Hôm nay người phụ nữ này ăn mặc vô cùng hấp dẫn ong bướm, giờ phút này Lê Hoàng Việt hoàn toàn quên mất chiếc váy này vốn dĩ là do anh chọn… Tóm cái quần lại, sau mấy phút chờ đợi, người phụ nữ kia vẫn không quay lại.
Sau khi anh phát biểu xong, anh lập tức đi tìm người phụ nữ kia…
Nghĩ đến đây, anh không hề nhận ra vẻ mặt mình đa trở nên lạnh lùng, ánh mắt lộ ra mấy phần thâm trầm khó đoán.
Trần Khả Như cau mày, nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh ta chỉ nói lời tạm biệt với tôi thôi, Lê Hoàng Việt, anh chưa từng nói thích tôi, tại sao anh lại ghen tị như vậy?”
Lê Hoàng Việt lại dùng sức siết chặt cánh tay, cả người Trần Khả Như dính chặt vào người anh không một khẽ hở, vòng eo uốn cong đến mức khó tin.
Tim cô đột ngột đập nhanh, xém chút nữa cả mặt cũng rơi xuống.
Đợi đến khi cô nhận ra, chóp mũi hai người đã chạm vào nhau, hơi thở hòa quyện vào với nhau.
Cô vô cùng bối rối, khí thế bá đạo và ánh mắt sắc bén của Lê Hoàng Việt vây chặt lấy cô, cả người cô không thể động đậy, trái tim cô như bị trói chặt lại.
“Hãy luôn nhớ rằng, cô là người phụ nữ của tôi”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Giọng nói khàn khàn và trầm thấp của anh lọt vào tai cô, giống như âm thanh của ma quỷ, giống như một lời thề, thậm chí còn giống như một mệnh lệnh nhiều hơn.
Ngay sau đó, môi cô bị môi anh đè lên.
Đầu óc Trần Khả Như như nhão ra thành bùn, mặc kệ cho anh xâm chiếm miệng của mình, nụ hôn diễn ra rất tụ nhiên.
Cô nhắm mắt lại, hai tay ốm lấy anh, chậm rãi đáp lại.
“ Lê Hoàng Việt, tại sao anh không chịu nói một câu, thích tôi? Hoặc là, anh yêu tôi?”
Trong một khoảng thời gian rất dài sau đó, Trần Khả Như dốc hết tất cả mọi thứ vì một lời cam đoan của anh.
Hai người trở lại sảnh tiệc một lần nữa, khuôn mặt vốn dĩ lạnh lùng của Trần Khả Như giờ đây nhuộm một màu đỏ có phần mê người, cánh môi màu đỏ thắm càng trở lên rực rỡ, lộ ra vẻ mê hoặc không rõ lý do.
Đôi mắt của mấy người đàn ông xung quanh sáng lên như đèn pha ô tô, nhưng bọn họ chỉ dám nhìn thôi chứ không dám có ý nghĩ xấu gì, dù sao người ta cũng là vợ chân chính của tổng giám đốc, nếu như cô gái kia chỉ là một người tình của Lê Hoàng Việt thôi thì bọn họ vẫn còn cơ hội được thưởng thức sau khi anh chơi chán, còn với tình huống hiện tại như vầy thì chỉ còn nước dẹp!
Không thấy Lê Hoàng Việt chăm sóc vợ giống như bảo bối à, vợ tổng giám đốc rõ ràng là một người phụ vô cùng xinh đẹp, có khí chất hơn rất nhiều so với mấy người phụ nữ được đồn đại trước đây của Tổng giám đốc Lê.
Thế thì tại sao Tổng giám đốc Lê còn trêu ong ghẹo bướm ở bên ngoài? Thật sự là có phúc mà không biết hưởng!
Haiz, bản chất của đàn ông đều là như vậy cả, gặp một người yêu một người, làm gì có quan tâm đến người vợ xinh đẹp ở trong nhà, thỉnh thoảng lén lút hái hoa dại ở bên ngoài cũng là một thú vui.
“Anh, em đã đến đây rất lâu rồi, tại sao anh lại mặc kệ em?”
Đột nhiên Lê Mỹ Hoa chu môi lên, tách hai bàn tay đang nắm lấy nhau của Lê Hoàng Việt với Trần Khả Như ra, sau đó cô ta khoác lấy tay Lê Hoàng Việt.
Trần Khả Như nhíu mày, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu, bỗng nhiên ngay cả tư thế đứng cũng cảm thấy không thoải mái. Ánh mắt Lê Hoàng Việt đầy ý tứ nhìn Tống Quốc Minh ở phía sau lưng cô ta, hiếm khi trêu chọc nói: “Cái con nhóc này, rõ ràng em vì tình yêu quên anh trai ruột, vậy mà kẻ ác còn dám tố cáo trước, quay sang trách móc anh?”
“Anh, anh thật đáng ghét!”
Đôi bàn tay trắng trẻo nhỏ nhắn của Lê Mỹ Hoa đấm vào người Lê Hoàng Việt, vẻ thẹn thùng trên mặt giống như muốn tràn ra khỏi mắt.
“Anh Lê.”
Tống Quốc Minh bước tới chào hỏi, phép xã giao của anh rất tốt, không cố ý thể hiện, tiến lùi có chừng mực.
Hai người nắm tay nhau một cái, giống như không hề có phòng bị, Lê Hoàng Việt dùng ánh mắt sắc bén nhìn Tống Quốc Minh từ trên xuống dưới, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi nghe nói cậu tốt nghiệp bằng kép ngành quản lý tài chính và ngành kinh tế của một trường đại học danh giá, tại sao cậu không ở lại nước ngoài để phát triển? Đối với một người tài năng như Quốc Minh, các công ty tài chính ở nước ngoài chắc chắn sẽ trả lương cao?”
Vừa mở miệng đã hùng hùng hổ hổ dọa người.
Lê Mỹ Hoa đột nhiên trở nên căng thẳng, lần trước có lẽ là gặp anh lúc tâm tình anh không tốt, cho nên anh không truy cứu. Nhưng hôm nay, hiện tai, anh cả bắt đầu chăm chỉ tìm hiểu.
Nếu như chọn người theo ánh mắt của anh cà, thì có lẽ cả đời này cô ta sẽ không lấy được chồng mất.
Tống Quốc Minh cẩn thận cười một cái, ánh mắt không hề lảng tránh một chút nào: “Anh Lê hỏi một câu hỏi rất hay, thật ra nếu tôi nói tôi học tập là để trở về phục vụ cho tổ quốc thì không khỏi quá mức phép tắc, kỷ luật, ngược lại có vẻ quá giả tạo. Tôi sinh sống ở nước ngoài gần mười năm, nhưng thứ tôi nhớ nhất chính là hương vị của thành phố Đà Nẵng, cho dù đó là đồ ăn, quần áo, nơi ở, phương tiện đi lại… Còn có cả những người phụ nữ mềm mại xinh đẹp giống như phụ nữ Hải Phòng vậy.”
Càng nói đến cuối giọng điệu của Tống Quốc Minh càng chậm lại, khiến cho người ta liên tưởng đến một hương vị quyến rũ.
Ánh mắt anh ta như có như không liếc qua gương mặt của Lê Mỹ Hoa, khuôn mặt thiếu nữ trở nên vừa thẹn thùng vừa kiêu hãnh, không hề che giấu chút nào.
Trần Khả Như ngoan ngoãn đứng cách Lê Hoàng Việt không xa, ban đầu cô không có ý định muốn nghe bọn họ nói chuyện, dù sao cả đời này cô và Lê Mỹ Hoa cũng không có khả năng nói chuyện với nhau một cách hòa thuận, nhưng nếu cô rời đi, Lê Hoàng Việt không tìm thấy cô, ai biết được cô sẽ bị hôn đơn giản như vừa nãy hay không… Bởi vì lần trước… Cho nên…
Nhưng mà tại sao cô cảm thấy người phụ nữ vùng Hải Phòng mà Tống Quốc Minh miêu tả không giống với Lê Mỹ Hoa một chút nào?!
