Vũ Tuyết Trang gần như ngừng khóc. Trần Khả Như đưa khăn giấy cho cô ấy.
Trên gương mặt cô gái nhỏ, lớp makeup nhòe nhoẹt, đủ mọi màu sắc.
“Chị Khả Như, chị có nghĩ chúng ta vừa rồi có giống một cặp đôi, kéo kéo giữ giữ?” Sau khi Vũ Tuyết Trang hết buồn, cô bắt đầu trở lại dáng vẻ cũ.
Lúc này, trong đại sảnh giọng nói trong trẻo của phát thanh viên vang lên.
“Nhà ga xin nhắc quý khách có vé tàu TN2 nhanh chóng vào ga, lên đoàn tàu đỗ trên đường sắt số 2, gạch đầu TN2, xuất phát tại ga Đà Nẵng đi ga Hà Nội vào lúc 9 giờ 25 phút. Nhà ga sẽ đóng cửa ra vào ga năm phút trước giờ tàu chạy…
Dây thần kinh nhạy cảm của Vũ Tuyết Trang và Trần Khả Như đồng thời giật nảy.
“Chị Khả Như, vậy chị còn định đi nữa không?”
Vũ Tuyết Trang bất an hỏi: “Trưởng khoa Phan Đức Sơn bảo em nói với chị, ông ấy không chấp thuận đơn từ chức của chị, chỉ coi đó như một kỳ nghỉ phép…”
“Tuyết Trang”.
Trần Khả Như ngừng một chút, chăm chú nhìn, chậm rãi nói: “Những lời em nói với chị, chị đều ghi tạc trong lòng. Có lẽ trong ấn tượng của em, chị là một người phụ nữ rất kiên cường. Nếu đổi thành bốn tháng trước, Lê Hoàng Việt chưa thực sự bước vào cuộc sống của chị, có lẽ chị vẫn sẽ phóng khoáng và bình tĩnh. Nhưng, mọi chuyện không giống như vậy. Thời gian bốn tháng đã mài bằng tất các góc cạnh của chị, khiến lòng chị thay đổi hoàn toàn.
“Chị đắm chìm trong tình yêu. Chị ghét việc ngày càng đánh mất bản thân khi yêu Lê Hoàng Việt. Chị không thể ngăn cản lòng người thay đổi. Hoặc lòng người vốn vô tình, chị là người trong cuộc nên mù mờ, không thể nhìn mọi chuyện một cách sáng suốt.
“Cho nên…” Vũ Tuyết Trang có dự cảm xấu, mí mắt không ngừng giật giật.
“Tuyết Trang, chị đã quyết định, chị sẽ không dễ dàng thay đổi, chị xin lỗi”.
Một nét kiên định lóe lên trong mắt Trần Khả Như, vẻ mặt ý đã quyết sẽ không đổi.
Vũ Tuyết Trang méo miệng: “Chị Khả Như, thật ra chị không định từ bỏ đúng không? Nếu không, chị chỉ cần ném tờ giấy ly dị cho anh ta.”
Trần Khả Như run lên từng hồi, thần sắc hoảng loạn, thân thể vô thức lùi về phía sau một bước.
Vũ Tuyết Trang nhắc đến vấn đề sâu trong lòng cô, tại sao?
Tại sao cô lại nghĩ đến việc bỏ trốn chứ không phải ly hôn?
Ly hôn, không phải là quyết định thẳng thắn nhất sao?
Tuy rằng cô vô cùng không muốn thừa nhận, nhưng giống như Vũ Tuyết Trang nói, cô chưa hoàn toàn từ bỏ Lê Hoàng Việt, vẫn muốn giữ lại một con đường.
Do dự không quyết hay là gì khác, nói người khác cũng không hiểu. Sự mơ hồ của người trong cuộc, những cảm xúc không biết giãi bày cùng ai, người ngoài không thể hiểu được.
Phụ nữ dù mạnh mẽ, lý trí đến đâu cũng sẽ có điểm yếu.
