Một lúc lâu sau đó, giám đốc Việt vẫn hết sức hứng thú với hành vi xấu xa này.
Cô giờ hỗn hỗn độn độn, đầu óc hoàn toàn mù mịt.
Chẳng biết từ lúc nào cả người đã ngã lên chiếc giường mềm mại.
Hơi thở gấp gáp, lâng lâng chìm nổi.
Về chuyện tắm rửa, Trần Khả Như rốt cuộc chẳng còn hơi sức đâu mà phản đối.
Sau khi Lê Hoàng Việt mãnh liệt đưa đẩy hai lần, cô mệt tới mức cả người đầm đìa mồhôi, thở hổn hả hổn hển.
Cảm xúc mãnh liệt qua đi, Trần Khả Như không khỏi nhìn mắt anh thêm mấy lần, đôi mắt nâu có hơi đờ đẫn.
Động vật ăn thịt đột nhiên đổi tính, quả thật khiến người khác sinh nghi. Trước kia, không làm ba bốn lần, thường thường anh sẽ không thỏa mãn.
Anh ôm eo cô, giọng khàn khàn nói: “Nhìn tôi làm gì, ngủ đi, chẳng lẽ em còn muốn…”.
“Không muốn”.
Trần Khả Như chối bay. Lê Hoàng Việt mặt này quá vô sỉ, cô có bao giờ chủ động yêu cầu lên giường?
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Vả lại, chuyện như này, năng suất quá, không tốt.
“Lừa người”. Lê Hoàng Việt phát ra tiếng cười vui vẻ, sau đó liền nhắm mắt lại.
Bên tai Trần Khả Như vấn vít hơi thở đều đều nặng nề của anh.
Vòng tay to lớn của anh ôm chặt lấy cô. Tuy rằng cổ có chút mỏi, cô vẫn không động đậy.
Anh ấy dường như thật sự mệt mỏi.
Dưới ánh đèn ẩn ẩn hiện hiện, dưới mắt anh có quầng thâm nhàn nhạt. Mặc dù không ảnh hưởng đến mỹ quan tổng thể, nhưng vẫn làm người ta nóng ruột nóng gan.
Trần Khả Như hơi ghì, quan sát tỉ mỉ khuôn mặt anh một hồi, vươn tay chạm nhẹ vào mặt anh.
Làn da sần sùi hơn trước đây.
Mấy hôm nay, anh ấy thật sự vất vả.
Vốn trong lòng Trần Khả Như có rất nhiều chuyện muốn nói muốn hỏi anh. Ví như chuyện của Võ Anh Thư và Đàm Thu Trang, cơ trí như anh ấy, hẳn là đã sớm nắm trong tay toàn bộ.
Nhưng mà, bỗng nhiên lúc gặp anh ấy, trừ anh ra, chuyện này chuyện nọ, tất cả dường như hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Tựa như ở buổi họp báo trong khu vui chơi Cực Quang, anh ấy liều lĩnh thay cô chắn axit sulfuric. Bất luận xảy ra chuyện gì, anh đều bảo vệ cô.
Trần Khả Như, em chỉ cần sống dưới sự che chở của anh.
........
Trong lòng cô, Lê Hoàng Việt lạnh nhạt và xấu xa kia đang từ từ phai nhạt và dần biến mất.
Cô vừa nghĩ vừa hy vọng, cuộc sống của bản thân cùng Lê Hoàng Việt sau này vẫn sẽ tốt như bây giờ. Đột nhiên, Lê Hoàng Việt xoay người, tư thế của hai người liền thay đổi, anh soàn soạt mở đôi mắt sáng quắc, nhìn cô chằm chặp.
“Anh chưa ngủ?”
Trần Khả Như hoảng sợ. Dưới lớp chăn, da kề da sát như thế, hơi nóng như từ giữa không trung tỏa ra.
“Người nào đó một mực có ý dụ dỗ tôi, em cảm thấy tôi còn ngủ được sao?” Anh ám chỉ.
