Mục lục
Chồng Tôi Thật Quyến Rũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 336: Di chúc


Ngại quá, cậy mạnh cũng phải có giới hạn.


“Để anh.”


Lê Hoàng Việt cẩn thận bế đứa cậu trai đang say ngủ khỏi vòng tay cô, mắt nhắm nghiền, khuôn mặt non nớt, thánh khiết ngây thơ.


Cảnh tượng hai bên đường làm ùa về cảm giác quen thuộc, khi đến thành phố Hồ Chí Minh cũng là lúc lên đèn. Trần Khả Như và Lê Hoàng Việt quyết định chưa ăn tối, đi thăm Trương Phước Thành trước.


Chắc ông rất mong ngóng được gặp cô và con.


Trần Khả Như đã nói chuyện trước với quản gia của Trương Phước Thành. Người lái xe sử dụng định vị, thành công tìm ra khu biệt thự yên tĩnh. Sau khi Trương Phước Thành từ nước ngoài trở về, ở trong những biệt thự sang trọng để phục hồi sức khỏe.


Lê Hoàng Việt dạo này làm việc, ra ngoài ngày càng ổn thỏa. Đi theo phía sau bọn họ có ba bốn chiếc xe thương vụ màu đen, trên xe là vệ sĩ của Lê Hoàng Việt. Vì không biết rõ về kẻ chủ mưu và thế lực bí ẩn đằng sau, nên thận trọng vẫn hơn.


Biệt thự của Trương Phước Thành được canh phòng nghiêm ngặt, quản gia đứng ở nghênh đón, dường như đã đợi rất lâu.


“Cô chủ, giám đốc Việt, mời.”


Không biết tại sao, Trần Khả Như không cảm thấy khó chịu với xưng hô này. Cô là con gái của Trương Phước Thành, chuyện này thì không cần nghi ngờ, chắc Trương Phước Thành đã nói với người làm của ông ấy.


Bé Minh Khôi ngủ ngon lành trong vòng tay Lê Hoàng Việt. Lê Hoàng Việt nói, để anh ấy bế, khi nào mỏi thì thay người.


Giám đốc Việt vốn tưởng trẻ con nặng có mấy cân thì bế dễ như trở tay, nhưng bế mấy tiếng đồng hồ, mới ngấm thế nào là mệt, bởi vì phải chú ý động tác, phập phồng lo sợ, không dám thờ ơ.


Hiện giờ, cơ bắp của anh đang dần cứng lại, rất căng.


Lên hết bậc tam cấp, hai người được quản gia dẫn đến một căn phòng lớn được trang trí theo phong cách phương đông, điều này khiến Trần Khả Như đột nhiên có ảo giác rằng mình đang ở trong biệt thự Sơn Lâm.


Lần đầu tiên cô xông vào phòng của Trương Phước Thành cũng là cảnh tượng ấy.


Hình ảnh ông gầy đét như bộ xương khô, vẫn còn như mới.


Vốn trước kia Trần Khả Như có rào cản tâm lý, nhưng không ngờ Trương Phước Thành bị bệnh, hình như so với lần đầu tiên gặp mặt còn gầy hơn, trên mặt hầu như không có thịt, chỉ có một lớp da khô, nhạt nhẽo đắp vào người. Nằm trên giường, phủ một chiếc chăn trắng như tuyết, lúc nhắm mắt, trông cứ như một cái xác.


Cho dù ai cũng có thể thấy, sắc mặt Trương Phước Thành lộ ra tử khí, ông đang thoi thóp, khả năng không thể chuyển biến tốt hơn.


Trần Khả Như ngoại trừ sốc ra, hốc mắt càng thêm chua xót, một số cảm xúc căn bản không thể kiểm soát được.


Từ khi sinh con xong, cô khóc ngày càng nhiều, không, phải nói là dễ khóc, không kìm được cảm xúc bên trong. Nếu biết tình trạng ông nguy kịch như vậy, cô đã tới sớm hơn.


“Ông chủ, cô chủ đến rồi.”


Quản gia nghiêng người nói lớn vào tai Trương Phước Thành, có vẻ thính giác của ông ấy không tốt, gọi mấy lần ông mới đáp lại.


Ông ấy mở đôi mắt vô thần ra, cố gắng bắt lấy Trần Khả Như, dần dần có tiêu cự. Trương Phước Thành khó nhọc mở môi, trong cổ họng có đờm, giọng nói đặc biệt mơ hồ, cơ bản chỉ phát ra âm thanh ê a. Ông cố gắng nâng cánh tay khô lên, liên tục lắc lư giữa không trung, muốn nắm lấy thứ gì đó, nhưng tốn công vô ích, khiến người khác muốn khóc.


Rốt cuộc Trần Khả Như không nhịn được nữa, cầm lấy tay ông, nửa nằm ở bên cạnh giường, nước mắt khẽ rơi, cô không kìm được nói: “Cha… Con xin lỗi, con đến muộn.”


Cô lặp đi lặp lại, tựa như Trương Phước Thành nghe hiểu, đôi mắt ứa nước chảy xuống làn da khô ráp, già nua.