“Chị Khả Như, chị không cần xin lỗi em, nếu tâm trạng chị không tốt, muốn giải sầu một chút, cần gì phải đến khu vực bị ảnh hưởng nặng nề như Lai Châu? Nếu có dư chấn hay gì đó, quá nguy hiểm, em không yên tâm về chị!” Sự lo lắng trong mắt Vũ Tuyết Trang là thật.
Cô ấy cho ví dụ và đề xuất một số điểm du lịch. Chẳng hạn: Đà Lạt, Phú Quốc, hoặc ra Hà Nội lượn phố cổ, không thì đi Thái Lan, Hàn Quốc, Nhật Bản, so với việc đến Sìn Hồ an toàn hơn nhiều.
Trần Khả Như yên lặng lắng nghe và theo dõi, nhưng thông báo của nhà ga đang thúc giục. “Tuyết Trang, cám ơn em”.
Trần Khả Như đột nhiên lên tiếng, đúng lúc Vũ Tuyết Trang mồm miệng khô khốc, mới im được một chút.
Vũ Tuyết Trang nhìn ánh mắt và vẻ mặt của cô, trong lòng đột nhiên hiểu ra, “Chị Khả Như, có lúc lòng chị thật cứng rắn, em không xin nghỉ phép được, nếu không em nhất định sẽ đi cùng chị”.
Cô ấy lao đến, ôm chầm lấy Trần Khả Như.
Nhịp tim và nhiệt độ trong lồng ngực lặng lẽ truyền qua.
“Chị Khả Như, chị phải chăm sóc bản thân thật tốt. Em sẽ đợi chị trở lại”.
Vũ Tuyết Trang gục trên vai cô, lại lần nữa nghẹn ngào.
Trần Khả Như kéo người bên kia ra một chút, cười nhẹ: “Con bé ngớ ngẩn này,chị là tình nguyện viên, đâu phải đi vào chỗ chết. Chị đến vùng thiên tai, không phải chiến khu, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Không cần dùng vẻ mặt như sắp sinh ly tử biệt để tiễn chị “.
“Em không quan tâm, em không quan tâm, sau này em gọi điện, chị nhất định phải nhận điện thoại, chị nhá? Sau khi chị đi, em sẽ giúp chị theo dõi sát sao mọi động tĩnh của Lê Đểu Cáng…”
Mỗi lần Vũ Tuyết Trang nhắc tới Lê Hoàng Việt, cô ấy đều nghiến răng nghiến lợi.
“ ‘Tiễn nhau ngàn dặm thẫn thờ, cuối cùng cũng phải có giờ chia tay’, Tuyết Trang, tạm biệt”.
Trần Khả Như vẫy tay với cô, thân ảnh màu đen dần dần biến mất trong đám đông. Cô bước vào cửa soát vé, cuối cùng ánh sáng lấp lánh trong mắt Vũ Tuyết Trang nhạt đi, vụt qua.
“Chị Khả Như…”
Vũ Tuyết Trang quyến luyến không thôi, đứng tại chỗ thật lâu, cô biết rất rõ tình cảm của mình dành cho Trần Khả Như. Cô thật lòng coi người kia như chị gái, một nguồn động viên, và là một người thầy, một người bạn tốt trong công việc.
Đột nhiên, mi tâm cô nhíu lại, mắt hạnh khẽ sụp, cắn môi: “Không được, lần này chị Khả Như đi rồi, chẳng phải hai kẻ khốn kiếp kia sẽ được lợi sao, nhất định phải ngăn cản chị ấy!”
Tên khốn Lê Đểu Cáng kia! Mới đây không lâu, ở Chương trình truyền hình, trước khán giả cả nước bày tỏ với chị Khả Như thật chân thành và cảm động biết bao!
Bây giờ nghĩ lại, giả dối!
Thảo nào mẹ nói, mấy Chương trình truyền hình thực tế hẹn hò mù quáng trên TV đều là giả, chỉ đi lừa những đứa ngu đần và thiểu năng trí tuệ!
Đúng rồi, trợ lý nhỏ bên cạnh Lục Đểu Cáng, tên là Lê cái gì Cường ấy nhỉ.
Chủ nào tớ nấy, Lê Chí Cường cũng không phải thứ tốt đẹp!
Vì vậy, Vũ Tuyết Trang đưa ra một quyết định. Cô ấy sẽ hy sinh nhan sắc, không tiếc bất kỳ giá nào, cô ấy sẽ khiến trợ lý nhỏ tan chảy trước. Sau đó khiến trợ lý nhỏ trở thành tay trong của mình để giám sát Lê Hoàng Việt.
Móa nó!
Cô thật sự quá thông minh!
Trong sảnh chờ, Vũ Tuyết Trang không chút do dự, bấm gọi: “Này, trợ lý nhỏ, không, là Lê Chí Cường, tối nay anh có rảnh không? Em sẽ đãi anh một bữa!”
Vũ Tuyết Trang nằm mơ cũng không nghĩ tới, cuộc điện thoại này của cô là khởi đầu của một đoạn nghiệt duyên.
Với quyết tâm giải quyết trợ lý nhỏ, cuối cùng bị người nào đó làm xong.
Sau khi Lê Chí Cường đồng ý, Vũ Tuyết Trang bước chân thoăn thoắt, vừa ra khỏi sảnh chờ, vừa khẽ ngâm nga.
Cô không để ý rằng, trên đại sảnh, nơi người ra người vào, một thân hình cao tăm tắp, đôi mắt sâu thăm thẳm đang không ngừng nhìn chằm chằm vào cửa soát vé.
Trần Khả Như, cho tôi thêm sáu ngày.
Trần Khả Như, cho dù có chuyện gì xảy ra, đừng rời xa tôi.
…
Đáng tiếc, không ai hiểu được tiếng thở dài của anh.
Trên xe lửa.
Trần Khả Như mua một tấm vé ngồi dựa vào cửa sổ. Thỉnh thoảng loa phát thanh trên tàu sẽ nhắc nhở, còn bao nhiêu tiếng nữa mới tới nơi.
Nói dài không dài, nói ngắn không ngắn.
Đối với Trần Khả Như, thứ duy nhất cô có nhiều nhất hiện giờ là thời gian và sinh mạng.
Ngồi dựa vào ghế, nhìn phong cảnh trải dài miên man ngoài cửa sổ, ánh mắt dần dần trống rỗng. Cô nhắm mắt lại, cố gắng phân tán tinh thần và sự tập trung.
Dù thế nào đi nữa, khuôn mặt Lê Hoàng Việt luôn hiện lên trong tâm trí cô, những hình ảnh khiến cô đau nhói.
Giữa cô và Lê Hoàng Việt là nút thắt chết, không đơn giản giải thích rõ hiểu lầm là sẽ tốt đẹp như xưa.
Cô đã nói dối.
Cô đồng ý với Vũ Tuyết Trang sẽ sớm trở về thành phố Đà Nẵng.
Nhưng chính cô còn không biết ngày trở về.
Có lẽ mười ngày, có lẽ nửa tháng, có lẽ một tháng…
Có lẽ, khi nào nghĩ thông suốt, thực sự có thể buông tay, cô sẽ chủ động đệ đơn ly hôn với Lê Hoàng Việt. E rằng, cô Trần Phương Liên trăm mưu ngàn kế bên cạnh Lê Hoàng Việt, còn nóng lòng hơn cô ấy chứ.
Gió lớn vù vù thổi, mặc sức đập vào má cô. Mái tóc dài xõa tung, cảm giác phóng túng mang đến cho cô niềm vui mà trước đây cô chưa từng có.
Chỉ cần thế, thật tuyệt.
Trên tàu, có một cậu trai trẻ tuổi ngồi bên cạnh, không ngừng cố gắng bắt chuyện với cô.
Nhưng chưa đến mức gây khó chịu.
Trần Khả Như chỉ đáp lại bằng những câu ngắn gọn cùng vẻ mặt lạnh lùng. Cậu ta thấy thế, tận mấy tiếng sau, không tiếp tục làm phiền cô.
