“Vâng, tổng giám đốc Lê.”
Sau khi Hứa Mặc đi ra ngoài, Lê Hoàng Việt ngửa đầu nhìn lên bầu trời xa xăm, một đám mây đen u ám bất chợt trôi lơ lửng giữa bầu trời trong vắt.
Trần Khả Như, anh sẽ tìm được em nhanh thôi!
Lý do tổ chức tang lễ, chẳng qua chỉ là để qua mặt kẻ ở bên nước Ý kia thôi, đến khi bọn chúng thả lỏng cảnh giác, thần không biết quỷ không hay đánh cho bọn chúng một đòn trí mạng.
Sau khi lên xe, Hứa Mặc nói: “Tổng giám đốc Lê, chúng ta đã liên hệ được với bác sĩ Allen người mà chúng ta đã gặp ở nước Ý, ông ta hiện tại đang đảm nhiệm vị trí bác sĩ đặc biệt của hoàng gia, ông ta biết được tình hình của vợ anh, cũng rất sẵn lòng giúp đỡ chúng ta…”
“Ừm.”
Lê Hoàng Việt khẽ gật đầu.
Tập đoàn Á Châu có rất ít hoạt động kinh doanh ở nước Ý, chủ yếu là do quốc gia này chủ trương bảo thủ đóng cửa khép kín, kháng cự lại các hoạt đột giao thương với nước ngoài. Không phải ai cũng có thể tiếp cận được người của hoàng gia nước Ý, thân phận bác sĩ của Allen chính là vỏ bọc tốt nhất.
Danh tính của Mike và Rocky đã được xác định, một người là bá tước của gia tộc hiển hách, được nữ hoàng cực kỳ xem trọng, người còn lại là thành viên trong hoàng tộc nước Ý, cháu trai của nữ hoàng điện hạ, quyền cao chức trọng.
Lê Hoàng Việt đã đoán được tại sao Trần Khả Như lại có thể khiến nước Ý phải huy động nhiều nhân vật tầm cỡ như vậy, Tô Mi không thoát khỏi liên can, mà Tô Mi cũng là thành viên của hoàng tộc, loại trừ các thành viên hoàng thân quốc thích của nước Ý, con gái thứ hai của nữ hoàng là công chúa Thư, bất luận là về phương diện tuổi tác hay kinh nghiệm chính là người thích hợp với thân phận Tô Mi nhất.
Công chúa Thư và công tước Robert đã kết hôn nhiều năm mà vẫn chưa có con cái, vào lúc này sức khỏe của nữ hoàng sa sút, thái tử và hoàng tử lại xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, vương vị gần như bị thay đổi, mục đích công chúa Thư đưa Trần Khả Như trở về đã rất rõ ràng.
Chẳng qua chỉ là công chúa nước Ý mà thôi, nhưng hễ muốn đối chọi với Lê Hoàng Việt, cho dù có là con của ông trời, anh cũng quyết không bỏ qua!
Nước Ý.
Trải qua một ngày bình yên, lần đầu tiên Trần Khả Như chính thức xuất hiện trong gia đình hoàng gia của nước Ý.
Đây là vũ hội do công chúa Thư đặc biệt tổ chức cho cô, chuẩn bị giới thiệu với tất cả mọi người, công bố thân phận của cô, đến lúc đó nữ hoàng điện hạ cũng sẽ đến tham dự, sau đó cô sẽ danh chính ngôn thuận được hoàng gia công nhận.
Rõ ràng đó là một chuyện tốt, nhưng Trần Khả Như không vui nổi chút nào.
Cô không biết được mình phải đối mặt với những chuyện gì, nhưng tình hình hiện tại là cô bắt buộc phải đối mặt, hơn nữa còn phải làm công chúa Thư hài lòng. Đợi đến khi đối phương nới lỏng cảnh giác, chính là lúc cô gạt bỏ hết mọi thứ.
Chỉ có điều, chuyện khiến cô sợ hãi chính là, một khi thân phận của cô thật sự bị công khai truyền ra, trở thành thành viên trong gia đình hoàng gia, rất nhiều chuyện sẽ không theo ý muốn, kéo theo càng nhiều rắc rối hơn.
