Mục lục
Chồng Tôi Thật Quyến Rũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy tối nay ông ta ăn mặc sang trọng, nhưng vết bớt nhỏ trên má cũng không thể che giấu được thân phận.


Nhìn thấy Lương Huy, Trần Khả Như vô thức quay sang một bên, muốn tránh mặt.


Những gì đã xảy ra ở biệt thự Sơn Lâm vẫn còn in sâu trong tâm trí. Sự đẫm máu và lạnh lùng lúc Lương Huy chĩa súng vào gáy cùng cảm giác run bần bật, vẫn rất sống động như đang xảy ra trước mắt cô.


Lương Huy chắc chắn rất có địa vị ở thành phố Hồ Chí Minh, thậm chí còn giao thiệp với rất nhiều người có máu mặt trong buổi tiệc Giáng sinh này.


Hiện tại cô thế đơn lực mỏng, không đủ sức đối đầu, tốt nhất không nên hành động hấp tấp trong địa bàn của người khác.


Lương Như hận cô thấu xương. Một khi bị phát hiện, cô khó có thể thoát thân.


“Tuyết Trang, đừng ăn nữa, chúng mình mau rời khỏi đây!”


Nghĩ vậy, Trần Khả Như nhanh chóng kéo Vũ Tuyết Trang đi, vẻ mặt hết sức nghiêm trọng.


Vũ Tuyết Trang còn đang thắc mắc: “Chị Khả Như, chuyện gì xảy ra vậy?”


“Chị sẽ giải thích cho em sau, chúng mình đi nhanh lên.”


Trần Khả Như không có thời gian để nói quá nhiều. Hai người trầm mặc bước qua đám đông. May mà Lương Huy đang bận tán gẫu, không nhận ra cô.


Đi hết đoạn hành lang trải thảm bạc liền rẽ sang một lối nhỏ. Lúc này, trước mắt họ là một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng, phong thái đoan trang, ánh mắt sắc lạnh, cùng đôi mắt rõ ràng, nổi bật.


Là Lương Như.


Bà ta cũng đến đây.


Phía sau Lương Như là bảy tám người đàn ông mặc vest và đi giày da, nhưng ngay cả trang phục chỉnh tề cũng không thể che giấu được vẻ trộm cướp toát ra từ họ. Trông họ như những tên côn đồ đến từ xã hội đen.


Va chạm chính diện?


Vũ Tuyết Trang chưa kịp phản ứng, cô ấy đã bị Trần Khả Như kéo vào nhà vệ sinh bên cạnh.


Má nó, hôm nay giống như đi tàu lượn vậy. Vũ Tuyết Trang đang định nói gì đó, Trần Khả Như đưa ngón tay chắn trước môi cô, cô ấy không dám nói nữa.


Cách nhau một bức tường.


“Chặn hết tất cả các lối ra, xét từng người, từng xó xỉnh, nhất định phải bắt được cho tôi.”


Giọng của Lương Như giống như sương giá mùa đông, độc đoán, lạnh lẽo không một chút cảm xúc.


“Vâng”.


Tiếng bước chân soàn soạt tản ra tứ phía. Mi mắt của Trần Khả Như giật liên tục, trong lòng có một dự cảm không tốt. Chẳng lẽ Lương Như và Lương Huy đã biết sáng sớm cô đến đây. Nhưng bọn họ ngang ngược tìm kiếm như vậy, có còn xem pháp luật ra gì không?


Không đúng, côn đồ và xã hội đen làm gì biết sợ pháp luật, lấy đâu ra chuyện tuân thủ. Theo những gì bọn họ trao đổi ở biệt thự Sơn Lâm, có thể đoán, trước kia những người này có làm việc phi pháp.


“Chị Khả Như, bọn họ là ai thế?”


Một lúc sau, Vũ Tuyết Trang mới rụt rè hỏi.


Trần Khả Như cúi đầu trầm ngâm: “Tuyết Trang, em đi trước đi.”


“Tại sao?”


Mặt Vũ Tuyết Trang biến sắc, lải nhải một hồi: “Chị Khả Như, chị gặp rắc rối phải không? Em không phải là người sẽ bỏ bạn đồng hành của mình và chạy trốn…”


Cuối cùng, hai người lại trở về đại sảnh bữa tiệc. Chỉ cần Vũ Tuyết Trang giả vờ không quen biết Trần Khả Như thì cô ấy sẽ an toàn.


Có một trận náo loạn xảy ra đằng trước, còn hai tiếng nữa mới đến 12 giờ, nhưng đã có người lục tục rời khỏi bữa tiệc.


Hiện tại ước chừng chỉ còn lại có một nửa số người so với trước. Nháy mắt, cảm giác trước mặt không còn đông đúc nữa. Đối với Trần Khả Như, muốn che giấu thân phận của mình tương đối bất tiện.


“Chị Khả Như, em nghe ngóng rồi, mấy tên vệ sĩ hung dữ kia không phải đang tìm chị, chúng mình cứ đi thẳng ra cửa là được.”


Chỉ tốn chút tốn chút thời gian, Vũ Tuyết Trang đã nắm bắt xong rồi quay lại, vừa mừng vừa sợ nói nói cho cô những gì cô ấy phát hiện.


Bởi vì chỉ cần là phụ nữ, mấy bảo vệ đó còn chẳng thèm nhìn đã cho qua, chỉ những người đàn ông lớn tuổi, họ mới nhìn kỹ.


Tìm đàn ông lớn tuổi?


Trong não Trần Khả Như lóe lên điều gì đó, nhưng cô không nắm bắt được ngay.


Lương Như đến tột cùng đang tìm ai?


Chẳng lẽ… Đồng tử của Trần Khả Như đột nhiên co lại và giãn ra.


Đúng lúc này, ngọn đèn pha lê lấp lánh trên trần nhà vụt tắt, những người còn lại trong đại sảnh đều bất ngờ kêu lên.


“Sao lại thế này? Mất điện hả?”


“…”


Năm, sáu giây sau, đèn sáng lại.


Giọng của Lương Huy vang lên: “Mọi người đừng lo lắng, tôi chân thành xin lỗi về sơ suất vừa rồi, bởi vì tôi có một số việc riêng cần phải xử lý. Bây giờ mọi người đứng yên tại chỗ, đừng hành động hấp tấp.”


“Chuyện gì mà ông dám bắt chúng tôi đứng yên tại chỗ!”


Ở đây toàn những người có thân phận không tầm thường. Lời của Lương Huy vừa rồi tất nhiên khiến nhiều vị bất mãn.


Lương Huy nháy mắt, đám vệ sĩ ở cửa cầm súng liên tiếp chĩa vào đám đông. Mấy người phụ nữ nhát gan thay nhau hét chói tai.


Vào lúc như này, Lương Huy lại cất giọng trấn an: “Mọi người đừng hoảng sợ, chỉ cần từng người để các vệ sĩ của tôi xác minh danh tính xong, là có thể rời khỏi đây. Mọi người cứ từ từ, không cần gấp gáp. Lương Huy tôi chỉ đang giải quyết ân oán cá nhân, không định động đến bất cứ ai. Cũng mong các vị sau khi rời khỏi đây, có thể kín miệng. Dù sao sống trên đời cũng phải giữ lại đường lui, để ngày sau còn gặp lại, mọi người thấy có đúng không?”


Nói lằm nói lốn, ông ta vốn là xã hội đen, dĩ nhiên mọi người còn có thể làm gì được nào.


Vũ Tuyết Trang kéo kéo váy của Trần Khả Như, nói nhỏ: “Chị Khả Như, đi thôi. Ở đây nguy hiểm quá.”


Thấy đại sảnh càng ngày càng ít người, Trần Khả Như dứt khoát quyết định: “Tuyết Trang, em đợi chị ở bên ngoài khách sạn. Chị cam đoan sẽ tự bảo vệ mình an toàn. Nếu có nguy hiểm, em hãy báo cảnh sát”.