Cô nhanh chóng xoay phắt một vòng tròn 180 độ trên giường, “Em muốn ngủ”.
Tiếng nói vụng về phát ra, Lê Hoàng Việt nở nụ cười, có phần xấu xa nói: “Ồ? Hóa ra em thích dùng tư thế này? Hay là giờ chúng ta thử xem sao?”.
Lê Hoàng Việt ở trên giường không chút đứng đắn, Trần Khả Như đã sớm lĩnh giáo, vừa nghe, cô hiểu ngay lập tức, cô cam chịu quay trở lại.
“Không phải mệt rồi à, sao vẫn còn chưa ngủ? Em bảo này, nghiêm chỉnh chút đi”.
“Mỹ nhân trong ngực, không ngủ được”.
“…”
Anh giờ phút này, vẻ mặt có chút trêu chọc, tư dưng toát ra vẻ playboy.
Lúc đang nói, anh đã ôm lấy cô từ sau. Cơ thể Trần Khả Như cứng đờ, nghĩ đến đối phương lại nổi máu dê, chỉ im lặng thật lâu. Đối phương vùi đầu vào trong cổ cô, tiếng thở dốc lúc nông lúc sâu, khơi gợi từng tấc da thịt mẫn cảm.
Hơi thở dần dần ổn định.
Ôm nhau như vậy, cảm giác thời gian sánh cùng trời đất.
“Ngày mai muốn đi làm không?”
“Em muốn anh đi không?”
“..... Anh không ngủ được, vậy chúng mình nói chuyện chút?”.
“Em muốn hỏi chuyện của Võ Anh Thư?”
Lê Hoàng Việt như đi guốc trong bụng người khác, Trần Khả Như muốn nói cái gì, anh đã đoán ra trước.
Quen một người đàn ông thông minh phát sợ như thế, là trải nghiệm như thế nào. Ở trước mặt anh ấy, cô dường như chỉ có thể từng bước tháo lui.
“Vâng”.
Nếu đối phương đã hỏi, cô không muốn giấu diếm.
“Tìm ra được chứng cứ xác thực Võ Anh Thư sai Trầm Quý hắt axit sulfuric. Vốn tính đem bán cô ta sang châu Phi, ngẫm nghĩ lại thôi”. Anh nửa thật nửa giả nói, tạm dừng theo bản năng, chờ Trần Khả Như hỏi câu tiếp theo.
“Bán sang châu Phi?”
Trần Khả Như chần chừ một chút, suýt chút nữa tự sặc nước miếng, “Chắc anh đang đùa đúng không?”
“Lừa bán phụ nữ trẻ em là phạm pháp, sao mà phát ra từ miệng Lê Hoàng Việt lại nhẹ nhàng như không thế, có khác gì hỏi thời tiết hôm nay thế nào?
Hoặc chính là, tính cách của anh vốn lạnh lùng như thế.
Tim cô như rớt tận đáy. Bởi vì vòng tròn cuộc sống khác nhau, cô không biết tới thủ đoạn thương trường. Hoặc như thân phận cùng địa vị của Lê Hoàng Việt ở thành phố Đà Nẵng, có thể không bị trói buộc và giam cầm bởi đạo đức và pháp luật. Đây chính là xã hội có tiền mua tiên cũng được.
“Trần Khả Như, em thật sự không đáng yêu, vì sao không hỏi tôi, nghĩ lại xem?”
“Vì sao?”
Giọng điệu anh ấy khó khi thoải mái, hài hước: “Bởi vì Võ Anh Thư ở Đà Nẵng không đến mức là mỹ nữ, có khi tới nơi như châu Phi, phụ nữ da trắng hiếm có khó tìm, bằng bản lĩnh của cô ta, ngộ nhỡ lại trở thành vợ của tù trưởng, vinh hoa phú quý hưởng không hết, chẳng phải là được lợi sao?”
