Trong mắt thư ký Phan Thành Danh hiện lên vẻ khó hiểu, khóe miệng mấp máy, cuối cùng là nhẹ nhõm.
Khi Phan Huỳnh Đông nói những lời này, chiếc xe từ từ chạy giữa trời đông giá rét. Ống xả nhả khói dày đặc, từng làn khói nhẹ nhàng tản ra.
“Mặc dù tôi nghĩ cô Khả Như chưa chắc có thể chấp nhận anh, nhưng –” trên mặt thư ký Thành Danh chợt lóe một tia sáng, an ủi nói: “Nhưng sếp à, đời người ngắn ngủi lắm, muốn làm cái gì thì làm ngay đi, tránh cho sau này hối hận”.
“Anh Thành Danh…”
Phan Huỳnh Đông liếc anh ta một cái, khóe miệng chậm rãi tiếp lời, “Có đôi khi, anh đến tuổi này rồi, nhưng cảm xúc vẫn rất thăng hoa nhé”.
Thư ký Thành Danh: “…”
“Đi thôi, đừng để đêm khuya mới về tới Hải Phòng”.
Thư ký Thành Danh chưa kịp phản ứng thì đã thấy người bên kia đã nhanh chóng tiến về phía trước, bóng lưng phóng khoáng, nhã nhặn.
Thư ký Thành Danh có chút khó hiểu: vừa rồi không phải sếp thật sự muốn đuổi theo cô Khả Như sao? Sao đột nhiên lại đổi ý?
“Anh Thành Danh, nhanh lên đi, nếu không sẽ trễ mất.”
Phan Huỳnh Đông lên tiếng thúc giục.
Thư ký Thành Danh nghĩ, dù sao tôi cũng lớn hơn anh mười tuổi, thể lực chắc chắn không theo kịp.
Anh ta ở phía sau lắc đầu, chuyện yêu đương của mấy cô cậu trẻ tuổi này, thật sự so với chạy marathon còn mệt hơn, tâm tư lúc lên lúc xuống. Giữ không xong, bỏ không đành.
Phan Huỳnh Đông hơi điều chỉnh nhịp bước của mình. Khi cả hai đã đồng đều, anh ấy đỡ thư ký Thành Danh ở bên cạnh, có ý hỗ trợ, “Anh Thành Danh, mấy năm gần đây, anh có từng tỏ rõ sự quan tâm đến một người phụ nữ như vậy chưa. Chỉ tiếc, tôi cảm thấy dù mình có làm gì, cũng không thể lay chuyển được trái tim cô ấy. Vốn định thực sự từ bỏ, nhưng nếu cô ấy không hạnh phúc, tôi sẽ lo lắng cả ngày. Buồn cười, tôi lại rơi vào một vòng luẩn quẩn như vậy ”.
Giọng điệu mỉa mai, nhưng ý tứ lại chân thành.
“Sếp, anh không thể tiếp tục như vậy nữa. Bây giờ anh có hai sự lựa chọn. Thứ nhất, trở về thành phố Hải Phòng ngay lập tức, cưới một người vợ, và quên Trần Khả Như mãi mãi. Thứ hai, đi tìm cô ấy, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải lấy được cô ấy! ”
Thư ký Chu nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt nghiêm túc và trầm trọng.
“Anh Thành Danh”.
Phan Huỳnh Đông hiểu sức nặng trong lời của anh ta. Hoặc quên đi hoặc không từ thủ đoạn.
Lê Hoàng Việt là một người đàn ông có tính chiếm hữu rất cao. Cho dù vui vầy tình mới, anh ta cũng chưa chắc dễ dàng buông tha cho Khả Như. Lê Hoàng Việt độc đoán, chuyên chế, vì vậy lòng dạ mình phải nham hiểm và mạnh mẽ hơn, mới có thể cứu Khả Như.
“Tôi cần thời gian suy nghĩ”.
“Được”.
…
Thành phố Đà Nẵng.
Đêm vốn nên yên tĩnh, nhưng trong quán bar Sky City, không khí ăn chơi trác táng hoàn toàn trái ngược. Đâu đâu cũng là cảnh huyên náo, âm nhạc bùng nổ.
Lê Hoàng Việt lẫn trong một đám bạn. Ánh mắt mê man, hai má đỏ gay, uống hết ly này đến ly khác.