“Cô Khả Như, đến giờ rồi.”
Còn chưa hoàn hồn, Emma đã vào phòng ngủ giục cô, cô được người hầu giúp trang điểm ăn vận chỉnh tề, cô mặc một chiếc váy corset truyền thống xinh đẹp long trọng của nước Ý, đầu tóc búi cao, mái tóc uốn xoăn sau gáy rơi xuống từng lọn từng lọn, thực sự rất xinh đẹp, vừa nhìn là biết chuẩn bị tiếp đón các vị lãnh đạo địa vị cấp cao.
Công chúa Thư gần như dùng hết tất cả những thứ xa xỉ đắt đỏ để trang hoàng lên người cô.
Trần Khả Như đột nhiên nhớ đến chiếc nhẫn và dây chuyền của cô, Lê Hoàng Việt nhìn thấy những thứ đó… cho dù trong lòng lo lắng nhưng vẫn không còn cách nào khác, chỉ có thể đi một bước tính một bước tùy cơ ứng biến vậy.
Tiệc hoàng gia được tổ chức tại đại điện yến tiệc lớn nhất nước Ý, tất cả những người trong các gia tộc có liên quan đến hoàng tộc và các quan chức từ các bộ ngành khác nhau đều đến tham dự.
Đây là buổi yến tiệc của tầng lớp thượng lưu trong xã hội, đại diện cho địa vị cao quý nhất và là biểu tượng của quyền lực.
Các cột điện được chạm khắc, đính trổ ngọc bích lộng lẫy.
Trong đại điện nghiêm túc long trọng, tiếng nhạc piano uyển chuyển và tao nhã vang vọng khắp nơi, vẽ ra một khung cảnh cao quý thanh nhã, những người trong bữa tiệc linh đình này gặp nhau, thấp giọng trò chuyện, thì thầm tán gẫu, đầy vẻ tri thức của xã hội cao cấp, không ồn ào huyên náo hay nhảy múa quay cuồng như những bữa tiệc hội họp bình thường khác, coi trọng lễ tiết văn hóa và thân phận của từng người.
Sắp sửa đến bảy giờ tối, bóng dáng có phần béo mập của nữ hoàng điện hạ xuất hiện trên cầu thang xoắn ốc, đầu tóc bạc trắng, quầng thâm và nếp nhăn dưới mắt bà ta không thể che lấp đi được, dù sao cũng sắp sửa tám mươi tuổi rồi, bảo dưỡng được đến mức độ này cũng không tệ, sự cao quý và phong độ quả thật không lời nào diễn tả được.
Khi nữ hoàng điện hạ thật sự lộ diện, vẻ mặt mệt mỏi giữa hai hàng chân mày vô cùng sâu, bên cạnh có một nữ thư ký mặc âu phục và giày da đỡ lấy cánh tay của bà ta, dìu bà ta đi từng bước một.
Ngay khi vừa xuất hiện, liền cướp hết sự chú ý và ánh mắt của những người có mặt ở hiện trường, người bên dưới lập tức trầm trồ.
Nữ hoàng Sarah nói: “Đầu tiên tôi muốn cảm ơn các vị bằng hữu gia tộc đã đến đây, khoảng thời gian này, hoàng thất đã xảy ra rất nhiều chuyện, thậm chí đối với tôi mà nói là một đả kích lớn… đến thế hệ của tôi đây, con cháu càng lúc càng ít ỏi…”
Nữ hoàng điện hạ Sarah vừa trải qua nỗi đau mất con, cho dù trên mặt miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nhưng vẻ hốc hác trên khuôn mặt chỉ cần là người có mắt đều có thể nhìn ra được.
Sau đó, bà ta tiếp tục nói: “Thứ hai, như mọi người đã biết, con gái thứ hai của tôi là công chúa Thư và bá tước Robert đã nhiều năm không có con cái, mà bây giờ công chúa Thư đã tìm lại được con gái thất lạc nhiều năm của mình, đối với tôi và hoàng thất, quả thật là một chuyện đáng để tất cả chúng ta phải vui mừng.”
Nghe đến đây, hiện trường lập tức náo động hẳn lên, mỗi người đều đang bắt đầu thì thầm.