Ngoại hình của Lê Mỹ Hoa vốn dĩ không xấu, mặc dù là anh em ruột, có ba bốn phần giống nhau nhưng ngoại hình của Lê Hoàng Việt cao hơn hẳn Lê Mỹ Hoa, mũi của Lê Mỹ Hoa rất cao, tiếc là hai bên đuôi mắt lại hếch lên, lông mày hình chữ nhật, vừa nhìn qua là đã biết là kiểu người kiêu căng ngạo mạn, rất khó sống chung.
Nói đi thì cũng nói lại, tuy rằng thái độ của Lê Mỹ Hoa đối với cô vô cùng ác liệt, nhưng mà biết đâu trước mặt bạn trai, cô ta lại ngoan như một con cún thì sao.
Cô suy nghĩ lan man một lúc, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Cô ngước mắt lên nhìn khắp xung quanh một lượt, vừa nãy cô có cảm giác như mình bị theo dõi, thế mà bây giờ tìm một lượt lại không thấy. Chắc là do hôm nay cô vui vẻ, cho nên cảm xúc nhạy cảm hơn một chút.
Lê Hoàng Việt hỏi Tống Quốc Minh dự định sau khi về nước, Tống Quốc Minh trả lời không sai sót một chút nào, anh ta nói rằng mình đảm nhiệm vị trí giám sát của một công ty lớn, nhìn thế nào cũng thấy anh ta là một người có đức tính tốt, không tật xấu, một thanh niên có tương lai sáng lạn.
“Em gái tôi tình tình trẻ con, Quốc Minh, mong cậu bao dung con bé nhiều hơn.”
“Đâu có, chính tính cách dễ thương hoạt bát của Mỹ Hoa đã thu hút tôi.”
Lê Hoàng Việt với Tống Quốc Minh nói chuyện với nhau vô cùng vui vẻ, đương nhiên, người vui vẻ nhất chính là Lê Mỹ Hoa, ngay cả người anh cả mắt cao hơn đầu của cô ta còn công nhận Quốc Minh, điều này chứng tỏ ánh mắt của cô vô cùng tốt.
Bình thường mẹ của cô ta vẫn thường xuyên giới thiệu cho cô ta mấy chàng trai nhà giàu, ví dụ như Trương Phúc Nhân, bạn của anh cả cô, ngoài trừ ăn uống vui chơi ra thì chả biết làm cái gì cả, mấy loại người đó không thể lọt nổi vào mắt xanh của cô.
Tống Quốc Minh thì lại khác, anh ta chính là hình mẫu hoàng tử ngựa trắng trong suy nghĩ thời con gái của cô… Càng nghĩ, nụ cười trên khóe môi của cô ta càng đậm hơn.
Trần Khả Như thì đang suy nghĩ, nếu như cô cũng say mê Lê Hoàng Việt, có phải cô cũng có cái đức hạnh giống như Lê Mỹ Hoa không?
Nếu thật sự là như vậy thì quá là xấu hổ rồi!
Đột nhiên, tiếng nhạc của điệu waltz chậm rãi vang lên trong toàn bộ sảnh tiệc tráng lệ, ánh đèn rực rỡ thay đổi, bữa tiệc của giới nhà giàu dường như chỉ vừa mới bắt đầu.
“Quốc Minh, anh khiêu vũ với em đi?”
Lê Mỹ Hoa vươn tay ra không chút rụt rè.
Tống Quốc Minh không có lập tức đồng ý, ánh mắt anh ta do dự: “Mỹ Hoa, chờ một chút đã.”
Trần Khả Như và Lê Mỹ Hoa cuối cùng cũng biết ý của Tống Quốc Minh, anh ta là một người rất thông minh.
Qua micro, một giọng nữa xuất hiện: “Bây giờ xin mọi người hãy cho một tràng vỗ tay thật nồng nhiệt để chào đón Tổng giám đốc Lê cùng bà Lê lên nhảy điệu nhảy mở màn cho buổi tối hôm nay.”
Bốp bốp, tiếng vỗ tay ùn ùn vang lên.
Dưới sự chú ý của đông đảo mọi người, Lê Hoàng Việt từ từ đến gần phía cô, chậm rãi vươn tay ra.
Lần đầu tiên Trần Khả Như cảm thấy Lê Hoàng Việt là một quý ông, trên người anh tỏa ra khí chất quý tộc. Trước đây cô vẫn luôn cho rằng, người như Lê Hoàng Việt hợp với điệu tango mãnh liệt hơn.
Anh là một người rất cục cằn và cáu khỉnh, rất dễ tức giận, nhưng đôi khi anh lại vô cùng bình tĩnh, biết liền chế tính tình của mình.
Tóm lại, cô không hiểu anh.
Rốt cuộc đâu mới là con người thật sự của anh.
Trần Khả Như tháo bao tay ra, đặt bàn tay mình vào trong lòng bàn tay anh.
Nhưng khi cơ thể cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị anh kéo đến dưới ánh đèn rực rỡ giữa sàn nhảy.
Tim cô đập thình thịch.
“Biết khiêu vũ không?”
Không chút do dự, anh đưa tay vòng qua vòng eo mềm mại của cô, ghé sát vào người cô, ánh mắt tập chung.
“Anh không cảm thấy mình hỏi hơi muộn sao?”
“Không muộn.” Môi anh nhếch lên, trầm giọng mói: “Cô biết, vừa lúc, cô không biết, tôi dạy cô.”
Anh có một thứ sức mạnh khiến người ta tin cậy.
Bởi vì anh chính là Lê Hoàng Việt.
“Biết.”
Trần Khả Như trả lời ngắn gọn, trong mắt cô chỉ có mình anh, đôi mắt cô sáng ngời trong sáng, mang theo một chút rung động của thiếu nữ.
Chết tiệt!
Lê Hoàng Việt đột nhiên lại uốn hôn cô.
Có người nói, nếu bạn thích hôn một ai đó, tức là bạn thích người đó.
Đó có phải là sự thật không?
Khi giai điệu trở nên dồn dập, Lê Hoàng Việt nhảy một bước.
Lê Hoàng Việt có lẽ đã đoán được việc Trần Khả Như biết nhảy khiêu vũ, bởi vì trong giới nhà giàu, mấy loại xã giao như vầy chắc chắn sẽ có, Trần Thế Phong là một người cẩn thận, chắc chắn ông ta sẽ không thể lơ là vấn đề này.
Nếu không phải có thân phận đặc biệt thì Trần Khả Như sợ rằng đã trở thành một Trần Khả Hân thứ hai, không não, kiêu ngạo, tự cao tự đại, làm sao có thể trở thành một tồn tại đặc biệt giữa giữa bao nhiêu cô gái nhà giàu nổi tiếng?
Cho dù là chiều cao, ngoại hình, dáng múa, hay động tác, cả hai đều phối hợp vô cùng ăn ý với nhau, nhảy cùng nhau giống như tăng thêm sức mạnh cho nhau.
Đây không phải lần đầu tiên bọn họ nhảy?
Nếu không thì tại sao hinh họ có thể nhảy ăn ý với nhau như thế, ánh mắt còn động tình đúng chỗ như vậy!
Buồn cười, làm sao cô ta có thể để người phụ nữ Trần Khả Như này chiếm hết sự nổi bật được! Anh cả bị sao vậy, chẳng lẽ anh ấy thật sự yêu Trần Khả Như như lời phóng viên nói?
Vừa rồi có nhiều người như vậy, Lê Mỹ Hoa xấu hổ không dám hòi, tính cách của Lê Hoàng Việt như thế nào cô ta biết…
Lê Mỹ Hoa trợn muốn lồi cả con mắt ra nhưng cô ta không hề phát hiện ra, Tống Quốc Minh đứng ở bên cạnh, đáy mắt anh ta hiện lên một tia sáng không rõ.
Xứng đôi?
Ha ha.
Khóe miệng Tống Quốc Minh nhếch lên.
“Quốc Minh, em cũng muốn khiêu vũ.”
Sau khi Lê Mỹ Hoa khinh bỉTrần Khả Như xong, cô ta chuyển sự chú ý sang người yêu của mình.
“Được.”