Nâng chén tiêu sầu, càng thêm sầu.
Nhớ nhung thì ra phiền muộn như vậy. “Anh Việt, uống…” Trương Phúc Nhân uống đến mức say mèn. Trong mắt không còn phân biệt nổi đâu là một, hai, ba.
Đột nhiên, ánh sáng hỗn độn trở nên sáng chói, nhức mắt.
“Ai… đứa nào mở, tắt cho tao, tắt ngay!”
Trương Phúc Nhân to mồm. Mấy vị đại ca nhà giàu khác cũng tỏ vẻ bất mãn.
“Tôi là thư ký của anh Hoàng Việt, tên Trần Phương Liên. Anh Hoàng Việt, em đưa anh về, muộn quá rồi, anh say rồi!” Trần Phương Liên không thể tưởng tượng nổi, đây là cuộc sống của Lê Hoàng Việt sao? Mỗi buổi tối, đều cùng một đám bạn “tốt” uống rượu…
Hôm nay là đêm cuối cùng cô ta hứa!
Ánh mắt Trần Phương Liên lóe lên rồi biến mất, lộ ra cảm giác u ám.
Nếu đêm nay không làm cho tốt, cứ như thế, ngày mai rất có thể cô ta sẽ phải rời khỏi Lê Hoàng Việt. Không, cô sẽ không bao giờ cho phép chuyện này xảy ra!
“Chị dâu?”
Trương Phúc Nhân cố gắng tập trung đồng tử, nhưng chưa kịp suy nghĩ thì đã hét lên thành tiếng.
Trần Phương Liên vui mừng khôn xiết. Khóe miệng chưa cười thành tiếng, lời nói không rõ ràng của Trương Phúc Nhân lại truyền đến: “Không phải, chị không phải là… chị dâu, đã quá rồi… hạn sử dụng… hí hí… chị dâu là Trần… Trần…”
Cảm giác xấu hổ trào lên trong ngực cô ta, ánh mắt Trần Phương Liên lạnh hơn. Cô ta tỉnh bơ đạp một phát lên Trương Phúc Nhân. Người kia sau đó ngã xuống ghế sofa rên rỉ, nằm queo đó, say như chết.
Trần Phương Liên đi thẳng qua, nắm lấy Lê Hoàng Việt, vỗ nhẹ lên khuôn mặt say khướt của anh, “Anh Hoàng Việt, tỉnh lại đi, chúng mình về nhà thôi!”
“Về… nhà?”
Lê Hoàng Việt nửa nhắm nửa mở. Người phụ nữ trước mắt mơ mơ hồ hồ, chỉ cảm thấy đường nét trùng lặp với ký ức.
Người phụ nữ ngu ngốc!
Cuối cùng thì cô ấy cũng đến.
Trần Khả Như sẽ xuất hiện mỗi khi anh ta say.
“Ừ, Hoàng Việt, em đưa anh về nhà”.
Lê Hoàng Việt lảo đảo bước chân ra khỏi bar, mặc cho Trần Phương Liên giúp đỡ.
Trương Phúc Nhân ngẫu nhiên ngẩng lên nhìn một chút, rồi lại nhắm mắt, ngủ say như chết.
Ơ, người vừa đưa anh Hoàng Việt đi là Trần Khả Như hả? Hình như thế.
Giờ phút này, trong lòng Trần Phương Liên có một ý tưởng mãnh liệt, điên cuồng bao lấy cô ta, choáng hết mọi suy nghĩ. Cô ta nhanh chóng bắt taxi, đi thẳng đến biệt thự Di Linh.
Sử dụng dấu vân tay của Lê Hoàng Việt, rất nhanh bước qua cửa an ninh.
Trần Phương Liên đỡ Lê Hoàng Việt say rượu lên cầu thang. Dựa vào cảm giác, mò tới phòng ngủ chính, bật đèn lên, căn phòng trở nên sáng sủa.
Đôi mắt sắc bén của cô ta quét một vòng. Quả nhiên, nó đầy mùi của người phụ nữ đó.
Lê Hoàng Việt ngẩn ngơ nhìn thấy một cái giường lớn, liền nằm uỳnh lên đó.
“Hoàng Việt, anh là của em. Vì anh, em có thể không chừa bất cứ thủ đoạn nào”.