Trần Khả Như: “......”
Nơi lạc hậu như châu Phi ai cũng rõ, cơm không đủ lót bụng, Võ Anh Thư đến chỗ đấy, có thể có vinh hoa phú quý ư?
“Đây chính là lý do?”
“Đây chính là lý do”.
“Võ Anh Thư trước kia nói, bên trong đồng mưu với cô ta có Đàm Thu Trang, em thấy sao?”.
Trần Khả Như thừa nhận, cô đang thăm dò Lê Hoàng Việt.
“Cục trưởng Hồ nói với tôi rồi, Võ Anh Thư đột nhiên thay đổi khẩu cung, nếu chuyện này cô ta cũng có phần thì phải là chân ngoài dài hơn chân trong, tôi đối với kẻ như thế sẽ không nương tay. Chỉ có điều, tạm thời không thể động đến cô ta, dù sao đây vẫn là xã hội pháp chế”.
Lê Hoàng Việt nói một phen, ân uy có cả, khiến người ta không bắt bẻ được gì.
Trần Khả Như bây giờ cảm thấy vừa nãy hẳn nghĩ sai rồi, chuyện phạm pháp Lê Hoàng Việt sẽ không làm.
Đàm Thu Trang mặc dù hận em, nguyên nhân chính là do anh gây ra”.
Cô rầu rĩ nói.
Người xưa nói, hồng nhan họa thủy, bạn thân khác giới cũng hại người tương tự.
“Em ngửi thấy mùi chua nồng nặc?”
Môi anh ở cổ cô không ngừng mấp máy, tiếng nói câu được câu không.
“Đừng ghen tỵ, anh có nhiều phụ nữ ái mộ như vậy, em căn bản là bận, chẳng qua có đồ dâng tận miệng, không biết nên ăn ai.
“Em đang muốn lật lại món nợ cũ?”
Lê Hoàng Việt lật người cô lại, mặt đối mặt, hơi thở cũng phả vào nhau. Mắt anh không chút che giấu nhu cầu.
Thân thể nhanh hơn não, đã sớm chọn lựa cái trực quan nhất.
“Sáng mai phải dậy sớm, em thật sự muốn ngủ”.
Cô đang nói thật. Lê Hoàng Việt trong tiềm thức cứ liên tưởng đến ghen tuông, cô nói sao cho rõ.
Hơi thở của Lê Hoàng Việt phả lên lông mi và mí mắt, cùng lướt qua lớp lông tơ trên mặt cô. Làn hơi nóng hầm hập, mãi vẫn không tản đi, cũng không có bất kỳ công kích mạnh nào.
“Em chỉ cần làm bác sỹ cho tốt, cái gì cũng không cần xen vào, tất cả giao cho tôi”.
Trước khi cô mơ mơ màng màng rơi vào giấc ngủ, nghe thấy Lê Hoàng Việt nói như vậy.
Cô muốn nói gì đó, nhưng nghĩ không ra có gì cần lo lắng.
Bảy giờ, Lê Hoàng Việt ngủ say.
Trần Khả Như thật cẩn thận kéo cánh tay anh khỏi người mình. Cả đêm, xương sống thắt lưng phát đau, còn có tư thế tình nhân không được tự nhiên. Tóm lại cảm giác không khác gì bị thoái hóa cột sống.
Cô hôn nhẹ xuống trán Lê Hoàng Việt, sau đó rời đi.
Dù vậy, tai và thái dương cảm giác rất thoải mái.
Buổi sáng tới chỗ làm, trước cửa bệnh viện xuất hiện một chiếc xe cảnh sát.
Xe cảnh sát thật cũng không có gì kỳ lạ. Bởi đôi khi sau khi 113 xử lý sự cố, hiện trường có người bị thương không kịp điều động 115, cho nên trực tiếp đưa thẳng đến bệnh viện. .
Truyện đề cử: Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
Cô đi qua đại sảnh, phát hiện nhóm đồng nghiệp đang khe khẽ nói chuyện.
Nhất định đã xảy ra chuyện.
Trải qua quãng thời gian bị đè ép, nữ bác sỹ đẹp nhất, phó viện trưởng dùng quy tắc ngầm,… bác sỹ mỹ nữ vì tranh đoạt thăng tiến mà hãm hại đồng nghiệp. Sau một hồi phong ba bệnh viện đa khoa An Tâm lại có chủ đề mới cùng sự chú ý.
Thì là vậy, cảnh sát chạy đến bệnh viện bắt Tôn Bồi.
Tôn Bồi đúng là đen. Hôm nay đúng dịp đến bệnh viện thu dọn đồ đạc cá nhân thì cảnh sát ập đến, bị bắt ngay trước mặt đồng nghiệp cũ, còng tay đưa đi, đối với Người hay sĩ diện như Tôn Bồi không cần phải nói, đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.
Nghe nói bị cảnh sát bắt vì tội lạm dụng chức quyền, tham ô và nhận phong bì, Tôn Bồi mặt xám như tro tàn, không dám hé miệng nửa lời kêu oan.
Anh ta bị đưa thẳng từ bệnh viện, giống hệt cảnh diễu phố thị chúng trong phim, xung quanh toàn lời bàn tán.
Có kẻ vui sướng trên nỗi đau của người khác, có kẻ thêm dầu vào lửa, có cả nơm nớp lo sợ, nhưng chủ yếu vẫn là dè chừng.
Trần Khả Như lạnh lùng nhìn, cô thầm nghĩ, lưới trời tuy thưa mà khó thoát.
Chẳng mấy chốc, cô sẽ biết tại sao Tôn Bồi phải vào tù.
Sau ngày Vũ Tuyết Trang nói, thật sự chạy đi móc nối với Lương Ngọc - vợ của Tôn Bồi. Đây vốn là người phụ nữ cá tính dứt khoát. Hóa ra Lương Ngọc và Tôn Bồi hai hôm trước đã ly hôn. Thái độ Lương Ngọc rất kiên định, Tôn Bồi thật ra ở bên ngoài… Một bên, hoàn toàn không có chút tiếng nói.
Tôn Bồi mất đi cho chỗ dựa vững chắc, bị buộc tội vào thời điểm này, hậu quả có thể tưởng tượng được.
Với việc Tôn Bồi và Võ Anh Thư ngồi tù, ngày tháng trôi qua như nước chảy, tất cả mọi chuyện dường như đang đi vào quỹ đạo. Để có được sự bình yên hời hợt này, bao nhiêu người đã phải trả giá.
Tháng 10 lặng lẽ kết thúc, chào đón gió thu hiu quạnh, bất giác mùa đông đã sắp đến
Trần Khả Như tự cho cuộc sống đã yên ổn. Nhưng những gợn sóng kỳ dị ẩn sâu, lần thứ hai trồi lên khỏi mặt nước, khuấy lên tầng tầng lớp sóng.
“Chị Khả Như, tối mai là lễ kỷ niệm của 123 Entertainment, có rất nhiều ngôi sao lớn tham gia, có Jack, Chipu, Ninh Dương Lan Ngọc… Em muốn đi, em muốn đi, chi là bà chủ, chị nhất định có cách, đúng không ạ?”
Vũ Tuyết Tran chớp chớp mắt, vẻ mặt khẩn cầu.
“Lễ kỷ niệm hàng năm?”
Trần Khả Như nhớ trước kia Lê Hoàng Việt từng đề cập qua có khả năng sẽ không tham dự. Nếu em ấy đã nói muốn đi, có thể xem xét.
Trên thực tế, 123 Entertainment chỉ là một công ty giải trí trực thuộc tập đoàn Á Châu. Ngành gì kiếm ra tiền, anh ấy đều kinh doanh. Ví như hiện tại, 123 Entertainment được xem là một hạng mục khá quan trọng.