Rèm cửa được quây kín, ánh sáng mông lung xuyên qua rèm, mờ mờ ảo ảo.
Những chiếc ghế sô pha, ghế gỗ, bàn vuông, giá sách những năm 90 tỏa ra đầy hương vị cổ kính, đậm đà hơi thở của phương đông, khác một trời một vực với phong cách Châu Âu và Rococo của biệt thự.
Dễ thấy nhất là bàn thờ ở góc tây. Hai ngọn nến trắng trên bàn đang cháy, ánh lửa mờ ảo, hương cháy trong vạc như tỏa hơi sương.
Mùi này không đến nỗi khó chịu.
Một chiếc hộp tinh xảo được đặt phía sau nó, nhìn qua hoa văn phức tạp, tay nghề người thợ vô cùng khéo léo.
Nếu cô đoán đúng, hẳn đây là cái hộp tro cốt.
Tại sao không có ảnh người đã khuất và bài vị?
“Lại đây”.
Giọng nói của Trương Phước Thành đột nhiên vang lên.
Trần Khả Như sửng sốt, như vậy mấy chuyện thần bí, cảnh tượng kỳ lạ đều do ông ta tạo ra?
Chỉ nhìn thấy Trương Phước Thành quỳ trên tấm bồ đoàn trước bàn thờ, chắp hai tay lại. Nhìn từ bên cạnh, có thể thấy mí mắt ông ta nhắm nghiền, hết sức thành kính.
Ông ta mặc một chiếc áo khoác dài vô cùng tao nhã. Mái tóc muối tiêu chải ngược ra sau đầu, khiến cả khuôn mặt ông ta trông càng gầy dơ xương.
Trần Khả Như bước tới, Trương Phước Thành để cô cùng quỳ xuống.
Trong hoàn cảnh như này không thể không nhân nhượng, cô chỉ có thể nghe theo, cùng quỳ trên tấm bồ đoàn bên cạnh ông ta.
Cô nhắm mắt lại, trong lòng vẫn không tài nào an ổn và bình tĩnh được.
“Khi nào tôi có thể gặp anh ấy?”
“Im lặng, quỳ xuống, đừng làm ồn”.
Trần Khả Như đột nhiên cảm thấy Trương Phước Thành không còn đầy vẻ đoạt mạng như ngày hôm qua, đôi môi xanh đen giờ đây đã hồng hào trở lại.
Im lặng?
Phải im đến khi nào?
Trần Khả Như nghĩ tái nghĩ hồi, nhưng không nghĩ ra kế gì khả thi.
Nến chảy, hương tàn, thời gian cùng đó mà trôi đi.
Cảm giác đau đớn từ cơ thể truyền thẳng lên não, ý chí sắt thép của Lê Hoàng Việt khiến anh nhanh chóng thanh tỉnh.
Vừa rồi, thực sự đã ngủ quên.
Tiếng tim đập rộn ràng nơi lồng ngực, chứng tỏ sự tồn tại của anh.
Ánh mắt lạnh lùng, sắc bén quét qua. Xung quanh là ba bức tường đen xám cùng một hàng rào sắt. Áp suất và nhiệt độ không khí xung quanh cực kỳ thấp, kèm theo mùi ẩm mốc, chồng chất quanh năm suốt tháng, gió thổi không lọt nổi.
Hơn nữa, không có cửa sổ, ánh sáng thì mờ ảo, cho nên anh chắc chắn rằng mình đang ở trong một nhà tù dưới lòng đất.
Anh bị nhốt.
Nhưng vết thương trên người anh rõ ràng đã được xử lý và băng bó, nhất định phải là Trần Khả Như làm.
Tối hôm qua, ánh mắt buồn bã, vừa lo lắng vưa sợ hãi của cô, rốt cuộc cực kỳ chân thành, tha thiết giống một người vợ dành cho chồng. Cô không còn giả vờ thờ ơ, giả vờ không quan tâm nữa, Thực ra, nội tâm của cô nóng bỏng và nồng nàn hơn ai hết.
Trong lòng bàn tay anh vẫn còn thoáng lưu giữ xúc cảm mềm mại nơi cô.
Trong tình trạng bi thảm như vậy, khóe miệng Lê Hoàng Việt lại nở một nụ cười yếu ớt khó tin.
Quả thực có mùi vị tìm vui trong khổ.
Tính toán thời gian, Lê Chí Cường cũng sắp đến rồi, có hơi lệch một chút so với dự kiến.
“Ầm…bịch” Tiếng động nặng nề vang lên từ phía đối diện
Có người!
Lê Hoàng Việt trở nên cảnh giác, ánh mắt quét qua.
Giữa lối đi u ám, mơ hồ có một bóng người đang khẽ lay động.
Tiếng va đập vào tường, kèm theo tiếng xích sắt đinh tai nhức óc, cùng với tiếng thở hầm hập, hỗn loạn chồng chất.
Có thể đoán được, đối diện với anh cũng là một nhà tù, giam cầm một người đàn ông.
“A… đừng vu oan cho tôi… Người đó không phải tôi giết, không phải tôi giết… a a…”
Giọng nam rối rít kêu gào, run rẩy và rụt rè e sợ, nói chung là điên cuồng.
Lê Hoàng Việt đột nhiên nheo mắt lại, trong đầu vụt qua một ý nghĩ, là ông ta sao?
Vẫn chưa chắc chắn, không dám tùy tiện đưa ra phán đoán.
Chỉ nghe người đàn ông gào thét như dã thú, lời nói không mạch lạc: “Đừng ăn thịt tôi…Mi… Mi…Hu hu… Tôi thật sự xin lỗi… Đừng đến tìm tôi, tôi không làm hại cô…”
Cuối cùng, người đàn ông chỉ cứ thế khóc thét lên, bốn bức tường giam ngập trong tang tóc.
Lúc này, Lê Hoàng Việt cuối cùng đã xác định danh tính của người đàn ông, không ai khác, chính là Trần Thế Phong.
Mi trong miệng ông ta là Tô Mi, mẹ của Trần Khả Như.
Trần Thế Phong, người đã biến mất quá lâu, lại bị người của biệt thự Sơn Lâm giam giữ. Vậy theo phân tích của cảnh sát trước đó, lời khai của Phan Lệ Thu có đáng tin không?
Ông ta đã bị Trương Phước Thành tra tấn đến mức điên điên khùng khùng, khả năng cao, có lẽ không thể hỏi bất cứ điều gì.
Từ cuộc trò chuyện giữa Trần Khả Như và Trương Phước Thành, cùng với các manh mối đã có, Lê Hoàng Việt rất dễ dàng sắp xếp các mối liên hệ và tranh chấp tình cảm giữa một số người.
Chính vì Tô Mi, Trương Phước Thành mới không ra tay với bọn họ.
Lê Hoàng Việt ngồi xếp bằng, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cách tốt nhất bây giờ là chờ đợi thời cơ.
Bên ngoài của biệt thự Sơn Lâm.
Lê Chí Cường xác định được vị trí của Lê Hoàng Việt và tìm ra nhà của ông bác kia.
“Chàng trai trẻ, chắc cậu có thể đoán được, khả năng cao là chú em Hoàng Việt đã bị người của biệt thư Sơn Lâm bắt mất rồi!” Bác trai lộ vẻ lo lắng, tiếng chó săn gào thét, rên rỉ đêm qua, giờ nghĩ lại ông ra vẫn thấy sợ.
“Biệt thự Sơn Lâm?” Lê Hoàng Việt suy tư một chút, liền nói: “Mau, lập tức dẫn em đi tới đó.
“Được”.
Lúc đến Lê Chí Cường đã chuẩn bị đầy đủ, ngoại trừ anh ra, đôi vệ sĩ dưới quyền đều mặc đồng phục tác chiến, chỉ chờ phân phó.
Bác trai liếc nhìn bảy tám người đàn ông cao to, vạm vỡ, cảm thấy ai trong bọn họ cũng luyện võ. Đặc biệt là sau khi cẩn thận phân biệt, bọn họ hình như đều có cái gì đó đen đên giắt bên thắt thắt lưng – súng.
Ông ta sợ hết hồn, không dám nhìn thêm một giây.