Đây rõ ràng là một chuyện lớn, không thể nào bị giấu giếm qua loa cho qua chuyện như vậy. Nhưng cũng có một vài người đã tìm hiểu trước, ví dụ như công chúa Phi Phi, hoàng tử Rocky, phu nhân Lưu Ly, và bá tước Mike, trên mặt bọn họ hoàn toàn không có chút ngạc nhiên nào.
“Bây giờ, chúng ta hãy chào đón cô ấy bằng những tràng pháo tay nồng nhiệt và chân thành.”
Lời của nữ hoàng Sarah vừa dứt, một tràng pháo tay vang dội nổi lên.
Trần Khả Như được công chúa Thư dẫn dắt, chậm rãi bước xuống từ trên cầu thang xoắn ốc, ngay khi cô vừa bước ra, vô số ánh đèn và ánh mắt không chút che giấu chiếu thẳng đến đây.
Trần Khả Như không thoải mái.
Bởi vì những người này đem lại cho cô cảm thấy quá xa lạ, thậm chí cả mẹ cô công chúa Thư, người nhìn bên ngoài có vẻ rất quý mến nhiệt tình với cô, cô biết rất rõ tất cả chỉ đều là diễn kịch, diễn cho tất cả mọi người ở đây xem, càng là diễn cho nữ hoàng điện hạ xem.
Bọn họ phải diễn vai một cặp mẹ con tình cảm thắm thiết vừa mới đoàn tụ sau một thời gian dài xa cách.
Điều kỳ lạ là, cô chỉ là một đứa con gái ngoài giá thú, nhưng cô lại được công nhận. Những gia đình hoàng thất bình thường không phải đều rất để ý huyết thống cao quý sao?
Trần Khả Như nhất thời không tìm ra được đáp án, sau đó cũng không nghĩ nhiều, dù sao, nữ hoàng Sarah cũng không thân thiết với cô là bao, dù sao từ nhỏ đã không quen biết nhau, cô đột nhiên trở lại, tất nhiên có chút xa lạ so với người đã nuôi nấng cô.
“Nữ hoàng điện hạ.”
Trần Khả Như không thân thiết, cũng không quá nhiệt tình.
“Cháu ngoan, để bà nhĩn kỹ một chút, cháu quả thật rất giống mẹ cháu khi còn nhỏ.” Nữ hoàng điện hạ ngắm nghía kỹ càng một lúc, rồi đưa ra kết luận, lẩm bẩm nói: “Là một mỹ nhân.”
“Nữ hoàng điện hạ quá khen rồi.” Trần Khả Như khiêm tốn nói.
Công chúa Thư cũng cười nói: “Nữ hoàng điện hạ, gen mỹ nhân cũng là được di truyền từ mẹ mà.”
Công chúa Thư mặt không đổi sắc khe khẽ cong người, cực kỳ nhu thuận.
“Cái miệng nhỏ này của con, thật biết dỗ người ta vui.”
“…”
Đối với cuộc trò chuyện của hai người, Trần Khả Như không có tâm trạng quan tâm đến, càng không muốn biết họ đang thật lòng hay giả dối.
Tâm tư của mọi người đương nhiên phải thuận theo thái độ của nữ hoàng điện hạ, vốn dĩ ở nước Ý bà ta nói thế nào chính là thế ấy, thực sự giống hệt như hoàng đế thời cổ đại, cùng lắm là có một số chuyện cần bàn bạc thảo luận, nếu như mọi người không phản đối hay có ý kiến gì khác, thì không thể nào thay đổi được.
Công chúa Thư và nữ hoàng điện hạ rất yêu thích cưng chiều Trần Khả Như, ngay lập tức, cô trở thành tâm điểm của sự ghen ghét và đố kỵ của phụ nữ trong cung.
Đặc biệt là công chúa Phi Phi và hoàng tử Rocky, hai mắt họ như sắp lồi ra ngoài vậy. Đang yên đang lành đột nhiên xuất hiện một Trần Khả Như, phá vỡ toàn bộ kế hoạch của mọi người.
Nữ hoàng Sarah nói: “Trước khi yến tiệc bắt đầu, tôi muốn thông báo một tin vui cho mọi người.”
“Hôm nay, có rất nhiều người trẻ tuổi có mặt ở đây, đợi đến khi vũ hội kết thúc, tôi sẽ nhân danh nữ hoàng tiến hành giao hẹn hôn ước cho những cặp đôi tương xứng có duyên ở đây. Bây giờ, mời tất cả mọi người tận hưởng buổi tiệc nào!”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều bắt đầu hoan hô hưởng ứng.
Trần Khả Như lại có một loại linh cảm không được tốt lắm, lồng ngực âm thầm phát run.
Công chúa Thư lớn tiếng nói: “Vốn dĩ điệu nhảy đầu tiên mở màn vũ hội là do nữ hoàng điện hạ bắt đầu, nhưng mà vì sức khỏe nữ hoàng không được tốt, sẽ do con gái của tôi Khả Như thay thế. Các quý ông có mặt tại đây, có thể tiến lên mời đón, Khả Như sẽ chọn một quý ông trong số mọi người ở đây để bắt đầu điệu nhảy đầu tiên.”
Trần Khả Như cảm thấy bản thân mình đang ở trong một vũng lầy, càng vùng vẫy thì sẽ càng lún sâu, nếu không vùng vẫy thì nhất định sẽ chết.
Cho nên, hình như bất luận như thế nào cũng đều nguy hiểm.
Cô bây giờ chính là một món đồ mà công chúa Thư treo giá chờ bán, đã được trang điểm chải chuốt cẩn thận, được ăn vận quần áo và đóng gói đẹp đẽ, có thể bắt đầu mua bán rồi.
Hoàng tộc bọn họ cần hôn nhân để củng cố địa vị của mình, tranh giành các mối quan hệ với nhau, còn hơn cả người bình thường.
Nhưng mà bây giờ cô đang có thai, chẳng lẽ, công chúa Thư vẫn còn muốn thực hiện ý đồ này sao? Cô không biết chắc. Hơn nữa cho dù cô không mang thai, cô cũng đã 28 tuổi rồi, độ tuổi này thích hợp để kết hôn sao? Hình như có hơi quá một chút.
Trần Khả Như nhìn công chúa Thư bằng ánh mắt nghi hoặc, mà lúc này nhiệt độ cơ thể của đối phương truyền đến lại chân thật như vậy, nụ cười trên gương mặt bà ta cũng không chê vào đâu được.
“Cô Khả Như, có thể chứ?”
Giọng nói của đối phương có phần quen thuộc, mà còn gợi lên rất nhiều hồi ức không tốt đẹp.
Trần Khả Như hoàn hồn, phát hiện ra người thanh niên đẹp trai trước mặt mình, là Mike?
“Anh…”
“Rất hân hạnh được gặp cô, tôi là Mike…”
Mike mặc một bộ lễ phục bảnh bao, khí chất tà mì lại bất giác tăng thêm vài phần cao quý. Anh ta lịch sự giới thiệu bản thân mình, lại thêm dòng họ gia tộc đáng tự hào phía sau, chậm rãi cúi người làm ra động tác mời chào kinh điển, xem ra có vẻ khó mà từ chối được.
Trong lòng Trần Khả Như nảy sinh nhiều nghi vấn, dần dần chắp nối lại, hóa ra Mike là hoàng thân quốc thích của nước Ý, tước hiệu của anh ta là bá tước.
“Khả Như, sao vậy? Có phải xấu hổ không?”
Bởi vì cô mãi vẫn không có động tĩnh gì, ánh mắt của những người xung quanh phóng tới vùn vụt, công chúa Thư lại càng có vẻ xấu hổ, bà ta cười nhẹ nhắc nhở, nhưng trong đáy mắt lại vô cùng lạnh lẽo, không chút tình cảm.
Trần Khả Như hoàn hồn trở lại, công chúa Thư đẩy lên thắt lưng cô một cái, “Khả Như, nhảy với bá tước Mike một điệu đi.”
Bà ta không dùng bao nhiêu sức lực, nhưng Trần Khả Như đang đi giày cao gót, nên không có cách nào tránh được, người không hiểu sự tình, còn tưởng là cô chủ động nhào vào vòng tay của Mike nữa.