Dưới ánh đèn dịu nhẹ, Trần Phương Liên nằm trong vòng tay anh, mê hoặc lại phức tạp nhìn gương mặt tuấn mỹ như thần, cho phép mình tự ý vuốt ve.
Đã bao lâu rồi, không có thân mật như vậy, nhìn anh không cần kiêng kỵ.
Quanh quẩn bên mũi cô là hơi thở của Lê Hoàng Việt, mùi rượu, mùi thuốc, mùi vị đàn ông nam tính.
Đột nhiên, ngón tay Trần Phương Liên trượt khỏi má anh, chạm đến vị trí yết hầu ở cổ họng. Chậm rãi như rắn nước, cởi từng cúc áo sơ mi của anh ấy ra, tay run rẩy không kìm được.
Ngay sau đó, những đường cơ bắp nóng bỏng, cơ ngực phập phồng từng chút kích thích các giác quan của cô ta.
Người ta nói rằng nhan sắc đàn bà kích động lòng người, nhưng nhan sắc đàn ông cũng oái oăm không kém.
Trần Phương Liên cởi hẳn áo sơ mi của anh ra, đôi môi nóng bỏng hôn lên đó.
Phụ nữ nếu muốn quyến rũ một người đàn ông, dễ như trở bàn tay.
Lê Hoàng Việt lầm bầm. Ngay khi Trần Phương Liên chạm vào, đột nhiên, anh mở mắt, nôn mửa. Mấy thứ sền sệt, bẩn thỉu phun thẳng vào mặt Trần Phương Liên.
“Á –”
Trần Phương Liên hét lên, kinh hoảng bỏ chạy.
Cô ta là một người đẹp, đi tới chốn nào cũng có người săn đón. Vì vậy cô ta chưa bao giờ chịu loại uất ức này!
Lê Hoàng Việt nôn mãi không ngừng, nôn cả lên người mình và cả giường.
Cho dù Lê Hoàng Việt có đẹp trai thế nào đi nữa, Trần Phương Liên cũng không chịu nổi.
Cô không đợi nổi mà phi luôn vào phòng tắm, tắm táp thật sạch. Lấy từ trong tủ quần áo một bộ đồ ngủ gợi cảm… Sau đó mới thấy toàn thân thoải mái, rốt cuộc cũng có thời gian để ý Lê Hoàng Việt.
Người anh bẩn thỉu không chịu nổi, khiến người khác thấy buồn nôn. Ngay cả khi đã lau một lần, Trần Phương Liên vẫn thấy khó chịu.
Trong tình huống tồi tệ này, làm sao cô “làm ăn” được gì nữa?
Trần Phương Liên cau mày. Lục Tư Thành ngủ rất sâu. Cô ta đi lại bên giường một hồi, cuối cùng lấy điện thoại di động ra, chụp vài tấm ảnh giường chiếu thân mật.
“Ngu ngốc… Người phụ nữ ngu ngốc”.
Anh phát ra chữ được chữ mất. Mắt Trần Phương Liên đột nhiên run rẩy, bật ra cảm giác âm u.
Lê Hoàng Việt ý thức mơ hồ, quay người, sau đó không nói thêm gì nữa.
Người phụ nữ ngu ngốc?
Là chỉ Trần Khả Như sao?
Mất hứng, Trần Phương Liên gọi một cuộc điện thoại, cất giọng nói: “Alo, đặt cho tôi vé ngày mai đi Mỹ”.
Ngoài cửa sổ, gió thổi phần phật.
Trần Phương Liên siết chặt đường viền cổ áo ngủ, khoanh tay trước ngực. Trong bóng đêm, tầm mắt mông lung nhìn Lê Hoàng Việt đang ngủ như chết, đôi mắt cô ta đột nhiên sâu thẫm, lẩm bẩm:
Lê Hoàng Việt, anh đừng nghĩ đến cứ như vậy là bỏ được em.
Cô ta trở lại chỉ mới một tuần, nhưng cũng hiểu suy nghĩ của Lê Hoàng Việt mấy phần. Anh ấy hứa cho mình một tuần, với điều kiện dùng video của Lê Mỹ Hoa để đổi.
Cô dám cá, sáng mai, Lê Hoàng Việt sẽ vứt bỏ mọi thứ, đi tìm người phụ nữ kia.