Lúc đó tình thế quá gấp gáp, Vũ Tuyết Trang vừa căng thẳng vừa lo lắng, không biết suy nghĩ và phán đoán thế nào. Cô ấy chỉ đành nghe lời của Trần Khả Như, rồi liền rời đi trước.


Trần Khả Như đứng nấp sau băng ghế dài. Cô liếc mắt nhìn thấy bốn người đàn ông trung niên cao lớn đang đứng giữa sảnh tiệc trống trải. Ai trong số đó, ánh mắt lẫn khí thế đều bất phàm, trầm ổn bất thường, đều là những người ở đỉnh cao xã hội. Tóm lại, đều là những người không dễ đối phó.


Một người trong số họ chất vấn: “Lương Huy, cậu làm thế này là có ý gì?”


Đều là cổ đông lớn của tập đoàn MTP, có thâm niên nhiều năm, mang theo một hai vệ sĩ hoặc trợ lý riêng là chuyện bình thường. Nhưng Lương Huy lại tự tiện đi quá giới hạn, xử lý người của bọ họ, khiến họ lâu lắm rồi mới tức tối thế này.


“Mấy đại ca không cần tức giận, thực sự có là có việc gấp, nói thế mất lòng nhau quá.


Giọng điệu và thái độ của Lương Huy nghe có vẻ kính trọng, nhưng biểu hiện trong mắt lại hoàn toàn trái ngược, không có một chút khiêm tốn.


Một người khác không khách sáo, nói thẳng: “Hừ! Lương Huy, mày đừng quên, mày có thể đạt tới địa vị hôm nay, là ai cho mày? Chúng tao đều là bề trên của mày! Hơn nữa, ông chủ vẫn chưa chết đâu, không tới phiên người ngoài như mày tới làm càn!


“Nghe vậy, vẻ mặt của Lương Huy đột nhiên thay đổi. Vẻ tàn nhẫn trào ra qua ánh mắt. Ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Xem ra, các đại ca vẫn chưa hiểu tình huống hiện tại của mình, phạm nhân dưới trướng có tư cách dạy bảo tôi sao?”


Ông ta nhờ người lấy mấy xấp giấy dày đặt lên mấy cái bàn cà phê bên cạnh, vẻ mặt lạnh lùng thuyết phục: “Thức thời chút đi, muốn nửa đời sau êm đềm thì ký vào tờ giấy này và đóng dấu vào, nếu không thì… ”


Vài tên vệ sĩ cầm súng dí vào, đe dọa từng người một.


Chỉ cẩn bất cẩn một chút, súng đạn không có mắt, thế là tàn mạng rồi.


“Chuyển nhượng cổ phần?”


Các cổ đông nhìn nhau. Đương nhiên họ không phải từ bé tới lớn sống an nhàn sung sướng. Cũng từng đối diện với kẻ thù và nguy hiểm, sao có thể bị chút chuyện nhỏ này dọa sợ.


Người vừa nãy mắng Lương Huy nói: “Cho dù chúng tao ký tên đồng ý, mày cũng đừng mơ lấy được gì. Không có con dấu riêng của ông chủ thì chữ ký gì cũng không có hiệu lực. Lương Huy, tính toán của mày thất bại chắc rồi. Hơn nữa, ông chủ cũng không phải không có đời sau. Mày đừng quên, vẫn còn cô Băng đấy.”


Trần Khả Như lúc này mới hoàn toàn hiểu được ông chủ trong miệng họ là Trương Phước Thành. Còn Lương Huy thừa lúc Trương Phước Thành không ở đây, đoạt quyền soán vị.


Kỳ thật lúc ở biệt thự Sơn Lâm, mọi thứ đã quá rõ ràng rồi.


Ặc, cô ấy ở lại, thế là được xem “Nguời phán xử” bản đời thực.


“Ha ha…”


Lương Huy cười nắc nẻ, phản bác nói: “Thật sao?”