Súng là thứ gì? Ngay cả ở nông thôn, săn thú cũng không dám dùng, dân thường nào đã từng thấy tình cảnh này. Làm ăn không cẩn thận chính phạm pháp, tù mọt gông chứ chơi. Bác trai thầm nghĩ, nhất định không được để người khác trong thôn nhìn thấy, nếu không sẽ gặp rắc rối lớn, có nhiều tiền hơn cũng không có phúc mà tiêu.
Bác trai đưa Lê Chí Cường và nhóm của anh ta đi xuống một con đường hẻo lánh đến biệt thư Sơn Lâm.
“Anh cầm lấy tờ séc này. Bất kỳ ngân hàng nào trong thị trấn cũng có thể rút tiền, nhưng…” Lê Chí Cường dừng lại. Trong đôi mắt phản qua cảm giác thấu buốt, giọng anh ta ngày càng lạnh: “Chuyện ngày hôm nay, giám đốc của chúng tôi không muốn quá nhiều người biết. Cầm tiền, anh có thể rời khỏi núi, chuyển đến nơi khác sinh sống”.
Ông bác rùng mình không rõ lý do, liên tục hứa: “Chú em, đừng lo lắng, bọn anh là nông dân, không làm mấy chuyện thất đức đâu, chắc chắn không chạy ra ngoài nói linh tinh”.
Ông ấy giúp đỡ Lê Hoàng Việt cũng không hoàn toàn vì chuyện tiền nong, cùng lắm là nhận thêm chút lợi thôi.
“Vậy thì tốt, anh đi trước đi”.
Vẻ mặt Lê Chí Cường nghiêm nghị, khoát khoát tay.
Thật sự mà nói, bác trai đúng là có chút lo lắng chuyện giết người diệt khẩu, chạy thẳng một đường, đến nơi an toàn mới dám mở ngân phiếu đếm, một triệu, hai triệu, hai mươi triệu… Má ơi, năm mươi triệu!
Ông ta rốt cuộc là gặp phải nguy hiểm, hay là gặp được quý nhân của đời mình!
Ông bác cầm năm mươi triệu, dĩ nhiên chạy ù đi. Dù sao trước mắt ấm thân cái đã, một người làm quan cả họ được nhờ, tính sau đi.
“Trợ lý Cường, tại sao anh lại để ông ta đi?”
Có người hỏi Lê Chí Cường. Lê Chí Cường nói đầy ẩn ý: “Không phải là không thể giết ông ta, nhưng dẫu sao ông ta đã cứu giám đốc. Giám đốc đã từng nói, cho dù làm người xấu, tuy có lúc không chyện xấu nào không làm, nhưng tối thiểu đạo nghĩa giang hồ vẫn phải có. Xấu hay dở đều có mức độ, coi như là tích đức giúp giám đốc và bà chủ”.
Vong ân bội nghĩa, hoàn toàn không phải chuẩn mực của Lê Hoàng Việt.
Anh có mặt xấu, nhưng không có nghĩa phẩm chất thấp kém.
Gác xép biệt thự.
Trần Khả Như gắng gượng quỳ suốt một buổi sáng với Trương Phước Thành. Cô cảm thấy bụng trống rỗng, đầu gối tê cứng, hoa mắt chóng mặt.
Mấu chốt là mỗi khi cô ấy cử động nhẹ, đều sẽ bị đối phương phát hiện và sửa lại tư thế.
“Trương Phước Thành, cháu gọi chú là chú Phước thành nhé? Cháu có thể hỏi chú một chuyện được không?”
Cuối cùng cô không thể ngồi im như tượng được nữa, trở người trên bồ đoàn, bụng kêu như còi báo động.
“Hỏi đi”.
Ngay khi cô nghĩ rằng mình sẽ bị từ chối, người kia đột nhiên mở miệng, nhưng thân thể vẫn thẳng, hai tay chắp vào nhau, thành kính và chuyên chú.
Cái vẻ cương quyết, vô tình, thẳng thừng quyết định sinh sát của người khác tối qua, tựa như đã được hương khói hòa tan rất nhiều
Trần Khả Như thoáng chốc cảm thấy, ông ấy thực ra rất cô đơn, rất lẻ loi.
“Chú và mẹ cháu Tô Mi, trước khi lấy Trần Thế Phong là người yêu của nhau sao, hoặc là bà ấy yêu chú, chú có yêu bà không?”
Cô đi thẳng vào vấn đề, bên kia không chút động tĩnh.
Một lúc lâu, ông ta hít một hơi, nói: “Chuyện hai mươi năm trước đã qua lâu rồi, còn nhắc lại làm gì, tôi sớm quên rồi”.
Giọng điệu của ông ta chất chứa sự u oán cùng không vui.
“Mẹ cháu không thích Trần Thế Phong, những ngày tháng bà trải qua không hạnh phúc. Chẳng lẽ chú không muốn giải thích chút gì sao. Trần Thế Phong giết bà ấy, chẳng lẽ chú không muốn điều tra rõ ràng, báo thù cho bà ấy và đưa tội phạm ra trước vành móng ngựa sao?”
Trần Khả Như hỏi liên tiếp mấy vấn đề, từng câu từng chữ đều chọc vào chỗ nhạy cảm của ông ta.
Ông xuôi hai tay xuống, quay người sang bên cạnh. Hốc mắt hõm sâu, dị thường có thần, chuyên chú, thông suốt, từ khoảng cách gần nhìn cô thật kỹ.
Trần Khả Như không yếu thế chút nào, thản nhiên đối mặt với ông.
Ông hạ thấp giọng, cong môi hỏi ngược lại: “Cô là con gái của Trần Thế Phong. Ông ta đã nuôi cô hơn 20 năm, một giọt máu đào hơn ao nước lã, chứ đừng nói trên người cô còn chảy dòng máu của ông ta. Cô tột cùng là muốn làm bộ làm tịch, muốn tôi cảm thông, hay có mục đích gì khác?”
“Tuy rằng cô và Tô Mi nhìn có chút giống nhau, nhưng ai biết được cô có phải là gián điệp mà Trần Thế Phong hay là ai đó cố ý tìm tới!”
Người bên kia bình tĩnh nói xong, Trần Khả Như lắp bắp rồi nhanh chóng nói: “Cháu… Chú không tin, có thể đến bệnh viện xét nghiệm máu. Tại sao cháu phải mạo danh con gái của Tô Mi và Trần Thế Phong, thèm muốn tiền của chú. Chỉ với tài sản của chồng cháu, xây một trăm biệt thự như thế này, cũng chỉ là hạt cát giữa sa mạc!”
Trong mắt cô hiện lên mấy phần chân thành, khẩn thiết. Cô nghẹn ngào: “Cháu muốn biết, tại sao tìm đâu cũng không thấy đăng ký hộ tịch và thông tin của mẹ cháu. Chẳng nhẽ bà từ hư không hóa ra, giờ lại trở về không khí à? Sao mà có chuyện đến hài cốt cũng không còn. Cuộc đời ngắn ngủi của bà ấy chẳng lẽ đã định sẵn là cực khổ, đến nỗi thậm chí còn không có bia mộ hay tín vật, cứ như bà ấy chưa từng xuất hiện trước đây?”
Trương Phước Thành nhìn chằm chằm cô một lúc. Trong đôi mắt đen dường như có tia sáng nhảy nhót, như thể đang đánh giá xem Trần Khả Như đang nói dối hay không.
Một lúc sau, ông ta quay mặt đi, nói: “Cô đi đi, tôi sẽ không giết cô”.
“Vậy còn chồng cháu, cháu phải dẫn anh ấy cùng đi. Chúng ta trước không thù sau không oán, sau khi trở về chúng cháu sẽ đền bù chó săn cho chú”.
Trần Khả Như thực ra không có ý định nhắc thêm về mẹ mình. Vì suy cho cùng, người chết không thể sống lại, người còn sống vẫn phải sống tiếp thật tốt.
“Người đàn ông kia không được, hắn rất nguy hiểm.”
Trương Phước Thành kiên quyết từ chối. Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Hà Văn Ba hét lên: “Ông chủ, ông cậu và bà Như đến”.