Âm thanh nghẹn ngào của Trương Phước Thành và tiếng thút thít của Trần Khả Như giống như sợi dây buồn bã từ lan tỏa khắp căn phòng, lặng yên khiến người ta đau lòng.


Dù không nói nhưng hai cha con hoàn toàn hiểu nhau.


Là người đứng ngoài, Lê Hoàng Việt và quản gia cũng mơn man xúc động.


Trần Khả Như vẫn luôn canh cánh tiếng cha này, có lẽ là tâm nguyện của Trương Phước Thành, là cô nợ ông.


“Đây là con của con và Lê Hoàng Việt, cha có muốn nhìn chút không?”


Quản gia lay chiếc giường của Trương Phước Thành, có lẽ là mẫu giường được thiết kế giống như giường bệnh, Trần Khả Như bế đứa trẻ đang ngủ khỏi vòng tay của Lê Hoàng Việt, ôm nó trước mặt ông.


Nếp nhăn hai bên của Trương Phước Thành từ từ hằn sâu, ai nhìn thấy đứa trẻ dễ thương như vậy tâm tình đều sẽ tự nhiên cảm thấy dễ chịu hơn, mặt giãn ra mỉm cười.


Trần Khả Như không cố ý đánh thức thằng nhỏ, chỉ mấy phút, Trương Phước Thành bắt đầu ho dữ dội, thậm chí hô hấp cũng trở nên bức rức, quản gia bước tới đút thuốc, đeo máy thở để ông ổn định lại.


“Cô chủ, giám đốc Việt, đồ ăn đã chuẩn bị xong, mời hai vị đi dùng bữa.”


“Được, ông vất vả rồi.”


Trần Khả Như vốn muốn ở cùng Trương Phước Thành lâu hơn, nhưng ông đã ngủ, coi xét thấy đứa trẻ và Lê Hoàng Việt chưa ăn cơm, cuối cùng hai người cùng nhau xuống cầu thang, đi vào phòng ăn.


Quản gia chuẩn bị đầy đủ đồ ăn và hoa quả. Trần Khả Như gọi người lấy xe đẩy trên xe ra, đặt Minh Khôi lên, chuẩn bị sữa bột, lát nữa cậu bé tỉnh lại có thể uống.


“Anh biết em không muốn ăn, nhưng ít nhiều hãy ăn một chút.”


Lê Hoàng Việt chu đáo đặt những món ăn yêu thích của cô vào bát, nhẹ nhàng khuyên nhủ cô. Dưới ngọn đèn ăn màu trắng bạc, khuôn mặt anh dịu dàng, ánh mắt thâm tình, phảng phất như một hiệp sĩ.


Trần Khả Như gật đầu với anh, ánh mắt mềm mại, đưa thức ăn vào miệng.


Trải qua bao chuyện, sinh sinh tử tử, cô nào đâu không nhìn thấu, tuy vừa mới kích động, nhưng không phải không chấp nhận nổi.


“Thực ra, anh đến thành phố Hồ Chí Minh vì có một chuyện khác.”


Sau khi ăn một lúc, Lê Hoàng Việt không rõ ràng nói.


“Có chuyện gì vậy?”


“Bốn vị cổ đông cũ của Trương Phước Thành, em còn nhớ không?”


“… Nhớ.”


Thấy sự nghiêm túc khác thường trong lời anh, Trần Khả Như không khỏi để ý, trầm ngâm nhìn anh ta.


Lê Hoàng Việt chậm rãi cho biết cách đây không lâu, tập đoàn MTP của Trương Phước Thành đã cử đại diện đến nói chuyện với anh về việc hợp tác phát triển một dự án. Anh bảo Lê Chí Cường điều tra một chút. Rủi ro đầu tư của dự án này khá cao, vì vậy anh không đồng ý.


Còn bây giờ Trương Phước Thành đang ốm nặng, không thể ra lệnh cho công ty, vậy bây giờ ai là người phụ trách tập đoàn MTP?


Trần Khả Như nghi ngờ hỏi: “Anh nghĩ tới điều gì?”


Lê Hoàng Việt thâm sâu khó lường nói: “Hiện tại anh không thể chắc chắn, nhưng cũng chắc tám chín phần.”


Trần Khả Như không thích cảm giác đánh đố này, nhưng bây giờ cô không có lòng dạ hỏi nhiều, ít nhất cô sẽ ở lại thành phố Hồ Chí Minh thời gian tới. Là con gái, cô hy vọng những ngày kế tiếp có thể bầu bạn với Trương Phước Thành.


Ngày hôm sau.


Cứ như có dự mưu trước, lộ ra đầu mối.


Luật sư của Trương Phước Thành cầm di chúc tiến hành tuyên đọc, ngoại trừ Trần Khả Như, cô phát hiện có bốn cổ đông lớn của tập đoàn MTP, cơ bản không có người nào khác.


Trần Khả Như trước đây đã gặp bốn cổ đông lớn, tin lúc ấy bọn họ ít nhất cũng trung thành với Trương Phước Thành.


Chỉ có điều, thời gian trôi qua, cảnh vật thay đổi, con người cũng vậy.


Khi đó, có hai cổ động luôn miệng gọi đại ca, anh Thành, không biết là chân tình hay giả ý.


Tóm lại, Trần Khả Như không rõ, cũng không có ý định phân tích. Ông cụ không nói được, dựa vào di chúc cũng tốt, sau khi công chứng sao có thể dễ dàng thay đổi.


Lê Hoàng Việt dường như đã sớm dự liệu từ trước, sai người đưa bé Minh Khôi đi trước, cũng may lần này đến thành phố Hồ Chí Minh dẫn theo rất nhiều người, nếu xảy ra chuyện gì thì sẽ có thời gian xoay sở.


Luật sư lấy một tập văn kiện trong túi tài liệu ra, nghiêm nghị đọc: “Tôi, Trương Phước Thành, hiện đang sở hữu khối tài sản N tỷ đô la Mỹ và 55% tổng số cổ phần của tập đoàn MTP. Tất cả sẽ do con gái Trần Khả Như thừa kế… ”


Luật sư còn chưa nói xong, sắc mặt bốn cổ đông lớn đại biến, mặt mũi ai nấy đều khó coi đến cực điểm.


Vẻ mặt Trần Khả Như không quan tâm hơn thua, lúc Trương Phước Thành gọi điện cho cô, thật ra cô đã có dự cảm. Nếu muốn lấy, sản nghiệp của Lê Hoàng Việt đã rất lớn, cô không quan tâm lắm. Nói không lấy nghe có vẻ khá đạo đức giả. Mấu chốt nhất là, bảo một bác sĩ như cô đi quản lý công ty, cô không có hứng thú, càng không nghĩ mình làm tốt.


Lê Hoàng Việt bước tới, ôm lấy cánh tay cô, sau lưng mơ hồ truyền đến hơi ấm từ lồng ngực anh, giống như một ngọn núi vững chắc, âm thầm cho cô chỗ dựa, là hậu thuẫn vững chắc.


Bốn cổ đông lớn thảo luận một hồi, cử đại diện bất bình nói: “Ông chủ, chúng tôi đương nhiên sẽ không thèm muốn tài sản của ông, nhưng đối với cổ phần của tập đoàn, trước đây không phải ông đã đồng ý với chúng tôi sao? Vậy mà bây giờ lại cứ thế giao cho cô con gái ông mới tìm thấy. Dù thế nào đi nữa, ông cũng phải cho bốn người chúng tôi một câu trả lời.”


Một người khác phụ họa: “Ông chủ bị bệnh mấy tháng rồi, ai biết được di chúc như thế nào.”


Trương Phước Thành lúc này dựa lưng vào đầu giường, ánh mắt yếu ớt mang vẻ bình tĩnh, dường như đã sớm dự liệu kết quả này. Ông mở miệng, không vội vàng giải thích.


Luật sư nói: “Bản di chúc này do ông Trương Phước Thành lập khi ông ấy tỉnh táo, lúc đó đã có giấy chứng nhận trạng thái tinh thần do bác sĩ cấp, nên ông không cần nghi ngờ tính xác thực của di chúc, chỉ cần thực hiện là được. Điều quan trọng nhất là ông Trương Phước Thành hiện đã mất khả năng ngôn ngữ và năng lực hành động… Di chúc có hiệu lực ngay lập tức ”.


“Cái gì?”


Bốn cổ đông lớn đồng thanh thở dài.


“Chúng tôi không đồng ý với di chúc này.”


“Chúng tôi không thể giao tập đoàn cho một người phụ nữ.”


“…”


Thanh âm chống đối càng lúc càng lớn. Trần Khả Như thật sự không có hứng thú với việc kế thừa, nhưng những người này cứ năm mồm bảy miệng, om sòm nhức óc, trên mặt danh nghĩa thì bảo chí công vô tư, nhưng trên thực tế lại tham lam ích kỷ. Thật đáng thất vọng.


Tuy rằng Lê Hoàng Việt đã quen độc đoán, chuyên quyền, cũng không tiện can thiệp, nên từ đầu đến cuối đều không nói một lời.


Anh và Trần Khả Như hiểu nhau, Trần Khả Như không muốn anh nhúng tay vào chuyện này, cô lạnh giọng nói: “Quản gia, xin mời luật sư ra ngoài trước.”


“Vâng, thưa cô chủ.”


Cho dù Trương Phước Thành không đến mức ưu phiền, tức giận nhưng bốn cổ đông lớn phản ứng gay gắt như vậy, rõ ràng thừa dịp Trương Phước Thành bị bệnh, nên mới to gan lên.


Những người này đi theo Trương Phước Thành, trong xương lại chẳng khác gì Lương Huy, Lương Như, bọn họ trung thành với Trương Phước Thành, nhưng tuyệt không phải ngu trung.


Luật sư đương nhiên muốn nhanh chóng rời đi, vừa nghe, ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng súng “rầm”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK