Mục lục
Chồng Tôi Thật Quyến Rũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 295: Gặp nhau


Nghe vậy, ánh mắt Trần Khả Như ngẩn ra, đã dự kiến được nhưng trong lòng lại không biết phải làm sao.


Cô đã mơ tưởng đến việc gặp và nhận lại mẹ mình không biết bao nhiêu lần. Sau nhiều lần xác nhận về cái chết của Tô Mi, cô đã không còn mong đợi gì nữa… Nhưng bây giờ, cái cảm giác vui sướng này đột nhiên bị hòa tan, cô càng thêm sợ hãi.


Mọi hành động của Emma đều là do Tô Mi xúi giục.


Cô thật sự không thể nào tưởng tượng nổi, nếu lỡ mẹ cô thật sự trở thành người mà cô ghét, vậy thì nên như thế nào đây?


Sau này cô nên cư xử như thế nào đây?


Những cô gái mặc đồng phục hầu gái vừa nãy lại bước vào lần nữa, bọn họ rũ mi cúi đầu, mắt nhìn thẳng, vô cùng cung kính.


Trần Khả Như buộc bản thân phải bình tĩnh lại, điều quan trọng nhất đối với cô ấy lúc này là phải liên lạc với Lê Hoàng Việt càng sớm càng tốt. Có trời mới biết Đà Nẵng và nước Ý lệch bao nhiêu múi giờ, cách nhau bao nhiêu dặm đường. Cô hoàn toàn không thể nào tập trung tinh lực để suy tính, dù sao cô cũng đã hôn mê ít nhất là một ngày.


Cô vô duyên vô cớ bốc hơi khỏi nhân gian, bây giờ, Lê Hoàng Việt ở thành phố Đà Nẵng chắc là đang điên cuồng lục tung cả thế giới lên tìm cô rồi!


Mặc dù trong lòng cô vô cùng nôn nóng, nhưng lại bất lực, chẳng thể nào giao tiếp với người khác, không loại trừ việc Emma đã cố tình ra lệnh, không cho bọn họ nói chuyện cùng cô. Bây giờ đừng nói là liên lạc với Lê Hoàng Việt, ngay cả tình trạng hiện tại của mình, cô cũng không gánh nổi.


Cô nhận thấy Emma có quyền lực rất lớn, tương tự như vị trí giám đốc vậy, vậy thì mẹ cô sẽ có địa vị như thế nào đây?


Lần trước, vì sự xuất hiện của Mike, Trần Khả Như đã chú ý một chút đến tin tức thời sự và tình hình chính trị của nước Ý. Nước Ý là một quốc gia vẫn còn giữ lại hoàng tộc. Người đang tại vị là đương kim Nữ hoàng Sara 9 tuổi. Bà có quyền lực rất lớn. Hoàng gia có thế lực đại diện cho cả quốc gia, rất được người dân yêu mến và ủng hộ. Nếu đoán không sai, chô cô đang ở bây giờ hẳn là cung điện của nước Ý… Tất cả những điều này rất khó mà tưởng tượng nổi, rất khó mà tin nổi.


Mẹ mình có quan hệ gì với hoàng tộc?


Giữa lúc tinh thần cô còn đang hoảng hốt, những cô gái có khuôn mặt xinh đẹp, chính trực, trẻ trung kia đã thay quần áo, rửa mặt, chải đầu cho cô, khoác lên mình chiếc váy bồng màu xanh cổ điển, dài đến độ phải nắm lên mới bước đi được, nhưng kích thước lại vừa vặn không ngờ, kiểu tóc cũng làm theo kiểu dùng để đi thảm đỏ. Trong gương, làn da cô trắng nõn, rất xinh đẹp, toát ra khí chất thanh tao, lãnh đạm.


“Thưa cô Khả Như, xin mời đi lối này.”


Emma nhìn thấy Trần Khả Như ăn mặc, trang điểm chỉnh tề mà chấn động, ánh mắt bà trở nên kinh ngạc và tán thưởng, thái độ lập tức trở nên cung kính hơn.


Bộ trang phục này chắc chắn là y phục của những cô gái khác trong hoàng thất, toát lên khí chất tôn quý.


Trần Khả Như cũng không quan tâm đến bà ta, nói một cách không khiêm tốn thì cô cũng chẳng xa lạ gì với loại ánh mắt như thế. Cô gấp rút muốn gặp mẹ, hỏi cho rõ ràng tất cả những nghi ngờ và bí ẩn.


Dưới sự hướng dẫn của Emma, Trần Khả Như đi qua những hành lang hùng vĩ tráng lệ, xung quanh là những cung điện màu trắng đẹp như mơ, kiến trúc vừa tinh xảo vừa uy nghiêm… Mọi thứ đều y hệt như trong tưởng tượng của cô.


Trần Khả Như không có tâm trạng mà thưởng thức sự vinh quang vô tận của cung điện nước Ý, tựa như đang bước đi trên hư không.


Một vài cô gái ăn mặc sặc sỡ đi về phía cô, trong số đó có một người phụ nữ hơi lớn tuổi mặc chiếc váy đỏ lộng lẫy, khuôn mặt tuyệt đẹp, sau khi nhìn thoáng qua Trần Khả Như, ánh mắt lập tức lóe lên, sắc mặt lộ vẻ không tốt.


Ngay sau đó, khi Trần Khả Như đi ngang qua mọi người, dưới chân vấp phải thứ gì đó, cô đột nhiên mất thăng bằng và ngã thẳng về phía trước.


Cô hét lên thất thanh, Emma, người đang đi bên cạnh, nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cánh tay cô, khó khăn lắm mới đỡ được cô đứng thẳng lại được. Sao lại thế này? Trần Khả Như cảm thấy rằng có ai đó đã cố tình gạt chân mình.


Người đó là ai?


Cô ngẩng đầu, khóe mắt người phụ nữ mặc váy đỏ hơi nhướng lên, nâng cao cằm, trong ánh mắt lộ ra một chút kiêu ngạo độc đoán.


“Cô Khả Như, cô không sao chứ?” Emma quan tâm hỏi thăm, đồng thời, bà quét ánh mắt sắc bén qua, mặt không biểu cảm, nói: “Công chúa điện hạ Phi Phi toàn thân mặc màu đỏ, chẳng lẽ người không biết tang kỳ của thái tử điện hạ và hoàng tử điện hạ còn chưa qua hay sao? Hơn nữa, mẹ của người, Công chúa Nhã, đang bị điều tra, không nên tránh mặt trong cung một chút sao?”


Trần Khả Như lắc đầu, nhưng thật ra hơi sốc trước lời nói của Emma.


Công chúa Phi Phi lập tức tỏ vẻ khó chịu, không chút khách khí mà nói: “Bà là cái thá gì chứ, cùng lắm chỉ là một kẻ hèn, một nô tài mà thôi, sao dám vô lễ với tôi như vậy? Tôi vẫn luôn thích mặc đồ đỏ, ngay cả Nữ hoàng cũng luôn khen ta mặc màu đỏ đẹp… Hơn nữa, mẹ tôi nhất định sẽ không sao, tôi khuyên bà tốt nhất là đừng có mà nói hươu nói vượn!”


Công chúa Phi Phi hùng hổ nói vài câu, Emma bình tĩnh đáp lại, cuối cùng công chúa Phi Phi tức muốn hộc máu mà bỏ đi.


Trần Khả Như biết Emma đang trút giận giúp mình, bởi vì hai người nói chuyện bằng tiếng Việt, cô nghe được đại khái, trong đầu liền nhanh chóng sắp xếp lại ý nghĩ của mình, nghĩa là chuyện thái tử và hoàng tử nước Ý chết bất đắc kỳ tử là do mẹ của công chúa Phi Phi, công chúa Nhã, gây nên.


Sau đó, cô mới biết được thân phận thật sự của mẹ mình, Tô Mi, cuối cùng cũng hiểu được mối quan hệ phức tạp giữa các nhân vật trong hoàng cung nước Ý.


“Cô Khả Như, nếu sau này cô nhìn thấy công chúa Phi Phi, cô nhất định phải cẩn thận một chút.”


Emma dặn dò. Trong mắt bà, công chúa Phi Phi và người mang tội ác tày trời là công chúa Nhã không có gì khác nhau, hai mẹ con có cùng một đức hạnh.


Trần Khả Như im lặng, để ý gì chứ, có gì mà phải cẩn thận, cô cũng không định ở đây lâu dài hay là thường trú gì… Nốt nhạc đệm đã qua, băng qua bãi cỏ, Emma dẫn cô đến cánh cửa của một cung điện tương tự, trên đó không có bất dấu hiệu hay văn tự gì, Trần Khả Như biết rõ, đã đến nơi rồi.


Tim không khống chế được mà đập loạn xạ.


Vẻ mặt cô ngơ ngẩn, ánh mắt phức tạp, bước chân ngập ngừng. Hơn 20 năm rồi, khi Tô Mi bỏ đi, cô còn quá nhỏ.


Hiện tại, cô thực sự nghi ngờ trí nhớ của mình đã lệch lạc rồi. Mẹ của cô, thật sự yêu thương cô sao?


“Công chúa điện hạ Thư, công tước đại nhân, cô Khả Như đến rồi.”


Trong nháy mắt, giọng nói vang dội ẩn chứa chút phấn khởi của Emma vang lên, lập tức gọi Trần Khả Như đang đắm chìm trong suy nghĩ trở về. Cô đứng trước ngưỡng cửa tẩm điện, khẽ nâng tầm mắt lên.


Hóa ra là Công chúa điện hạ!


Chuyện ngoài dự liệu! Hóa ra chân tướng lại là như thế!


Vậy Tô Mi là con gái của Nữ hoàng? Là chị em với công chúa Nhã, mẹ của công chúa Phi Phi lúc nãy?


“Cho cô ấy vào.”


Một giọng nữ nghe cực kỳ uy nghiêm vang lên, trong đại sảnh trống trải không tài nào lý giải được, vô cùng lãnh đạm, đơn sơ.


Cơ thể của Trần Khả Như như bị một luồng điện đâm vào, cô có chút buồn bã, giọng nói này là của ai? Hoàn toàn không phải người mẹ dịu dàng trong ký ức của cô? Xa lạ như thế sao.


Emma muốn giữ chặt cô, nhưng bị Trần Khả Như nhạy cảm né sang một bên.


Đầu tiên, cô không thích cách gặp gỡ này, có khác gì bắt cóc đâu.


Emma cũng không giận, vẫn luôn cung kính, Trần Khả Như không nhanh không chậm bước vào. Trong không gian được trang hoàng lộng lẫy, cô thấy hai người, một đứng, một ngồi. Họ mặc trang phục mang đậm nét đặc trưng của gia tộc giàu có, mang trang sức tượng trưng cho hoàng gia. Đặc biệt là người phụ nữ ngồi ở vị trí chủ tử, được bảo dưỡng rất tốt, khuôn mặt đoan trang và xinh đẹp, chỉ trang điểm nhẹ, trông còn rất trẻ, nhiều nhất cùng lắm cũng chỉ 36, 37 tuổi.


Nhìn bằng mắt thường, khi quan sát kỹ, đôi mắt của bà ấy hơi có dấu hiệu của tuổi tác và năm tháng, nhưng lại được che đậy rất tốt.


Giữa hai lông mày, giống cô phải đến 6, 7 phần, nhưng khí thế của người phụ nữ này sắc bén hơn, khóe mắt nhướng lên, toàn thân toát ra khí chất cao quý phi thường, những cô nương khác trong cung hoàn toàn không thể so sánh được.


Có cảm giác không khác lắm so với công chúa Phi Phi, là loại cảm giác cao ngạo từ trong trứng nước, coi thường và khinh bỉ những thứ xung quanh mình, sinh ra đã là thượng đẳng.


Trong khi cô đang nhìn bà ấy, tầm mắt của đối phương cũng hờ hững liếc sang.


Đôi mắt đó giống cô nhất, rất sáng, rất long lanh, dường như có năng lực áp bức người khác, quá chói lóa, khiến cô không thể nào dời tầm mắt đi được.


“Cô Khả Như, sao lại không chào?”


Emma nhắc nhở. Hiện tại cô hơi lo lắng, cung điện có luật lệ riêng. Bởi vì trước đó bị thương, hôn mê, hơn nữa, liều lượng thuốc có vấn đề, cô vừa mới tỉnh dậy, Công chúa Thư đã cho gọi cô đến, cho nên không kịp hướng dẫn cẩn thận về kỷ luật và nghi thức, nhưng trên đường đi, Emma đã dặn dò Trần Khả Như một số thứ. Nhìn cô thông minh như thế, chắc là sẽ không đến độ mất mặt trước công chúa Thư và ngài công tước.


Trần Khả Như quả nhiên đã không làm Emma thất vọng, từng động tác, cử chỉ của cô không hề thua kém các công chúa và hoàng tử khác trong hoàng tộc.


Tiến lùi thỏa đáng, căng giãn vừa phải, mặc dù lớn lên trong một gia đình bình dân, nhưng cái di truyền bẩm sinh trong máu cũng không thể nào thay đổi, là người thông minh, chỉ một chút là đã học được. Chỉ là, biểu hiện quá nhạt nhẽo, không hề thân thiết một chút nào.


Emma hơi lo lắng.


“Thỉnh an Công chúa và công tước điện hạ.”


Trần Khả Như hơi cúi đầu, người phụ nữ trước mặt là mẹ cô, đây là điều mà cô nên chịu, và cũng là điều mà cô nên làm.


“Miễn lễ.”


Biểu cảm trên mặt công chúa Thư vẫn luôn rất tinh tế, đôi môi đỏ mọng vẫn chưa nhúc nhích, người đáp lại chính là người đàn ông đứng bên cạnh.


Khi Trần Khả Như nhìn lên, cuối cùng cô cũng nhìn thấy rõ diện mạo của Công tước, ông ta đang mặc một bộ quân phục rất chính thống, bên trên cài rất nhiều huân chương và quân hiệu, khuôn mặt chữ điền, hốc mắt sâu và bộ râu quai nón. Đại khái có lẽ đã hơn 50 tuổi. Người từng là quân nhân, dáng người tương đối thẳng và đĩnh đạc.


Công tước cười hiền hậu, ánh mắt rất thân thiện, ông vẫy tay, nói: “Con à, đến gần đây một chút, để cho ta nhìn xem.”


So với thái độ tích cực của Công tước, Công chúa Thư hoàn toàn khác, ánh mắt bà lạnh băng thăm dò, sóng mắt rất bình tĩnh, không nhìn ra chút hồi hộp nào khi gặp con gái ruột.


Thực sự rất bình tĩnh.


Trần Khả Như không khỏi tự giễu trong lòng, sau đó nghe lời, bước lên, nhưng mà cô lại không thích vị Công tước đại nhân này.


Sau đó, cô mới biết được rằng Công tước là chồng của Công chúa Thư.


Điều này, về mặt chủ quan, Trần Khả Như khó mà chấp nhận.


Cô không chính thức thừa nhận người cha Trương Phước Thành, nhưng không có nghĩa là cô không chấp nhận ông ấy, tha thứ cho ông ấy. Nhưng vị Công tước trước mặt thì hoàn toàn khác.


Tô Mi tái hôn, kết hôn với Công tước hơn 20 năm nay.


Quan trọng nhất là, bà rõ ràng có quyền lực tối cao cùng địa vị cao quý, thế nhưng, đã hơn 20 năm trôi qua, bà chưa bao giờ nhớ đến cô, Trần Khả Như, đứa con gái ruột đã ở cùng nhau bốn, năm năm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK