“Bác tài, có mất hay không cũng là chuyện của tôi, bác chỉ cần lái xe trở lại là được.”
“Được rồi, được rồi.”
Tài xế lái xe taxi mạnh mẽ bẻ lái về một hướng, Trần Khả Như và Vũ Tuyết Trang ngã trái ngã phải. Vũ Tuyết Trang bị đập đầu vào cửa sổ, phát ra một tiếng kêu đau đầy oán giận.
“A... á...”
Trần Khả Như đã tỉnh rượu từ sớm, cảnh giác nhìn tài xế. Hướng ông ta rẽ là đúng nhưng lại cho xe chạy thẳng vào con đường hẻo lánh, rồi đột ngột phanh gấp.
Trần Khả Như vô cùng kinh ngạc, định gọi cảnh sát nhưng người tài xế taxi đã cầm một con dao găm sắc bén lên, vẻ mặt hung dữ đe dọa: “Bỏ điện thoại xuống, hai người mau xuống xe!”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Vũ Tuyết Trang vẫn đang say đến bất tỉnh nhân sự, mồ hôi trên trán Trần Khả Như lăn xuống từng giọt, cô cố giữ vững tinh thần, bình tĩnh nói: “Bạn của tôi say rồi, chỉ sợ kêu cũng không tỉnh. Bác tài, hay là như vậy đi, ông muốn bao nhiêu tiền? Tôi sẽ cho ông tất cả mọi thứ trong túi của tôi và tôi hứa sẽ không gọi cảnh sát, được không?”
Hầu hết phụ nữ đều sợ chết, tuy nhiên tố chất tâm lý của người phụ nữ này rất tốt, ánh mắt ông ta lóe lên vẻ tán thưởng nhưng khóe miệng lại gợi lên một nụ cười hèn hạ: “Cô gái, tôi không lấy tiền, tôi chỉ cướp sắc thôi. Nếu cô thuận theo tôi thì chúng ta đều bình an vô sự, còn nếu như cô không chịu phối hợp thì dao nhỏ trên tay tôi khó tránh khỏi sẽ làm càng, ví như... cào vào mặt cô.”
Trần Khả Như kết luận người này rõ ràng là phạm tội theo thói quen, lợn chết không sợ nước sôi, biết chắc nạn nhân vì sợ mất thể diện nên sẽ không gọi cảnh sát thì không kiêng nể gì.
Hôn nhân thất bại, công việc gặp khó khăn, bây giờ còn gặp một kẻ cướp sắc... Đột nhiên Trần Khả Như cảm thấy cuộc sống này không có gì để luyến tiếc.
“Hai chúng tôi đều là nữ, ông định cướp người nào?”
Ông tài xế nheo mắt, nghi ngờ nghĩ: Cô gái này không giở trò gì chứ? Các cô gái khác gặp phải loại chuyện này đều khóc sướt mướt mà...
Đôi mắt ông ta liếc qua liếc lại giữa cô gái đang say rượu và cô gái vừa can đảm vừa bình tĩnh kia, ông ta nói một cách không chắc chắn: “Đưa cô ấy ra.”
“Cô ấy ngủ rồi, ông thích chơi xác khô sao?” Lưu Tô lạnh lùng nói.
“Vậy thì cô đi.”
Ông ta suy nghĩ một chút, cảm thấy kỳ quái, ông ta là một kẻ cướp sắc, sao có thể bị người khác dắt mũi chứ?
Nghĩ đến đây, người tài xế tỏ ra khó chịu, lộ ra sắc mặt hung dữ: “Cởi quần áo ra, xuống xe, ít ra lệnh cho tao đi!” Trong tay ông ta có vũ khí, Trần Khả Như chỉ có thể làm theo, cô không dám đánh cược mạo hiểm bởi vì trong xe còn có một cô gái vô tội. Thật may Trần Khả Như luôn có thói quen mặc áo yếm bên trong áo sơ mi, nếu không bây giờ cô đã trần như nhộng.
Tài xế chỉ cảm thấy làn da trắng nõn, dáng người cao thấp phập phồng, đứng thật xa nhưng nước miếng của ông ta cũng muốn chảy xuống hết. Trong bốn năm trở lại đây thì người trước mắt này là người đẹp nhất mà ông ta nhìn thấy.
Khi Trần Khả Như ra khỏi xe, cô đã nhéo Vũ Tuyết Trang một cái thật mạnh nhưng cô ấy không hề có một chút phản ứng.
“Cô, cởi quần ra.”
Ông ta vừa dứt lời, Trần Khả Như thầm kêu khổ trong lòng, mình phải làm sao đây, chẳng lẽ ngày mai cô sẽ rầm rộ ở trên báo sao? Không, ngay cả khi cô muốn thì cũng sẽ không lên báo bằng một phương thức đáng buồn như vậy.
“Khoan đã, tôi là bác sĩ. Nếu làm ở đây thì không được vệ sinh cho lắm, đến lúc đó tôi sẽ lên cơn hen. Mà hiện tại trên người tôi lại không mang theo thuốc, nếu xảy ra chuyện gì thì ông sẽ là người chịu trách nhiệm. So ra mà nói thì tội cưỡng hiếp sẽ nhẹ hơn những tội liên quan đến tính mạng rất nhiều nhỉ?” Trần Khả Như nghiêm mặt nói, thậm chí cô còn sợ hãi vì sự bình tĩnh của chính mình.
“Người phụ nữ thối tha, đừng có hòng gạt tao! Ít nói nhảm đi, tao sẽ tự cởi quần của mày!”
Người lái xe kích động, đến gần Trần Khả Như, định xé áo yếm của cô.
Trần Khả Như định giật lấy dao găm từ trong tay tài xế, cùng lắm là liều chết không theo, cùng lắm thì vì phụ nữ trừ hại thôi mà... Không biết lấy đâu ra dũng khí, cô lao tới, ánh mắt đầy kiên nghị.
“Ông cái lão lưu manh, đi chết đi!”
Vũ Tuyết Trang cầm cái túi đập vào đầu tài xế.
Người lái xe hét lên, sau khi loạng choạng vài cái thì nhanh chóng ngã xuống.
Ông ta bất tỉnh.
Nếu không phải Vũ Tuyết Trang nhanh trí tiếp tục giả vờ say rượu, sau khi thanh tỉnh bí mật gọi cảnh sát thì có lẽ cả hai đều xong đời rồi. Trải qua chuyện này, hai người đều cảm kích lẫn nhau, ngàn vạn lời nói đều tích tụ trong một ánh mắt, tình bạn thăng hoa lên một cảnh giới mới.
Bắt được kẻ xấu, Trần Khả Như thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cô không biết khi tâm tình của một người uể oải đến cực điểm thì có phải không thể yêu được nữa hay không. Nhưng vào lúc cô đỡ một dao thay Vũ Tuyết Trang, thực ra cô vẫn rất sợ chết.
Bởi vì cô có thất tình lục dục, có nhiều điều luyến tiếc. Ngoài Lê Hoàng Việt, ngoài công việc ra thì lúc đó cô đã nghĩ không biết giờ này mẹ đang ở đâu, tâm trạng rối bời của cô cứ luôn nhớ đến mẹ.
Phải, cô phải đi tìm mẹ của mình. Ngày mai, phải lấy được câu trả lời từ miệng của Trần Thế Phong. Hai mươi phút sau, Trần Khả Như và Vũ Tuyết Trang bị đưa về cục cảnh sát, chia ra để ghi lời khai. Khi đi ngang qua sảnh cảnh sát, Trần Khả Như đã gặp một người đàn ông quen thuộc.
Dường như lời nói đã đến bên môi nhưng nhất thời cô vẫn không nhớ ra được. Người kia dừng lại, quay đầu liếc cô một cái. Lúc đó, cô lại không hề để ý. Cha mẹ của Vũ Tuyết Trang nhanh chóng tới nơi, đưa Vũ Tuyết Trang đi. Nghĩ đến vẻ mặt lo lắng và lưu luyến vừa rồi của cô gái nhỏ, Trần Khả Như cảm thấy trong lòng ấm áp.
“Cô Khả Như, muộn như vậy rồi, không có người nhà đến đón sao?”
Anh cảnh sát trẻ lập biên bản ngập ngừng hỏi, cô gái này dũng cảm thật, trông bề ngoài mảnh mai, yếu ớt nhưng lại có thể bình tĩnh đối mặt với nghi phạm. Nếu tất cả phụ nữ đều có thể đối mặt với nguy hiểm, gặp nguy không loạn, cơ trí đối địch thì tỷ lệ tội phạm ở thành phố Đà Nẵng ít nhất sẽ giảm đi một nửa.
“Tôi không có gia đình, hơn nữa tôi có thể tự trở về. Cảm ơn anh, đồng chí cảnh sát.”
Trần Khả Như bình tĩnh nói. Chưa bao giờ gặp cô gái nào mạnh mẽ như vậy.
Viên cảnh sát nhìn lên thì thấy cánh tay trái của Trần Khả Như có một vết máu đỏ bừng trên chiếc áo sơ mi trắng, vẫn còn đang rỉ máu. Không cần nghĩ ngợi, anh ta lập tức đuổi theo sau: “Cô Khả Như, khoan đã, hay là tôi tặng...”
Anh ta còn chưa dứt lời thì trước mặt Trần Khả Như xuất hiện một người đàn ông cao lớn. Cho dù là cách giơ tay nhấc chân hay là cách ăn mặt cũng đều lộ ra hương vị của kẻ thượng lưu trong xã hội. Có lẽ thân phận người này không phải bình thường.
Anh cảnh sát lúng túng, hóa ra là bạn trai của cô đến.
“Xin lỗi tôi tới trễ.”
Theo tiếng nói nhìn lại, Trần Khả Như phát hiện ra người bên kia chính là Phan Huỳnh Đông, người đã lâu không gặp.
“Anh Đông, sao anh lại ở đây?”
“Cô Tuyết Trang gọi cho tôi.”
Vũ Tuyết Trang? Trần Khả Như mím môi nhíu mày, cô gái nhỏ này gọi cho Phan Huỳnh Đông khi nào vậy chứ, cô suy nghĩ cẩn thận thật lâu.
Thấy cô trông có vẻ suy tư, Phan Huỳnh Đông giải thích nói: “Tôi trùng hợp đang bàn công chuyện ở gần đây, tiện đường nên đến đây đón cô, cô không cần cảm thấy ngại.”
Phan Huỳnh Đông nói dối, loại bỏ sự băn khoăn của Trần Khả Như.
Anh ta nói không phải cố ý.
Anh ta là một người đàn ông chu đáo và thoải mái.
“Được rồi.”
Trần Khả Như hiểu lý lẽ nói.
“Người phụ nữ của Lê Hoàng Việt tôi, không làm phiền anh Huỳnh Đông đây lo lắng.”
Đột nhiên có một giọng nói độc đoán và u ám vọng đến. Trần Khả Như không kịp đề phòng. Ai đã thông báo cho Lê Hoàng Việt? Đôi mắt cô chứa đầy sự tò mò, trái tim đập nhanh dữ dội. Lê Hoàng Việt, anh đừng cho tôi bất cứ hy vọng hay ảo tưởng nào! Tôi không cần.
Phan Huỳnh Đông lúng túng một lúc, phẩm chất tốt đẹp được nuôi dưỡng đã khiến anh ta bình tĩnh lại. Anh ta biết quan hệ giữa Trần Khả Như và Lê Hoàng Việt, tuy rằng Vũ Tuyết Trang ít nhiều đã tiết lộ sự xa cách lâu dài của hai người nhưng anh ta không dám nói hành động cố ý đi đón người này của anh ta là hoàn toàn trượng nghĩa, không mang cảm xúc cá nhân.
Nếu Lê Hoàng Việt không có ý gì với Trần Khả Như thì làm sao anh lại trực tiếp đến đây?
Nghĩ đến điều này, anh ta bình tĩnh nói: “Hoàng Việt, bác sĩ Như là bác sĩ gia đình của Xuân Mai. Tôi đúng lúc đang bàn công việc ở sở cảnh sát nên...”
“Anh Đông, cảm ơn anh nhưng anh không cần giải thích quá nhiều, trong lòng mình tự hiểu là được rồi, đúng không?”
Trần Khả Như nở một nụ cười nhạt như trong quá khứ. Thật tiếc cho sự sắp đặt của Vũ Tuyết Trang... đôi khi cô nghĩ rằng có rất nhiều người đang theo đuổi mình, nếu cô có thể ghìm cương trước bờ vực, thay đổi tình yêu thầm kín của mình thì có lẽ mọi chuyện sẽ không hèn mọn và đen tối như vậy.
“Vậy tôi đi trước.”
Sau khi Phan Huỳnh Đông rời đi, chân dài thẳng tắp của Lê Hoàng Việt vẫn như một tác phẩm điêu khắc mà lạnh lùng đứng yên. Tuy nhiên toàn bộ khuôn mặt của anh bị chôn vùi dưới ánh sáng của ngọn đèn tiết kiệm năng lương cao màu trắng, trông thật ảm đạm.
Khá lắm Trần Khả Như, phát sinh chuyện như thế này mà cô thực sự gọi cho một người không liên quan như Phan Huỳnh Đông nhưng lại không gọi cho anh. Tuy rằng nếu cô gọi thì chưa chắc anh sẽ tới, nhưng đây lại là hai việc khác nhau.
Còn có, giọng điệu vừa rồi của cô là gì? Bản thân mình trong sạch thì mình tự biết. Hừ! Đứng cách nhau hai mét mà Trần Khả Như đã cảm thấy lạnh sống lưng. Cảnh sát viên bất hạnh, vừa mới nãy còn cảm thấy cô gái này lẻ loi hiu quạnh, thật không ngờ tất cả đều là ảo giác, mỗi người theo đuổi người ta đều có giá trị hơn người. Người vừa mới tới này so với người mới đi kia càng mạnh mẽ hơn.
Người phá vỡ bầu không khí giằng co trong vài giây của hai người là cục trưởng Vinh.
“Tổng giám đốc Việt, anh đã tới rồi sao? Thật xin lỗi, đã khiến cho cô đây chịu ấm ức rồi, là sơ suất của chúng tôi. Tuy nhiên, chúng tôi đã bắt được nghi phạm, anh đừng lo lắng, cô Khả Như không có vấn đề gì cả...” Cục trưởng Vinh đi ra, vất vả lau mồ hôi trên trán.
Nếu không phải ông ta có ánh mắt tốt, nhìn ra thân phận của Trần Khả Như, kịp lúc thông báo cho tổng giám đốc Việt thì không biết sẽ có tai họa lớn đến cỡ nào.Trong trường hợp có chuyện gì xảy ra với cô Khả Như thì chắc chắn tổng giám đốc Việt sẽ buộc Sở cảnh sát phải chịu trách nhiệm, điều đó thật khủng khiếp.
Nhưng mà cô Khả Như cũng thật là, loại chuyện này phải nói sớm một chút mới đúng chứ.