Hai người không tìm ra được cách giải quyết, trong lòng bực bội, tức giận.
“Lê Hoàng Việt, anh có biết thân phận của chúng tôi là gì không hả? Anh nên biết địa vị của chúng tôi ở Hà Lan, nói không chừng cũng là vì anh nên mâu thuẫn giữa hai nước mới càng thêm nghiêm trọng đấy!” Trong lời nói của Mike chứa đựng đầy hàm ý chê trách.
Nhưng trong tiềm thức vẫn còn sót lại một nỗi sợ hãi sâu sắc.
Nhìn thấy Trần Khả Như xinh đẹp như một đóa hoa, sự ghen tị cầu mà không được dần dần tràn ngập trong đầu anh ta.
Kẻ thù ngay trước mắt, chuyện đã đến nước này, Mike và Rocky đều có cùng chung một mối thù.
“Mike, hợp tác không?”
Rocky trầm giọng hỏi, vẻ kiêu ngạo trên khuôn mặt của anh ta đã giảm đi vài phần.
Mike lãnh đạm nói: “Không hợp tác chính là không hợp tác, anh đừng tới quấy rầy tôi là được.”
“Mike anh…”
“…”
Cuộc đối thoại giữa hai người có vẻ không thể tiếp tục được nữa, đành coi như như nói gì.
Mọi người ngồi dưới băng ghế đều bắt đầu suy nghĩ, đã đẩy lên thành xung đột quốc tế rồi, vấn đề há chẳng phải là càng trở nên nghiêm trọng hay sao?
Ánh mắt Trần Khả Như vụt sáng, không có tiêu điểm, lông mày nhíu chặt, cô mơ hồ suy đoán những người này có thể có liên quan đến chuyện đó.
Dựa vào thân phận của mình, bọn họ mới dám tới Đà Nẵng mà ngang nhiên giở thói lưu manh.
Lê Hoàng Việt từ từ buông Trần Khả Như ra, trừng mắt răn đe, nhưng bộ dạng lại tỏ vẻ không quan tâm cho lắm: “Ồ? Vậy sao, cho dù các anh là bạn bè quốc tế, cho dù thân phận đặc biệt cỡ nào, thì cũng đã buôn lậu súng trái phép ở đất nước chúng tôi, trong lúc kháng cự cưỡng ép con tin yếu ớt, kết quả bị cảnh sát đặc nhiệm của đồn cảnh sát địa phương bắn chết. Anh cho rằng với kết cục như vậy, nước Ý có phản đối không? Liệu có vì mấy người mà chịu đựng áp lực dư luận đè nặng về mặt đạo đức hay không? Mấy người nghĩ mình là ai?”
“Anh!Nói năng lung tung!”
Sắc mặt Rocky tái mét, cơ thể anh ta run lên vì tức giận.
Mike giống như có tật giật mình: “Lê Hoàng Việt, anh thật sự dám sao!”
“Dám hay không dám, thử là biết ngay, có điều các anh sắp bị đánh cho tan tác rồi, tôi có gặp phải họa hay không, chắc chắn là sẽ không thể nhìn thấy được.” Trong giọng nói điềm đạm của anh mang theo sát khí đùng đùng, hơi lạnh tỏa ra xung quanh.
Quá đỉnh!
Trần Khả Như luôn cảm thấy Lê Hoàng Việt rất có tài ăn nói, câu nào câu nấy thốt ra đều chứa đựng hàm ý cay độc, có thể chạm tới điểm nhạy cảm dễ tổn thương nhất của một người. Bọn họ hèn hạ, xấu xa, vô liêm sỉ, nhưng anh còn hơn bọn họ gấp mười lần, đúng là ăn miếng trả miếng.
Trong phút chốc anh đã đánh cho những kẻ muốn làm hại cô tan tác tả tơi, thất bại thảm hại. Nếu như thực sự đánh nhau, chỉ e là những người do Mike và Rocky đem đến toàn bộ sẽ đều bị nằm la liệt dưới đất.
Cô không khỏi thể hiện sự ngưỡng mộ cùng ánh mắt cảm động của mình, Lê Hoàng Việt thật khiến cô càng ngày càng yêu chết đi được.
Mike và Rocky là những người thông minh, sau khi nghĩ thông, họ tự nhiên sẽ không muốn chịu tổn thất trước mắt, càng không muốn mất đi mạng sống. Không chỉ họ, kể cả đám tay sai cấp dưới mà họ đưa tới, cũng bắt đầu xôn xao bồn chồn, căng thẳng đến mức lòng bàn tay, trán và lưng đều như bốc khói, không ai muốn có đi mà không có về.
Chỉ là có một số thứ mà mặt trong hay mặt ngoài đều cần phải để ý, không thể thiếu một trong hai.
Khi bọn họ còn đang do dự suy nghĩ, Lê Hoàng Việt đột nhiên gằn giọng, lạnh lùng nói: “Ngay bây giờ tất cả lập tức bỏ vũ khí xuống, hai tay ôm đầu. Bằng không, tôi cũng không dám chắc sẽ không sơ ý mà bắn nhầm đâu!”
Mọi người thất thần, toàn thân lạnh toát.
Nhưng tay sai của Mike và Rocky vẫn không nhúc nhích, vì đại ca của bọn họ còn chưa ra lệnh.
“Tốt lắm, tôi đếm đến ba thì bắn!”
Sắc mặt anh lạnh lùng, khuôn mặt không chút biểu cảm đếm: “Một.”
“Hai.”
Thực ra Trần Khả Như khá lo lắng nếu anh tiếp tục đếm mà đối phương lại không có bất cứ động tĩnh gì, nhỡ nổ súng cô sợ sẽ ảnh hưởng đến những vị khách ở giữa, Lê Hoàng Việt đang đi bước hiểm, cũng không hẳn là một chủ ý mạo hiểm.
Trong lúc tinh thần của mọi người đều căng thẳng, đôi môi mỏng của anh chuẩn bị mấp máy, bọn họ người trước người sau đều lên tiếng.
“Bỏ vũ khí xuống!”
“…”
Sau khi phát ra hiệu lệnh, những phần tử ngoại quốc vẫn còn hung hăng ngạo mạn, mặc dù không cam lòng nhưng vẫn phải bỏ súng xuống, giơ tay đặt lên đầu, động tác đồng đều, cảnh tượng thật khiến người bên này vô cùng hả hê.
Ít nhất thì Vũ Tuyết Trang cùng mấy người cũng như vậy, rõ ràng biết rằng nguy hiểm nhưng cũng không nhịn được mà khẽ nhìn qua kẽ tay.
Trần Khả Như thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng coi như cũng không làm ầm đến mức mất kiểm soát. Mọi việc tiếp theo diễn ra suôn sẻ hơn rất nhiều, Lê Hoàng Việt trước tiên lệnh cho Hứa Mặc sơ tán các vị khách đi.
Trước khi đi, Lê Nam Vỹ và Nguyễn Phương Thanh dường như muốn nói gì đó, nhưng nhìn con trai và con dâu đều im lặng, ông ta liền kéo vợ mình đi.
Sau cuộc náo loạn của những vị khách không mời mà đến tại đám cưới, tình cảm của đôi vợ chồng già có phần hòa hoãn, họ đã hoàn toàn vượt qua được giai đoạn bế tắc.
Trong vài phút, người đã rút gần hết, chỉ còn lại ba người Lê Hoàng Việt, Trần Khả Như, Hứa Mặc. Mike, Rocky cùng tay sai của bọn họ… Những người này đều đã bị khống chế.
Trương Phước Thành có thể nhìn ra được danh tính của những người này rất phức tạp, nhưng lúc này ông ta chỉ quan tâm đến sự an toàn của Trần Khả Như. Sự thật chứng minh rằng lo lắng là điều không cần thiết. Cô ấy không cần cha mình vì cô đã có một người chồng vĩ đại bên cạnh, hết lòng đối tốt với cô.
Khi rời đi, khuôn mặt ông ta lộ ra một nụ cười từ tận đáy lòng.
“Hứa Mặc, cậu đưa Khả Như về trước đi.”
Lê Hoàng Việt ra lệnh, chỉ khi mọi người đi hết anh mới có thể chuyên tâm đối phó với bọn họ được.
“Anh Việt…” Trần Khả Như do dự, bước chân ngập ngừng, cô cũng muốn tùy hứng một chút, giống như cha cô đã nói vinh nhục, phúc họa có nhau.
“Ở nhà đợi anh, anh lập tức sẽ dọn sạch đống rác ở đây.”
Anh khẽ nói, ánh mắt đan vào nhau, không còn lạnh lùng như trước, mà ấm áp dịu dàng, chuyển đổi giữa trạng thái nóng và lạnh không tốn chút sức nào.
Tổng giám đốc Việt nói lời yêu thương cũng không quên để đám người trong góc một trận ớn lạnh, bọn họ tức giận đến mức co rút cơ bụng, nhưng không dám biểu hiện quá rõ ràng.
“Vậy được, anh nhớ phải cẩn thận đấy.”
Trần Khả Như khẽ dặn dò, cô xoay người nhưng ánh mắt vẫn phảng phất ý tứ lưu luyến không nỡ, xách váy lên rồi chậm rãi rời đi.
Ánh mắt Lê Hoàng Việt dừng lại trên bóng lưng mảnh khảnh của cô, nhìn cô đi được ba bước lại quay đầu lại, cái gọi là tình yêu ngọt ngào lơ lửng trong lồng ngực anh, lưu lại thật lâu.
Anh hận không thể ngay lập tức đến ôm hôn cô, âu yếm vuốt ve cô, ở bên cô thật lâu cùng cô tung hoành rong ruổi, cả hai bước vào ánh sáng trắng, sau đó không còn ai đến làm phiền họ nữa.
Nói anh cẩn thận một chút há chẳng phải là để đối thủ của anh tức đến nôn ra máu hay sao?
Đôi mắt của Mike không ngừng rời khỏi người Trần Khả Như. Lần đầu tiên anh ta nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy cưới đẹp đến mức tuyệt mỹ như vậy, làn da của cô ấy thực sự còn trắng trẻo tinh khiết hơn nhiều so với những người phụ nữ thuần Ý, mềm mịn mê người. Chỉ tiếc là đám cưới của Lê Hoàng Việt với cô ấy đã thành công, anh ta không thể ngăn cản được.
Biểu cảm của Mike đầy tiếc nuối, thất bại thì thất bại, vậy đã sao?
Ngay cả khi cô và Lê Hoàng Việt bị hạn chế và quản lý bởi luật hôn nhân ở đây, thừa nhận quan hệ vợ chồng thì cũng đã sao. Đến biên giới của nước Ý, họ cũng chẳng là của nhau cả, không có bất cứ quan hệ nào.
Nghĩ đến điều này, Mike liền bình tĩnh lại.
“Mike, xem ra nhiệm vụ lần này của anh lại thất bại rồi? Không phải anh rất tự tin hay sao, làm sao có thể cứng mềm đều không được vậy?” Rocky thêm dầu vào lửa, ở bên cạnh cười đùa trên nỗi đau của người khác.
Mike hừ lạnh một tiếng: “Rocky, anh nên nghĩ đến tình cảnh hiện tại của chính mình trước thì hơn, ít nhất tôi không giống anh, năm lần bảy lượt muốn làm hại Trần Khả Như!”
“Anh đừng có ngậm máu phun người, con mắt nào của anh nhìn thấy tôi muốn hãm hại cô ta?”
Rocky bất giác liếc nhìn Lê Hoàng Việt, vội vàng phủ nhận: “Anh nghĩ xem nếu như tôi có ý định giết người phụ nữ đó thì bây giờ cô ta liệu còn sống mà ở đó vui vẻ hay không? Mục đích của tôi cũng giống như của anh, rất đơn thuần.”
Mike không lên tiếng nữa, trong lòng anh ta rõ ràng như ban ngày, chỉ là không biết Lê Hoàng Việt đang suy nghĩ điều gì. Hôm nay, rất có thể mạng sống của anh ta sẽ khó giữ.
Con người Lê Hoàng Việt đã nói là làm, ai biết anh sẽ làm gì, lỡ như thật sự giết hết bọn họ… thì quả có phần không đáng. Anh luôn gạt bọn họ sang một bên, không quan tâm.
“Lê Hoàng Việt, rốt cuộc anh muốn thế nào?” Mike mất kiên nhẫn, không khỏi đen mặt hỏi.
“Nóng vội gì chứ, sốt ruột chờ chết à?”
Anh nghiêm nghị nói, đột nhiên, ánh mắt thả lỏng, thản nhiên hỏi: “Như vậy đi, tôi hỏi các anh vài câu, thành thật trả lời. Nếu không, tôi không chắc sẽ có lặp lại kết cục như vụ mấy người bị cảnh sát giết chết mà tôi vừa kể hay không đâu!”
Đây rõ ràng là một sự uy hiếp.
Rocky nghiêng đầu, ánh mắt đầy dữ tợn, không ngờ không ăn trộm được gà lại còn mất thóc, khiến bản thân rơi vào thế bị động, điều đáng sợ hơn là anh ta gặp phải một kẻ điên như Lê Hoàng Việt, một con người chẳng màng đến điều gì.
Từ biểu hiện của hai người, anh nhìn ra được sự đầu hàng khuất phục.
Đôi mắt đen của anh sáng lên sâu thẳm, cất giọng nói lạnh như băng hỏi: “Tô Mi là ai?”
Trong tích tắc ánh mắt anh đột nhiên nghiêm nghị, đồng tử co lại rồi giãn ra.
Rocky và Mike nhìn nhau, hai con người vốn dĩ không ăn nhập giờ đây lại cùng lúc trao đổi ánh mắt, ngay cả bản thân họ cũng cảm thấy vô cùng nực cười.
Bên ngoài nhà thờ.
“Thưa cô, xin cô đừng lo lắng, tổng giám đốc Việt sẽ sớm xử lý ổn thỏa cả thôi. Anh ấy sẽ không hành động hấp tấp đâu.”
Hứa Mặc đưa Trần Khả Như lên xe, anh ta không ngừng trấn an cô. Lê Hoàng Việt là người như thế nào chứ, anh ấy là người luôn xông pha hiếu chiến.
“Ừm.”
Cô gật đầu, có lẽ là di chứng của việc hay suy nghĩ lung tung gây nên.
Vũ Tuyết Trang ở bên cạnh vui vẻ nói: “Cô Như à, mọi chuyện đều đã qua, kẻ xấu đều bị tổng giám đốc bắt lại rồi. Cuộc sống tân hôn của em với tổng giám đốc mới vừa bắt đầu thôi.”
Trần Khả Như đáp lại cô ấy bằng một nụ cười, chiếc Maybach đen lao ra khỏi nhà thờ.
Vũ Tuyết Trang tùy tiện chống cằm: “Cô gái, cười lên nào, đừng miễn cưỡng như vậy chứ. Em như vậy là không được, mới xa nhau mấy phút thôi đã đờ đẫn như này rồi, lát nữa đến tiệc cưới không phải sẽ lại gặp mặt hay sao.”
“…”
Thật ra cũng không phải như lời Vũ Tuyết Trang nói, dù sao cô cũng không đến nỗi bám dính như vậy, chỉ là cô ấy cảm thấy không được yên tâm cho lắm, trong lòng đột nhiên hoang mang lo sợ, luôn cảm thấy vừa rồi hình như còn thiếu cái gì đó.
Sau khi đi được mười phút, người tài xế đột nhiên nói: “Thưa cô, hình như chúng ta bị bám đuôi rồi.”
Ánh mắt Trần Khả Như khẽ thay đổi.