“Em ơi, bây giờ đã muộn rồi. Anh thấy em không ăn cơm trưa, cơm tối cũng chưa ăn. Ở đây có bánh mì và sữa, ăn chút đi”.
Cậu bé đẩy đồ ăn đến trước mặt Trần Khả Như, những món đồ này cậu đã cho cô bé đối diện ăn rồi, nên không cần lo lắng về vấn đề an toàn.
Trần Khả Như lòng chua xót xoay cổ. Rốt cục thấy rõ dáng vẻ của cậu con trai. Lịch sự nho nhã, mi mắt tuấn tú. Đúng như chính lời cậu ta nói, sinh viên năm tư, cả người tỏa ra hơi thở thanh xuân, tràn đầy sức sống.
“Không cần đâu, cám ơn”.
Cô nhẹ nhàng mấp môi, từ chối, “Hơn nữa, tôi hơn cậu nhiều tuổi, nên gọi tôi là chị.”
Hai má người thanh niên ửng đỏ, thầm nghĩ, cô nhìn nhiều nhất hai mươi ba, hai bốn tuổi, so với mình lớn hơn bao nhiêu đâu.
Nhưng sự thờ ơ và ghẻ lạnh trong mắt cô thể hiện rõ ý từ chối, làm cho người khác không thể tiếp cận.
“Chị ơi, ba em nói có thực mới vực được đạo, không ăn một bữa rất đáng lo. Chị đã gầy lắm rồi, không như em, nếu không ăn nữa thì chỉ còn da bọc xương mất”.
Cô bé đối diện chớp chớp mắt, bập bẹ nhìn cô nói.
Không biết tại sao, Trần Khả Như thấy cô bé được cha mẹ ôm ấp trong lòng, yêu thương bao bọc, sống mũi và hốc mắt cô cay cay.
Cô không có người cha lương thiện, không có mẹ, không có người thật lòng yêu, không có gì cả. Vũ Tuyết Trang chỉ có thể cho cô một phần ấm áp, nhưng cô ấy không thể chống đỡ tất cả niềm tin của cô. Đời cô đột nhiên thật tồi tệ.
“Ừ”
Trần Khả Như gật đầu, trong mắt không còn lưu bất cứ tình cảm nào.
Chàng trai mỉm cười, nói, “Mình tên là Phạm Đức Huy. Lần này đến Lai Châu làm tình nguyện viên”.
“Xin chào, tôi tên là Trần Khả Như”.
Trần Khả Như liếc nhìn cậu ta. Gương mặt Phạm Đức Huy hiện lên vẻ phấn khích và tự hào. Điều đó chứng tỏ cậu ấy rất mong đợi, trong lòng cậu thật tâm muốn giúp đỡ người dân vùng bị thiên tai.
Mà ý định ban đầu của cô thì hẹp hòi và ích kỷ hơn nhiều, vì trốn tránh thực tại, lý do rất buồn cười.
Nghĩ đến điều này, Trần Khả Như không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Cô nói với Vũ Tuyết Trang rằng, có bạn học chung thời đại học hẹn cô cùng làm tình nguyện viên, nhưng đó là một lời nói dối. Cô đăng ký đi tình nguyện vào tối qua và đi một mình.
“Trần Khả Như, bạn ra Hà Nội chơi hay thăm người thân. À, hay bạn đến Lai Châu làm tình nguyện viên?
“Tình nguyện viên.”
“Thật là trùng hợp.”
Trần Khả Như nhàn nhạt ừ một tiếng. Sau đó, Phạm Đức Huy cũng không tìm cách nói chuyện với cô nữa. Nói chung còn trẻ, mặt chưa đủ dày.
Lúc xuống tàu đã gần bốn giờ sáng, bên ngoài trời tối đen như mực.
Trần Khả Như đẩy va li, đi theo đoàn người.
Cô tìm được chiếc xe đến đón các tình nguyện viên đi Lai Châu. Nhưng khi lên xe, cô lại gặp Phạm Đức Huy.
Không ngờ trong chuyến đi Sìn Hồ lần này, chẳng mấy chốc, cô sẽ gặp được người quen thứ hai.