Không vấn đề, cô sẽ không ngăn cản.
Cô ta cong môi cười khẩy: Trước khi tôi lật lá bài tẩy, tôi sẽ cho mấy người thở một chút.
Nhưng, không bao lâu nữa, tôi sẽ giáng cho mấy người đòn nặng nhất.
Trần Khả Như, hãy chờ xem!
Xã Căn Co, huyện Sìn Hồ.
Ngoài trời mưa rả rích.
Trong lều tạm.
Thỉnh thoảng sẽ có vài tiếng than thở rên rỉ.
Trần Khả Như tiếp tục ghi chép trước đó của mình: Vào đêm thứ sáu khi đến Sìn Hồ, nhiệt độ giảm xuống 17 độ. Với một người sống ở Đà Nẵng lâu năm, đúng là rất lạnh. Nhưng cũng không khiến mình quên đi Lê Hoàng Việt. Lê Hoàng Việt, anh dường như quá bận để nghĩ về em.
Lê Hoàng Việt, em muốn quên anh.
Ngày thứ bảy khi đến Sìn Hồ.
Sáu giờ sáng, mưa rơi rả rích. Trần Khả Như và những người khác đang ngủ trong lều đều nghe rõ tiếng đất đá và nước lũ ào ào chảy như ở sát bên người. Lập tức toàn bộ mọi người đều kinh hoàng ngồi bật dậy.
Chấn động quá lớn, có vẻ như ở rất gần đây. Mọi người ai cũng nghiêng ngả run rẩy, như thể ngay cả lều trại cũng sẽ bị vùi lấp bất cứ lúc nào, tất cả nhìn nhau một lúc.
Sợ hãi, theo cùng.
Nhưng nếu đã tới đây, đều đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất.
Lúc này, bên ngoài lều, tiếng mưa và tiếng kêu gào náo động.
Một lúc sau, không gian dường như dần dần lắng dịu.
Trần Khả Như nheo mắt lại, vẻ mặt căng thẳng, xem ra lại phải di tản. Với âm thanh vừa rồi, có vẻ, vừa có một trận sạt lở nghiêm trọng, lần này sẽ không có thêm ai bị gì chứ?
Khoảng nửa giờ sau, Nguyễn Minh Đức, phụ trách nhóm tình nguyện viên Chữ thập đỏ, chạy vào và lo lắng hét lên: “Không xong rồi, vừa mới xảy ra trận sạt lở lớn. Hình như ở gần khu vực nhà dân. Bốn hoặc năm người tới đấy, tốt nhất là có bác sĩ khoa ngoại hoặc y tá, mang theo đồ y tế, theo tôi ngay lập tức ”.
Mọi người im lặng không nói, trầm mặc một hồi.
Bởi vì chấn động vừa rồi làm cho mọi người sợ hãi. Trước đây chỉ ngồi xem TV không cảm thấy gì, bây giờ khi bản thân có mặt tận nơi, mới cảm thấy đáng sợ. Riêng việc đến đây, đã tiêu tốn không ít thời gian, vì tuyến đường chính đã bị vùi lấp hoàn toàn. Chưa kể mấy ngày này thông tin thương vong và thiệt hại ngày càng nhiều.Bản chất con người vốn là ham sống sợ chết.
Nguyễn Minh Đức cũng rất lo lắng. Anh ta nói sơ qua về tình hình, gần đây thời tiết bắt đầu ngớt mưa, vốn dĩ người dân trong huyện gần như đã ổn định, công việc cứu hộ cũng dần kết thúc. Nhưng vừa nãy, đất đá bất ngờ sạt lở mạnh, chỉ chớp mắt đã vùi lấp nhiều nhà dân. Một số người may mắn thoát ra đang cần cứu hộ gấp, còn lại rất nhiều người vẫn cần phải giải cứu, trong đó có cả trẻ em.
“Tôi đi.”
Phạm Đức Huy là người đầu tiên giơ tay.
Nguyễn Minh Đức cau mày nói: “Mọi người không cần cảm thấy xấu hổ. Mọi người đã làm rất tốt. Chúng ta muốn cứu người, điều kiện tiên quyết là phải đảm bảo an toàn của chính mình, cho nên không cần miễn cưỡng”.
“Tôi đi, tôi là bác sĩ”.