Cô Băng? Cái con ranh người gầy như que củi, gió thổi là bay đó ấy hả? Nếu nó mà có tài cán gì thì bà chị gái thân yêu làm sao có thể liều lĩnh mà nâng đỡ ông ta lên vị trí cao.


Ông ta cử người lấy một trong số điện thoại di động của họ. Quả nhiên ở danh bạ điện thoại tìm được số của Trương Phước Thành. Lương Huy dùng tính mạng của các cổ đông đe dọa Trương Phước Thành. Nếu ông ấy có mặt ở đây, ông ấy không thể không xuất hiện.


Quả nhiên, mười phút sau, một người đàn ông chống gậy xuất hiện.


Trần Khả Như nheo mắt nhìn. Nếu không phải ánh mắt người đó trông giống Trương Phước Thành, thì cô đã gần như không nhận ra. Thật không tin được, chỉ sau nửa tháng, hai má và thân hình Trương Phước Thành đã trở nên đầy đặn.Không còn dáng vẻ xương xẩu lởm chởm như trước nữa, nhưng đôi mắt tối tăm vẫn giống hệt như cũ.


Ông ấy mặc vest và khoác áo bành tô bên ngoài, tự dưng tăng thêm vài phần khí thế của lão đại xã hội đen. Đương nhiên, đang nói đến loại nhã nhặn.


Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao mẹ cô hồi trẻ lại giao du với Trương Phước Thành. Lúc ông ấy gầy không cảm nhận được gì, bây giờ Trương Phước Thành có da có thịt, tỏa ra khí chất của một người đàn ông trung niên tàn khốc. Đường nét quả thực rất anh tuấn. Có thể thấy hồi còn trẻ, ông ấy đẹp trai đến mức nào… Nhưng mà, Trần Khả Như chưa bao giờ chắc chắn ông ấy có phải người tốt hay không, trước giờ vẫn giữ thái độ hoài nghi về nhân phẩm của ông ấy.


“Ông chủ.”


“Ông chủ đến rồi.”


“…”


Bốn cổ động lập tức kích động đứng lên.


Trương Phước Thành quẳng gậy đi, ra hiệu cho mấy người họ giữ bình tĩnh, giương giọng quát: “Lương Huy, bây giờ tôi đến rồi, cậu thả họ ra.”


“Anh rể quả đúng là anh rể. Đã đến độ này mà vẫn còn nghĩa khí thế, em biết anh đối với mấy lão già này không yên lòng mà.”


Lương Huy cười nham hiểm.


Không biết có phải là ghẹn tỵ không., dù sao ông ta đã đi theo Trương Phước Thành bao năm, cũng thuộc tốp người đứng đầu, cũng góp bao công lao. Nhưng những năm gần đây, mấy lão già kia nhất quyết tránh xa ông ta. Ngay cả khi ông già không quan tâm, họ vẫn không tin tưởng, nhất quyết không chịu giao quyền quản lý công ty cho ông ta!”


“Lương Huy, tôi có thể cho cậu quyền quyết định và quyền sở hữu mà cậu muốn, nhưng tuyệt đối không được động đến họ, nếu không, một cắc cậu đừng hòng lấy!”


Trương Phước Thành đến đây một mình, nhưng không hề sợ hãi. Ông lạnh lùng uy hiếp.


Lương Huy và Lương Như vừa mới bước vào, nhìn nhau. Sau khi cân nhắc lợi – hại, ông ta đồng ý gật đầu: “Được, lời của anh rể đáng giá ngàn vàng, em hoàn toàn tin anh.”


“Người đâu, mời mấy vị đại ca ra ngoài đi.”


Lúc đầu, họ không chịu đi. Trương Phước Thành phải khuyên bảo, họ mới chịu đi.


Lương Huy tủm tỉm cười nói: “Được rồi, anh rể, bây giờ anh có thể ký tên, đóng dấu. Dù sao chúng ta cũng là người nhà, sau này em sẽ đối xử tử tế với anh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK