Là mùi hương.
Lê Hoàng Việt từ trước đến nay chưa từng thích dùng nước hoa hay các chất làm sạch không khí trong xe mình.
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú đang cười tươi như hoa, mặc dù mỉm cười nhưng trong lòng Trần Khả Như lại cảm thấy có chút lạnh.
Lại là Tống Quốc Minh.
“Tôi lên nhầm xe.”
Cô theo phản xạ có điều kiện chuẩn bị xuống xe, nhưng đối phương đã khóa kín cửa xe, cô không mở được.
“Tống Quốc Minh, anh có ý gì?”
Đuôi lông mày của cô nhăn lại, vốn tưởng rằng mình có thể bình tĩnh một thời gian, không ngờ Tống Quốc Minh đúng là không đợi được.
Bây giờ cô rất hối hận, lúc nãy có nhiều cơ hội như vậy, cô hẳn đều nói cho Lê Hoàng Việt.
Tống Quốc Minh nhếch môi, “Sao, một phút với tôi cũng không muốn chờ sao? Mới hai ngày không gặp, Trần Khả Như, tôi đã rất nhớ chị rồi, phải làm sao đây?”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Giọng điệu của anh ta mập mờ, làm cho người ta có cảm giác như bọn họ là người yêu, bàn tay phóng túng của anh ra lập tức vươn ra.
Trần Khả Như nhanh tay dùng túi xách cản lại, không khách khí chút nào châm chọc nói: “Một số người khi nói chuyện yêu đương rất êm tai, có người hài hước cũng lại có người buồn nôn, mà anh chỉ làm tôi thấy buồn nôn!”
“Thật sao?”
Dù da mặt Tống Quốc Minh tuy dày, nhưng thái độ của đối phương từ chối ba bốn lần, theo thời gian anh ta cũng mất kiên nhẫn, giọng nghe như nghiến răng.
Lúc nhìn thấy rõ ràng ánh mắt tránh né đầy chán ghét của cô, Tống Quốc Minh có vẻ ảo não, lạnh lẽo sắc bén nói: “Trần Khả Như, có phải chị ỷ vào việc tôi thích chị cho nên cứ thoải mái lên mặt như vậy, nghĩ rằng tôi chắc chắn sẽ không dám làm gì chị không?”
Trần Khả Như cảm giác được sự uy hiếp mạnh mẽ toát ra từ trên người anh ra, tình huống như thế này rõ ràng là rất bất lợi với cô.
Nếu lỡ như Tống Quốc Minh mất trí… Nghĩ đến đây, Trần Khả Như nhẫn nhịn nói: “Tống Quốc Minh, dù đã mười năm trôi qua, cảnh còn người mất, chẳng những anh thay đổi mà tôi cũng hay đổi, người anh thích là Trần Khả Như mười năm trước, bây giờ trước mặt anh là một Trần Khả Như hoàn toàn mới, vật đổi sao dời, không thể quay lại cảm giác trước kia nữa, anh có thể lý trí một chút không?”
“Trần Khả Như, tôi trước giờ không biết cô ăn nói khéo lóe như vậy đấy?”
Tống Quốc Minh nhếch môi cười một tiếng, lập tức ánh mắt thay đổi, lộ ra mấy phần u ám, “Lúc đầu tôi cảm thấy sự kiên nhẫn của mình là đúng, nhưng nhìn cô và Lê Hoàng Việt yêu đương cuồng nhiệt như thế, tôi thật sự rất ghen, làm sao bây giờ, tâm trạng của tôi hôm nay thật sự rất tệ! Cần phải làm vài chuyện để giải tỏa sự bất mãn này!”
Đồ điên!
Trần Khả Như kiềm chế tức giận, chất vấn: “Anh theo dõi chúng tôi?”
“Không sai.”
Anh ta thừa nhận, mà lại còn bằng một dạng vô cùng chính đáng và tự tin.
Trần Khả Như chỉ cảm thấy không tượng tưởng nổi, tên đàn ông này lại to gan đến mức ngay cả Lê Hoàng Việt ở đây cũng dám theo dõi… Anh đúng là không có chút kiêng kỵ nào.
Bỗng nhiên cô cảm thấy toàn thân run rẩy, làm cảm giác mọi hành động của mình đều bị giám sát…. Cứ như thế mãi không chừng có một ngày cô sẽ sụp đổ!
Cô nghiến răng: “Tống Quốc Minh, anh thật sự nghĩ rằng tôi không dám nói với Lê Hoàng Việt sao, anh vẫn cho rằng cả thế giới đều không não như Lê Mỹ Hoa sao?” “Trần Khả Như, câu nói đó, cô có thể nói với Lê Hoàng Việt, chỉ là cô nên —— nghĩ cho rõ ràng.” Tống Quốc Minh một lần nữa xích lại gần, mấy chữ sau lộ ra ý khó hiểu, mùi nước hoa trộn lẫn với hô hấp của anh ta, bỗng dưng làm cho Trần Khả Như cảm thấy lạnh người, co rúm lại.
Cô đã không thể lùi được nữa.
Tống Quốc Minh cầm lấy một lọn tóc của cô, đưa lên múi có vẻ lưu luyến, làm bộ muốn hút một hơi, nhưng lại bị Trần Khả Như tức hổn hển giật lại, lúc trước cô đã khó chịu rồi, bây giờ lại toát ra vẻ lạnh lùng hơn.
Từ đầu đã không muốn nhanh như vậy, nhưng Trần Khả Như thật sự không phối hợp chút nào, làm sao bây giờ?
“Tống Quốc Minh, rốt cuộc phải làm thế nào thì hôm nay anh mới để cho tôi xuống xe?”
Giọng Trần Khả Như đột nhiên mềm nhũn, con ngươi lạnh lùng, trên khuôn mặt ánh lên vẻ thông minh bẩm sinh.
Tống Quốc Minh rất hưởng thụ giây phút Trần Khả Như mềm mại thỏa hiệp này, hương thơm trên người cô truyền vào hơi thở làm anh ta giống như có chút hài lòng, vô cùng đắc ý yêu cầu thẳng: “Tôi biết là trong thời gian tới cô và Lê Hoàng Việt không thể kết hôn, vậy đi, cô hôn tôi một cái, tôi để cho cô đi?”
“Anh nói thật sao?”
Không ngờ con ngươi Trần Khả Như không di chuyển chút nào, cũng không giãy dụa hay kháng cự.
Tim Tống Quốc Minh thình thịch muốn nhả lên, “Đương nhiên là thật, tôi lừa cô lúc nào?”
Được rồi, mục đích của anh ta sớm đã rõ rành rành.
“Vậy anh hôn đi.”
Trần Khả Như ngoắc ngón tay về phía anh ta, ánh mắt ổn định mang theo một tia sắc bén ẩn sâu.
Con ngươi trong suốt của cô lúc này lộ ra biểu cảm khó tả.
Tống Quốc Minh tin là thật, không nghi ngờ chút nào ngay lập tức nghiêng người, đến gần khuôn mặt xinh đẹp ngày đêm nhớ mong.
Trần Khả Như cũng không phải là người phụ nữ đẹp nhất anh ta gặp qua, nhưng là là người duy nhất anh ta gặp rồi không thể quên được, qua bao nhiêu năm tháng cũng không thể quên, mà ngược lại còn ngày càng khắc sâu vẻ đẹp của cô.
“Lại một lần nữa đi.”
“Được.”
Giọng cô rõ ràng lạnh lùng, Tống Quốc Minh cảm giác như nghe thấy tiếng trời.
Lúc anh ta đang hưởng thụ khoảnh khắc được kề sát khuôn mặt như hoa như ngọc, ánh mắt Trần Khả Như thay đổi, đột nhiên trở nên sắc bén, dồn lực toàn bộ cơ thể vào lòng bàn tay….
Ngay lúc đó!
Dùng sức thật mạnh, một cú đánh mạnh vào du huyệt trên gáy của Tống Quốc Minh.
Tống Quốc Minh không thể ngờ được rên khẽ một tiếng, đột nhiên cảm thấy choáng váng.
Đây là chuyện gì?
Một người đàn ông như anh mà lại bị Trần Khả Như đánh lén?
Trần Khả Như không quan tâm tới cảm giác đau tay, nhanh chóng tìm được nút khóa cửa xe, lúc một tiếng tạch mở cửa vang lên, thần kinh cả người cô đang căng cứng bỗng nhiên như được thư giãn.
Cô nhìn Tống Quốc Minh dần dần hôn mê, mặt mũi lại dần dần trở nên nghiêm trọng, may mắn là học được một chiêu nhỏ điểm huyệt của bác sĩ trong bệnh viện, nếu không hôm nay cô cũng không biết phải ứng phó như thế nào.
Tống Quốc Minh này so với Đặng Việt Luân càng cố chấp hơn, người sau có tâm tư gì đều tự mình biết, nhưng Tống Quốc Minh hoàn toàn đã đạt mức một tên biến thái, chuyện này cô nhất định phải nhớ kỹ, đàn ông có chuyện ám ảnh đôi khi còn đáng sợ hơn phụ nữ.
Nghĩ đến đây, trước khi xuống xe cô còn hung hăng dùng gót giày đẹp Tống Quốc Minh một cái, lập tức nghe được một tiếng rên.
“Tống Quốc Minh, nếu còn trêu ghẹo tôi nữa, lần sau tôi thiến anh!”
Bác sĩ Trần nghĩ rồi vẫn quyết định để lại một câu đe dọa, anh ta sợ là tốt nhất, mà không sợ cũng có thể dọa dẫm một chút.
Dù vậy nhưng cô vẫn chưa cảm thấy hết giận, hung hăng đạp một phát vào phía dưới của anh ra, đời này chắc sẽ không gặp được tên biến thái nào làm cô muốn đánh như thế này nữa!
Trần Khả Như nhanh chóng rời đi, không dám ở lại thêm.
Lỡ như thể chất của Tống Quốc Minh quá mạnh, tỉnh dậy nhanh thì thảm rồi! Hôm nay cho dù cô chiếm thế thượng phong nhưng sau này đối phương chắc chắn sẽ đề phòng… Tim cô thắt lại, thuật tay vẫy một chiếc taxi, nghênh ngang rời đi.
Đèn trước của xe Bentley lấp lóe không ngừng, cửa xe mở rộng.
Người đang nằm bên trong chậm rãi nheo mắt rồi mở mắt, trong mắt hiện lên tia sáng ảm đạm, lạnh lùng, không có chút nhiệt độ nào.
Nhưng cả người vẫn có chút tê dại không thể động đậy.
Trần Khả Như!
Anh ta quả nhiên là xem thường cô, cuối cùng vẫn là bác sĩ ra tay vừa nhanh, vừa chuẩn lại vừa hung ác!
Thiến anh ta? Ha ha. Trần Khả Như, chẳng lẽ cô không biết hành động của cô càng quá kích thì càng làm cho ý chí của tôi lên cao sao?
- --
Trong màn đêm.
Biệt thự Di Linh.
Trần Khả Như vừa đến cửa chính, bỗng một cuộc điện thoại làm trái tim cô lần nữa treo lên.
Là điện thoại của Lê Hoàng Việt.
“Đến nhà rồi sao?”
Giọng đối phương hơi trầm xuống, không nghe ra buồn hay vui.
Trần Khả Như thở dài một tiếng, bỗng nhiên nhớ lại lúc nãy quá bối rối, lái xe của Lê Hoàng Việt có lẽ không đón được người… Cô giải thích nói: “Cái kia… Tôi vừa mới có việc nên tự mình gọi xe về trước.”
“Thật sao?”
“Ừm, tôi vừa đến nhà, lúc nào thì anh tan làm?”
“Sẽ rất muộn đó, không cần chờ tôi, em ngủ trước đi.”
“Lê Hoàng Việt, tôi…”
Trần Khả Như cảm giác như trong họng đang bị một ngụm đờm chặn lại, không khỏi sượng mặt ra.
“Sao thế, ấp a ấp úng, Trần Khả Như, em cũng không phải loại phụ nữ nhăn nhăn nhó nhó thế này?” Đối phương không nhịn được mà bắt đầu chế nhạo.
Cuối cùng là có nên nói hay không?
Nếu như cô nói, có khi nào Lê Hoàng Việt nghĩ rằng mình đang quyến rũTống Quốc Minh không?
Tống Quốc Minh rốt cuộc là đoán chắc cô không dám nói, hay là trong tay anh ta còn có vũ khí bí mật gì đó, cho nên anh ta mới không ngại ngùng gì?
“Ừm… Đang nghe không?”
Lê Hoàng Việt gọi một tiếng thúc giục đưa suy nghĩ của Trần Khả Như về hiện thực, lông mày nhíu chặt của cô đột nhiên buông lỏng, nói: “Không có việc gì. Đừng làm việc quá muộn, chú ý nghỉ ngơi.”
“Tôi còn tưởng rằng em suy nghĩ như vậy sẽ nói vài câu tôi thích nghe… Ví dụ như, về sớm một chút, hay là tôi chờ anh ở phòng ngủ?”
Lúc Lê Hoàng Việt nói mấy lời dâm đãng, giọng nói lại vô cùng đàng hoàng chững chạc, còn nét mặt còn rất nghiêm túc.
Dù là như thế Bác sĩ Trần vẫn không nhịn được đỏ mặt, buồn bực nói: “Tôi cúp máy trước.”
Vật mà lại bị đùa giỡn trong điện thoại.
Những cảm giác lại vô cùng hạnh phúc.
Ánh mắt Trần Khả Như đột nhiên kiên định, cô tuyệt đối không thể để Tống Quốc Minh phá hoại hạnh phúc của cô.
Tiếp theo, cô phải dùng chiêu đối chiếu, nghĩ cách vạch trần bộ mặt thật của Tống Quốc Minh, mới có thể hoàn toàn thoát khỏi thảm cảnh trước mắt.
Tắm rửa xong, đang ở trong phòng ngủ, điện thoại bàn riêng trong phòng ngủ vang lên, có vẻ gấp gáp.
“Alo?”
Bình thường điện thoại trong phòng ngủ có rất ít người gọi đến.
Sau khi cô nghe máy, gọi vài tiếng nhưng không ai trả lời, lập tức gác máy. Sau mấy giây, điện thoại lại vang lên.
Chẳng lẽ là trò đùa ác ý?
Trần Khả Như lại nghe máy một lần nữa, lần này là tiếng thở dốc rất lớn của đối phương, “Hô... ưm... Hô... ưm..."
Gió từ cửa sổ lùa vào làm cho cô nổi hết da gà, giọng nói trong điện thoại vẫn tiếp tục, không khỏi kích thích thần kinh nhạy cảm của cô.
Tiếng thở dốc dài dằng dặc khiến cho người ta bực bội như thế rõ ràng là thuộc về một người đàn ông.
Trần Khả Như không khỏi mất kiên nhẫn, trầm giọng nói: ‘Alo, anh là ai? Không nói thì tôi tắt máy!”
Đúng lúc cô muốn tắt máy thì đối phương mở miệng: “Là tôi… Ừm…”
Lại là Tống Quốc Minh.
Giọng anh ta so với vừa rồi rõ ràng không hoàn toàn giống nhau, mang theo chút khàn khàn say mê… Không những thế cô còn nghe được tiếng ma sát kỳ lạ của quần áo.
Lúc Trần Khả Như ý thức được đó là cái gì, sắc mặt cô đột nhiên thay đổi, sau khi mắng một câu biến thái, hung hăng làm rơi mất điện thoại!