Mục lục
Chồng Tôi Thật Quyến Rũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hơn nữa, tôi vừa mới nói, tôi có thể dùng trăm ngàn cách để uy hiếp anh ấy, có được anh ấy, xem anh ấy có rơi vào bẫy không. Bây giờ, tôi có trong tay video của Lê Mỹ Hoa, anh ấy ngoan như cún. Thật ra, mọi người đều biết chuyện của Lê Mỹ Hoa, anh ấy cần gì vì chuyện này mà ‘ném chuột sợ vỡ bình’.”


Giọng của cô ta nghe êm tai, nhưng Trần Khả Như lại thấy như bị ngâm trong nước lạnh. Gió thổi qua là run bần bật.


Cô cố cử động cái cổ đã cứng ngắc của mình, cho đến khi tầm mắt rơi vào tấm lưng bất động của Lê Hoàng Việt. Đôi mắt chứa tầng sương mù dày đặc, lặng lẽ lan tràn.


“NO, bác sĩ Khả Như, cô nhất quyết đừng tự mình đa tình nữa”.


Trần Phương Liên hiểu rõ chuyện này, “Lê Hoàng Việt cùng lắm là mê đắm cô, chứ không phải tình yêu. Trong lòng anh ấy cô vẫn kém hơn Lê Mỹ Hoa. Cô mãi mãi luôn chỉ là người mà anh ấy tùy ý lợi dụng, bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ rơi.”


Câu nào câu nấy đều ác độc, đâm thẳng vào tim Trần Khả Như.


Tấn công tới tấp, xé nát lòng cô.


Trần Khả Như luôn cảm thấy rõ sự vướng mắc giữa cô và Lê Hoàng Việt, có lợi dụng, có nghi ngờ, từng bộc lộ chân tình, từng diễn kịch, từng liều mạng vì nhau, từng không màng hậu quả gì… Tình yêu của cô ghi lại từng chút từng chút một.


Bây giờ phát hiện ra, ý nghĩ đó quá ngây thơ.


Đây không phải là lần đầu tiên Lê Hoàng Việt lựa chọn giữa Lê Mỹ Hoa và cô.


Đôi mắt trong veo như sương như khói, lắng đọng đau thương, phảng phất sầu muộn.


Trần Phương Liên dường như đang chiêm ngưỡng một món đồ cực kỳ thú vị, nhưng ngay sau đó khóe miệng cô đột ngột cứng đơ lại.


Trần Khả Như ngước đôi mắt còn đọng nước, khẽ nhàn nhạt nói: “Cảm ơn cô đã khiến tôi hiểu rõ địa vị của mình. Thật xin lỗi, nếu nói tới chuyện ly hôn, thì để cho Lê Hoàng Việt tự nói với tôi đi”.


Cô quay đi, dưới sàn ánh đèn tựa trăng trải dài.


Trần Phương Liên thở dài, cảm khái nói: “Thật là một người phụ nữ cứng đầu.”


Sau khi đi được vài bước, Trần Khả Như đột nhiên quay người lại, lộ ra một nụ cười nhẹ nói: “Cô Phương Liên năm nay ba mươi đúng không.”


“Cái gì?”


Trần Phương Liên khó hiểu, mi tâm khẽ nhăn.


“Cô cười lên trông rất đẹp, nhưng đừng quá tự mãn. Nếp nhăn trên khóe mắt của cô phấn nền cũng không che đi được đâu”.


Cô để lại vài lời như trẻ con nói lẫy, nhưng lại khiến Trần Phương Liên cảm thấy vò đầu bứt tai, toàn thân khó chịu.


Phụ nữ quan tâm đến điều gì nhất? Tuổi tác và ngoại hình.


Trần Khả Như đã tấn công hai khuyết điểm của cô ta cùng một lúc. Thậm chí cô ta còn cảm thấy bực bội muốn soi gương.


Sao có nếp nhăn trên khóe mắt được?


Đây chắc chắn là nói điêu!


Trần Phương Liên siết chặt ngón tay mình. Khuôn mặt như thiên sứ của cô ta rốt cuộc có chút loạn. Cô ta không rời mắt đi một lúc, cho đến khi bóng dáng của Trần Khả Như biến mất. Lúc quay lại, thấy quai hàm của Lê Hoàng Việt hơi cong lên.


“Anh cười cái gì?”


Trần Phương Liên một chút dịu dàng cũng không, thậm chí còn rất tức giận.


“Cô nhìn nhầm rồi”.


Lê Hoàng Việt nghiêm túc lại, phủ nhận nói.


“Hoàng Việt, anh ngàn vạn lần không nên nghĩ em đang ép buộc anh. Dù sao thì quan hệ của chúng ta đã từng rất tốt. Nếu như không có Trần Khả Như, chúng ta bây giờ nhất định là một cặp xứng đôi.


Trần Phương Liên ngồi đối diện với anh, tự cho phép mình vuốt ve bàn tay đang đặt trên bàn ăn của Lê Hoàng Việt.


Chỉ vừa chạm nhẹ, đã cảm nhận được đối phương tỉnh rụi kháng cự.


“Chuyện đã qua, nhắc lại làm gì?” Lê Hoàng Việt rút tay về, cầm lấy khăn ướt lau từng chút dầu trên khóe miệng. Ánh mắt như nam châm, sâu không lường được.


Trần Phương Liên nhìn không hiểu, nghĩ không ra.


Trước kia là vậy, bây giờ vẫn vậy.


“Anh đang trách em à?”


Trần Phương Liên nhướng mi, nhìn chằm chằm vào biểu cảm của anh, nói: “Hoàng Việt, đừng quên, nếu không có em, Tống Quốc Minh đã công khai video. Hoặc không cậu ấy sẽ ép anh ly hôn với Trần Khả Như, hoặc có lẽ cứ đe dọa thẳng. ”


“Em không phóng đại tác dụng của mình. Em chỉ là có chút không đành. Em rất nhớ anh. Anh cũng không thể phủ nhận sự thật, em đã từng có vị trí trong lòng anh. Hơn nữa, em không định giành thân phận bà chủ tập đoàn Á Châu với Trần Khả Như. Điều em muốn là sự cạnh tranh công bằng. Hoặc từ bỏ, hoặc giành lại anh! ”


Lê Hoàng Việt không phản ứng gì. Nhưng ngay cả với khuôn mặt vô cảm đó, dung nhan gần trong gang tấc, trên đời này sẽ không có người đàn ông nào vừa đẹp vừa lạnh lùng lại tàn khốc hơn anh.


“Muộn rồi, tôi về trước”.


Lê Hoàng Việt đứng dậy, tránh sự đụng chạm của cô ta lần nữa.


“Hoàng Việt, anh đồng ý với em, một tuần thôi có được không, em sẽ sớm rời thành phố Đà Nẵng”. Trần Phương Liên nhanh chóng ngăn anh lại.


Bóng lưng Lê Hoàng Việt hơi chậm lại, dáng người mảnh khảnh cao tựa thiên thần.


Sự mê đắm hiện lên trong mắt Trần Phương Liên, một thứ tình cảm lạnh lẽo, độc hại, “Đừng ép em, từ đầu đến cuối em đâu có ép gì anh, đúng không? Em chỉ hèn mọn cầu xin anh”.


“Được, một tuần”.


Lê Hoàng Việt không quay đầu lại, mà bước thẳng đi.


Chỉ cần anh ấy nói vậy, thế là đủ. Vì vậy, Lê Hoàng Việt sẽ không đến gặp Trần Khả Như.


Cho dù gặp, tính khí của người phụ nữ kia…


Bảo không uy hiếp, nhưng bên trong thì khác.


Bóng lưng anh dần biến mất. Trong phòng ăn tầng hai, ánh sáng nhàn nhạt, như có ám hương trôi lững lờ… Đáng lẽ đây là một khung cảnh lãng mạn, ngọt ngào, nhưng nhà không lầu trống chỉ còn tiếng hít thở của cô.


Chiếc bánh ngọt được điểm xuyết bằng dòng chữ màu đỏ: Chúc Lê Hoàng Việt lời thân ái nhất, tuổi 33 sinh nhật vui vẻ.


Ngọn nến rực rỡ còn chưa tắt hẳn, đung đưa tựa như đang cười nhạo sự thất bại của cô. Nhìn thấy lại tự thương xót chính mình.


Không, đôi mắt đen tuyền của cô ta nhướng lên, một tia u ám chợt lóe lên trong đó.


“Lê Hoàng Việt, một tuần, anh nghĩ lần này trở về tôi sẽ dễ dàng bỏ đi sao?” Cô ta cười khúc khích. Nhìn xuyên qua chiếc ly cao cổ, ánh mắt mờ ảo, “Tôi đã từng nói, đừng ép tôi, nếu không cuối cùng…”


Màn đêm đen như mực. Bóng tối trùm rộng khắp nơi.


Cơn lạnh vô tận không ngừng bào mòn toàn thân, Trần Khả Như loạng choạng ngã xuống bên đường.


Lại chật vật chạy trốn.


Cô không biết Lê Hoàng Việt nghĩ gì, nhưng đúng là vừa rồi anh đã bỏ rơi cô, bất kể anh có khổ tâm gì.


Phụ nữ là thế, xét về mặt tình cảm, tim tựa thủy tinh, chạm nhẹ là vỡ.


Suốt đêm, cô vùi sâu vào chăn, tự thôi miên mình hết lần này đến lần khác.


Ngoài ly hôn, dường như không có sự lựa chọn nào tốt hơn.


Một đêm không ngủ.


Ngày hôm sau.


Bệnh viện đa khoa An Tâm.


Sáng sớm, Vũ Tuyết Trang trực ca đêm đang vươn vai. Mặt trời còn chưa xuyên qua mây, từ xa Vũ Tuyết Trang đã nhìn thấy Trần Khả Như cầm một hộp giấy lớn đi ra khỏi viện.


“Chị Khả Như? Bác sĩ Khả Như?”


Cô ấy hét mấy lần liên, nhưng không có tiếng đáp lại, liền thấy sốt ruột. Hộp giấy này trông quen lắm, vậy là từ chức hoặc bị sa thải.


Ấy, chẳng lẽ chị Khả Như nghỉ việc?


Vũ Tuyết Trang gọi cho cô nhưng không được. Cô ấy vừa đuổi theo vừa gọi.


Cái quái gì thế này, mới sáng sớm đã kích thích trái tim cô.


Đang lúc vội vã, ở góc đường, cô suýt nữa đụng phải ai đó, “Xin lỗi, xin lỗi nhé”.


“Bác sĩ Trang, cô gấp cái gì, đến khi nào cô mới cẩn trọng như bác sĩ Khả Như?” Phan Đức Sơn, trưởng khoa phụ sản, nghiêm khắc yêu cầu. Thầy dạy được trò giỏi lên, thì học trò cũng phải học được gì đấy từ tính cách của thầy chứ.


Nhưng Vũ Tuyết Trang thì hay rồi, ngoại trừ những điểm cộng về chuyên môn, thì… than ôi…


Vũ Tuyết Trang thấy trước mặt là cấp trên của mình, đầu cúi xuống thấp hơn, cô nói: “Trưởng khoa, cháu biết sai rồi. Từ bây giờ, cháu sẽ cố gắng chững chạc, nhất định sẽ chững chạc. Bác đừng tức giận”.


Nói xong, cô chuẩn bị chuồn.


“Trang, quay lại”.


Phan Đức Sơn, thấy xung quanh không có ai, ông nghiêm túc hỏi: “Tuyết Trang, cô có biết bác sĩ Như gần đây đã xảy ra chuyện gì không? Cô ấy có ý kiến với tôi hay vì lý do khác… Đột nhiên vứt cho tôi tờ đơn từ chức, chẳng thèm báo trước? ”


“Cái gì? Má nó!”


Lông mày của Vũ Tuyết Trang dựng đứng, hóa ra là thật.


Chị Khả nghĩ gì vậy. Xảy ra chuyện lớn như vậy, mà không thấy chị nói một tiếng. Cô cho rằng mình là người bạn đầu tiên của Trần Khả Như ở Bệnh viện đa khoa An Tâm.


Nhưng…


Hình như chỉ có mỗi mình cảm thấy vậy.


“Đậu má?”


Phan Đức Sơn là người lớn tuổi. Câu chửi thề trong miệng Vũ Tuyết Trang đương nhiên không sửa lại được. Ông trầm mặt, dạy dỗ: “Bác sĩ Tuyết Trang, tư chất của cô, dù gì thì cô cũng tốt nghiệp trường y… Aizz, khoan nói cái này, trước hết, cô cũng biết bác sĩ Khả Như ở khoa phụ khoa xuất sắc như thế nào. Tôi không chấp thuận đơn từ chức của cô ấy, chỉ cho cô ấy nghỉ phép dài hạn. Khi cô gặp cô ấy, hãy nói với cô ấy, khi nào muốn quay lại làm, tôi và cả khoa bất cứ lúc nào cũng chào đón cô ấy”.


Nói thật, trong mắt Vũ Tuyết Trang, Phan Đức Sơn luôn là kẻ tiểu nhân khéo đưa đẩy. Hôm nay còn biết đường làm chuyện này, chứng tỏ vẫn chưa đến lúc lú lẫn đâu.


“Yên tâm đi, trưởng khoa, chuyện này cứ giao cho tôi”.


Vũ Tuyết Trang vỗ vỗ ngực, thề thốt.


Nhưng, chị Khả Như đã xảy ra chuyện gì?


Trực giác mách bảo cô, nhất định chuyện này có liên quan tới tổng giám đốc Lê Hoàng Việt, không thì là cái cô Trần Phương Liên kia.


Thời điểm gọi được cho Trần Khả Như, đã là khoảng hai giờ chiều hôm đó.


“Chị Khả Như, chị nhận điện thoại rồi. Chị đang ở đâu? Em lo đến mức sáng không ăn sáng, trưa không ăn trưa. Nếu cân nặng của em giảm từ đầu năm xuống đầu bốn, chị sẽ chịu trách nhiệm với em chứ?”


Vừa bắt đầu, Vũ Tuyết Trang đã ca một bài dài với Trần Khả Như, làm nũng là sát kỹ của cô ấy.


“Xin lỗi, Tuyết Trang, em nghe trưởng khoa thông báo đi”.


Trong điện thoại, giọng cô ngập ngừng, giọng mũi tương đối nặng.


“Thôi. Trước tiên đừng nói chuyện này nữa, gặp nhau đi, chị ở đâu?”


Người bên kia do dự một hồi, cuối cùng chậm rãi nói: “Chị đang ở ga xe lửa thành phố”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK