tiếng, chỉ là tùy ý để nàng nói ra, nhìn ánh mắt Lý Vũ Hàm bàng hoàng bất lực cùng với khuôn mặt tái nhợt, thâm tâm hắn đột nhiên xúc động ôn nhu.
Trương Sở Lăng cẩn thận nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Lý Vũ Hàm, ôn nhu mà nói : " ta biết ngươi không trộm, ta buổi tối ngày hôm đó vẫn cùng ngươi ở một chỗ, như thế nào lại là ngươi là kẻ trộm đây."
Nghe được lời Trương Sở Lăng nói, nhãn tình Lý Vũ Hàm sáng lên, nghẹn giọng đứt quãng đem sự tình nói ra: " Buổi sáng ngày hôm qua ta viết đơn xin nghỉ làmgiao cho lão bản, lão bản thấy đơn xin nghỉ làm của ta lập tức nói ta trộm cắp đồ gì đó của cửa hàng rồi muốn chạy trốn, chẳng những cự tuyệt đơn xin nghỉ làm của ta mà còn muốn bắt ta giao cho cục cảnh sát, ta sợ hãi liền chạy trốn khỏi bọn họ, ta ở gần cục cảnh sát đợi ngươi rất lâu , nhưng mà .... sau đó bị cảnh sát bắt lại."
" Ngươi tới cục cảnh sát tìm ta?" Trương Sở Lăng kinh ngạc mà hỏi, như thế nào Lý Vũ Hàm đến tìm mình mà mình lại không biết đây, bất quá thấy tâm tình sa sút của Lý Vũ Hàm, tâm lý hắn mơ hồ biết chuyện gì đã xảy ra, ngày hôm qua lúc mình tan sở khẳng định nàng thấy mình cùng Điền Ny ở một chỗ, nàng cũng không dám đi ra đấy. " Ngươi ở chỗ này chờ một lúc, ta đi ra ngoài làm một chút thủ tục bảo lãnh giúp ngươi."
Bởi vì không có chứng cớ xác thực chứng minh Lý Vũ Hàm chính là thủ phạm ăn trộm ở cửa hàng, chỉ cần cam đoan Lý Vũ Hàm không rời khỏi Hồng Kông , khi cảnh sát tùy lúc gọi đến phải đến, Lý Vũ Hàm có thể được bảo lãnh ra ngoài.
Hơn mười phút sau, Trương Sở Lăng mang theo Lý Vũ Hàm rời khỏi cục cảnh sát.
Lý Vũ Hàm bởi vì có tâm sự nên tâm tình cũng không cao lên, cúi đầu bước đi. Mà Trương Sở Lăng trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra được lời an ủi nào, không thể làm gì khác hơn là yên lặng theo sát người nàng, trong lòng lại tính kế như thế nào giúp Lý Vũ Hàm thoát khỏi lời tố cáo, làm cho vợ chồng Ngô Bằng Huy ăn quả đắng của chính họ. Bất quá, Trương Sở Lăng cũng không có ý định làm cho Lý Vũ Hàm biết mình đang tính kế vợ chồng Ngô Bằng Huy, dù sao nàng rất đơn thuần, không thích hợp cho việc nàng tiếp xúc nhiều với âm mưu đen tối. Kỳ thật Trương Sở Lăng làm như vậy ngoài ra còn có một ý nghĩa ích kỷ, chính là không muốn phá hư hình tượng tốt đẹp của mình trong lòng Lý Vũ Hàm.
" Vũ Hàm, hai ngày này ngươi ở nhà nhân hảo hảo mà nghỉ ngơi, có chuyện gì có thể gọi điện thoại cho ta, ta mấy ngày nay buổi sáng đều được nghỉ làm." Thấy vẻ mặt Lý Vũ Hàm vẫn ưu sầu như cũ, Trương Sở Lăng lại nói : " Yên tâm đi, vụ án đột nhập ăn trộm ở cửa hang rất nhanh sẽ bị phá, ngươi phải tin tưởng hiệu suất làm việc của cảnh sát chứ."
" Thật sự sao?" Lý Vũ Hàm nghe thấy Trương Sở Lăng nói cuối cùng cũng mở được lời, thần sắc trên mặt rốt cục cũng có biến hóa, ánh mắt hiện vẻ chờ mong.
" Như thế nào ngươi lại hoài nghi lời nói của ta sao, nói như thế nào thì ta cũng là một cảnh sát ưu tú vĩ đại mà." Trương Sở Lăng đem cái huân chương anh dũng quơ quơ trước mặt Lý Vũ Hàm, " yên tâm ở nhà nghỉ ngơi đi, nhiều nhất là ba ngày ngươi đợi tin tốt đi."
Thấy cái huân chương vàng óng ánh kia, ánh mắt Lý Vũ Hàm tỏa sáng, mở to mắt nhìn Trương Sở Lăng tràn đầy vẻ sùng bái, nàng nặng nề mà gật đầu : " Cái kia ta tin ngươi, gọi điện thoại cho ngươi ngươi nhất định phải nghe đó nha."
Cố lấy dũng khí nói xong câu đó, Lý Vũ Hàm hai gò má lại giống như bôi son, trở nên ửng đỏ.
" Ân, ta cam đoan." đón nhận ánh mắt khao khát của Lý Vũ Hàm, Trương Sở Lăng trịnh trọng mà gật đầu, trong lòng hắn cảm thấy nàng giống tiểu muội dịu dàng đáng yêu trong nhà vậy.
Danh Sách Chương: