Là anh.
Trần Khả Như cho rằng mình có thể khống chế được cảm xúc của bản thân, dù sao thì Lê Hoàng Việt cũng đã cho cô thời gian hơn một tuần lễ để cô bình tĩnh lại, nhưng khi thật sự đối mặt với anh cô lại luống cuống không biết phải làm thế nào.
Cứ coi như cô là một kẻ đạo đức giả đi.
Đám bảo vệ xếp thành hai hàng đứng hai bên, Lê Hoàng Việt thì bước trên thảm đỏ vào trong, bộ âu phục được cắt may tinh xảo cùng với đôi giày da bóng loáng khiến cả người anh rất có tinh thần, giống như mặt trời ló ra sau đám sương mù vậy.
Nhìn bề ngoài có vẻ như vết thương của anh đã khỏi rồi, không còn chút dấu vết nào cả.
Trần Khả Như cứ đứng sững sờ như vậy, đôi mắt yên lặng nhìn anh chăm chú, thậm chí ngay cả trái tim cũng ngừng đập.
Hôm nay, Thành phố Đà Nẵng đã khác trước rất nhiều, Lê Hoàng Việt không còn ép buộc cô nữa, Trần Khả Như và an thiến đều không còn, chỉ có một mình anh thôi.
Trần Văn Bảo cực kỳ hâm mộ nói một câu đố kỵ: “Dáng vẻ ăn mặt giả vờ người đứng đắn này tôi chấm cho điểm tối đa, trời đang giữa mùa hè mà còn mặc âu phục thế này, không sợ bị cảm nắng sao?”
Trần Văn Bảo liếc nhìn chiếc áo phông ngắn tay lỗi thời của mình, trong lòng lập tức cảm thấy xấu hổ.
“Chú Bảo, xấu quá…”
Minh Lâm kéo chiếc áo phông của Trần Văn Bảo, dáng vẻ giống như đang xem một bộ phim truyền hình, cười híp mắt nói: “Những người giỏi giang giống như chú này bình thường đều làm việc trong điều hòa đấy, không sợ nóng…”
Cho dù lúc này Lê Hoàng Việt cố ý bước thật chậm, nhưng trong lòng anh đã mất khống chế từ lâu rồi.
Từ khi Lê Chí Cường nói với anh Trần Khả Như bảo cô ấy sẽ chờ anh ở Đà Nẵng, thì anh đã bắt đầu trở lại giống như một cậu bé mới biết yêu lần đầu, một tuần lễ dưỡng thương, anh phải sống trong sự chờ đợi, nhung nhớ đến phát điên…
Mọi hành động của Trần Khả Như từ khi về Đà Nẵng anh đều nắm rõ như lòng bàn tay, nhưng mà anh lại chưa chính thức xuất hiện ở trước mắt cô.
Cô muốn gì anh đều cho cô.
Trước đây Lê Hoàng Việt không hiểu được phải đối xử tốt với cô thế nào, nhưng trải qua bao nhiêu sóng gió, anh đã không giống như xưa nữa, người anh yêu đã mất đi rồi lại tìm được đã dạy cho anh biết cách trân trọng một người.
Cô vẫn khoác chiếc áo blu trắng, giống hệt như lần đầu tiên anh gặp cô ở Bệnh viện đa khoa An Tâm, độc nhất vô nhị.
Khí chất trong trẻo lạnh lùng không ai sánh bằng.
Mái tóc ngắn ngang tai làm nổi bật lên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, từng đường nét trên khuôn mặt dù tách ra hay gộp lại cũng vô cùng đẹp mắt… Trong đôi mắt trong veo của cô, vẫn luôn có bóng hình anh.
Dường như kiểu tóc đã làm cho cô trẻ hơn, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi hóa ra cô đã hai mươi tám tuổi rồi.
Trời phật phù hộ, cô vẫn còn ở đây.
Lê Hoàng Việt bỗng sinh ra sự xúc động, anh muốn liều lĩnh ôm lấy cô, hung hăng hôn môi cô, đặt cô ở dưới người mình, yêu thương mấy ngày mấy đêm.
Không, yêu cô đến lúc cô căn bản không còn sức xuống giường nữa.
Lê Chí Cường nói không sai, sức khỏe chính là tiền vốn cách mạng, cho nên anh phải nghỉ ngơi dưỡng sức, mới lấy lại dáng vẻ xuất sắc để đến gặp cô.
“Chú Bảo, chú thất thần gì vậy, mau đi lấy nước cho khách đi.”
Minh Lâm cười híp mắt lại, bởi vì cuối cùng cậu bé cũng nghĩ ra, cái chú xinh đẹp này là một đôi với mẹ Tô Vân Linh, chú ấy đã từng đến Sìn Hồ.
Không phải cậu bé không ủng hộ Tống Quốc Minh, nhưng mà chú ấy mãi vẫn chưa tỉnh, cũng không thể bắt mẹ cậu chờ đợi không lấy chồng được, cho nên chú đẹp trai trước mặt này, vừa đẹp lại vừa có tiền, rất xứng với mẹ.
Minh Lâm vui vẻ quyết tâm muốn tác hợp cho hai người, Trần Văn Bảo thấy thế thì trong lòng ghen tị, nhưng anh ta cũng không định tiếp tục ở đây làm bóng đèn nữa, nên quyết định xuống bếp xem chị nấu ăn có cần giúp gì không.
Thân hình cao lớn của Lê Hoàng Việt che hết ánh sáng trước mặt Trần Khả Như, cô đứng trước quầy lễ tân hơi ngẩng đầu lên nhìn anh.
Đúng lúc đó anh đưa bó hoa hồng màu đỏ giấu sau lưng ra, trong phút chốc mùi hương lan tỏa khắp nơi trong phòng khám nhỏ này, xâm nhập cả vào hơi thở của cô.
“Tặng em, Bác sĩ Linh.”
Bó hoa hồng được đưa tới trước mặt cô, giữa hai người bọn họ còn cách nhau một cái bàn làm việc nữa, nhưng không thể nào ngăn cản được tình cảm giữa hai người.
Bàn tay Trần Khả Như dơ lên giữa không trung, mười ngón tay có chút run rẩy không biết phải làm sao cả.
Trong lòng cô có lẽ là đã rung động.
Cô ám chỉ mơ hồ với Lê Chí Cường, vì thật sự cô không đành lòng, cũng muốn cho thêm mình một cơ hội nữa. Nếu như cô đã lựa chọn quay về Đà Nẵng, thì nhất định sẽ còn tiếp tục dây dưa với anh.
Nhưng mà bây giờ vẫn chưa được.
“Hoa đẹp quá!”
Minh Lâm đứng lên trên một cái ghế đẩu, cậu duỗi cánh tay ngắn ngủn của mình ra cố hết sức nhận lấy bó hoa, nhìn qua thì bó hoa ấy còn lớn hơn cả đầu cậu bé.
“Cám ơn chú, bó hoa này cháu nhận thay mẹ.”
Minh Lâm nhìn về phía Lê Hoàng Việt nở nụ cười ngu ngơ, gương mặt tròn tròn và làn da bánh mật nhìn rất thật thà đáng yêu.
Trẻ con lớn lên ở nông thôn, khó tránh khỏi sẽ có vẻ quê mùa của nông dân.
Vốn dĩ đối với đứa trẻ Trần Khả Như nhận nuôi này Lê Hoàng Việt rất không thích, thậm chí trước khi gặp cậu bé anh còn cực kỳ chán ghét. Anh không thể nào tưởng tượng nổi cái cảnh vợ của mình suốt ngày ở chung với một đứa trẻ nông thôn gọi cô ấy là mẹ.
Loại đãi ngộ ấy lẽ ra chỉ có con của anh và cô mới có.
Tạm thời không nói đến việc này nữa, lần đầu tiên nhìn thấy Minh Lâm, hóa ra cũng không đáng ghét như vậy, ngược lại còn rất hợp khẩu vị của anh.
“Bạn nhỏ, cháu ngoan lắm, đi giúp mẹ… Mẹ cháu cắm hoa vào bình đi.”
“Vâng ạ.”
Anh nhìn theo Minh Lâm vài giây sau đó nhanh chóng thu mắt lại nhìn chằm chằm vào cô: “Tô Vân Linh, Bác sĩ Linh, từ hôm nay trở đi, Lê Hoàng Việt tôi chính thức theo đuổi em.”
Giọng nói của anh rất trầm ấm, vang vọng đến từng góc nhỏ trong phòng.
Đánh thẳng vào trái tim của Trần Khả Như.
Cô giật mình nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của anh, anh có ý gì vậy?
Anh lại nói tiếp: “Nếu em đã muốn trở thành Tô Vân Linh, không muốn sống cuộc sống của Trần Khả Như nữa, thì chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu, bắt đầu từ việc làm quen… Hơn nữa vốn dĩ tôi còn mắc nợ em, tôi cũng muốn giống như những người đàn ông khác, theo đuổi em làm em rung động.”
Đúng vậy, anh nói không sai.
Cuộc hôn nhân ba năm trước của bọn họ quá vội vàng, không có nhẫn, không có hoa, cũng chẳng có những tiếng chúc mừng, không có gì cả.
Trong những năm tháng họ yêu nhau làm tổn thương nhau, dù rất yêu nhưng cũng rất đau khổ.
“Lê Hoàng Việt, anh biết mà, bây giờ tạm thời tôi vẫn chưa có cách nào…”
Cô còn chưa nói xong đã bị Lê Hoàng Việt cắt lời: “Ngày vui đừng nói những lời như thế, huống chi, em cảm thấy, tôi sẽ buông tay em sao?”
Gương mặt anh rất kiên định, tỏ rõ vẻ nhất định phải đạt được mục đích.
“Lê Hoàng Việt, vì sao anh lại chắc chắn như vậy, có lẽ cuối cùng tôi không chọn anh thì sao? Chẳng lẽ lúc ấy anh muốn cá chết lưới rách sao?”
Trong đầu Trần Khả Như luôn có thành kiến với tính gia trưởng, nhưng thực tế thì, tâm lý của con gái rất phức tạp. Cô chỉ đang lo lắng vì rất khó biết trước chuyện gì sẽ xảy ra, trước đây hai người từng có rất nhiều cơ hội, nhưng mỗi khi vừa chạm tay vào hạnh phúc thì nó lại trôi theo dòng nước.
Giữa cô và Lê Hoàng Việt có quá nhiều chướng ngại vật khiến lòng cô không thể không sợ hãi.
Ai biết lần chia ly tiếp theo sẽ thê thảm đến mức nào!
“Sau này, cho dù có thế nào thì tôi sẽ luôn bảo vệ em.”
Lê Hoàng Việt âm thầm quyết định, trong mắt anh hiện rõ sự tàn bạo, tất cả những người muốn đối địch với cô chỉ có một kết quả đó là chết không có chỗ chôn.
Vì cô, anh bằng lòng hóa thân thành ma quỷ.
Lê Hoàng Việt là một người không thích hứa hẹn, thậm chí ngay cả câu nói ”Anh yêu em” cũng rất hiếm thấy, nhưng mà những gì anh đã nói ra thì chắc chắn anh sẽ làm được.
“Hơn nữa, tôi chỉ cho phép một người đàn ông được đứng bên cạnh em là tôi mà thôi, trừ khi tôi chết.”
“Đang ngày vui đừng nói đến việc chết chóc, anh Lục, không còn sớm nữa, anh mang người của mình về đi, tôi còn muốn khai trương!”
Trần Khả Như nhìn thoáng qua đám bảo vệ mặc đeo kính râm giống như bọn xã hội đen đang đứng bên ngoài, nếu ai không biết chắc hẳn sẽ cho rằng cô khai trương công ty bảo vệ hoặc là làm ăn với dân xã hội đen mất.
Mọi người đến gần đã bị dọa chạy hết, còn khám bệnh cho ai?
“Được, tối nay mấy giờ em tan ca, tôi tới đón em.”
Lê Hoàng Việt mở miệng đồng ý, sau đó nảy sinh ra ý tưởng về việc theo đuổi trong đầu nên nói với cô như vậy.
“Lê Hoàng Việt, tôi…”
Trần Khả Như hé môi, ánh mắt khó xử, nếu làm theo ý của đối phương thì Trần Khả Như không nắm chắc, cô đã nói sẽ đợi đến khi Tống Quốc Minh khỏi hẳn, nhưng chỉ sợ gặp mặt nhau thêm vài lần, cô sẽ bị Lê Hoàng Việt phá tan hàng phòng thủ.
Ai bảo sức chống cự của cô đối với anh luôn kém cỏi như vậy chứ.
“Được, chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian, nếu em đã muốn tiến hành theo từng bước một thì anh cũng không vội vàng nữa.”
Đôi lông mày của Lê Hoàng Việt giãn ra, anh nói rất thản nhiên: “Chúc em khai trương phát đạt, tôi mời mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm mà thôi.”
Trần Khả Như suy nghĩ một chút, rồi không từ chối.
Hơn nữa, Lê Hoàng Việt sẽ không cho cô cơ hội từ chối.
Anh có thể thu lại tính tình bá đạo của mình, đổi thành dáng vẻ biết kiên nhẫn tôn trọng người khác đã khiến người ta cảm thấy rất kinh ngạc rồi.
Sau này cô mới phát hiện ra, căn bản chỉ là rượu cũ bình mới thôi.
Việc làm ăn ngày đầu tiên của cô có thể nói thế nào được nhỉ? Bệnh viện và phòng khám là nơi mọi người không muốn đi nhưng vẫn phải đi, không giống như quán ăn có thể vào xem thử, người không bị bệnh tất nhiên là tránh xa nó rồi.
Vốn dĩ cô cũng không quan tâm đến việc kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng Trần Văn Bảo và Minh Lâm lại cảm thấy mất mát, việc làm ăn này không phải dễ làm.
Khoảng bảy giờ tối cô đóng cửa, phòng khám mới mở, nên thời gian rảnh cũng nhiều hơn.
Từ đằng xa cô đã nghe thấy tiếng xe nổ máy.
Nhìn về phía ấy thì trông thấy chiếc Bugatti xa hoa kia đang đứng đợi ở ven đường.
Trần Khả Như dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Trần Văn Bảo và Minh Lâm, sau đó hỏi: “Sao anh ấy biết bao giờ thì tôi đóng cửa?”
Trần Văn Bảo gãi gãi sau gáy: “Chẳng lẽ do anh ta lắp máy nghe trộm, hay là dụng cụ theo dõi?”
Minh Lâm thì cười hớn hở nói: “Mẹ, chú Trần Văn Bảo chỉ nói nhảm thôi, chúng ta cùng nhau đi ăn một bữa ngon đi.”
Người lái xe xuống xe mở cửa sau ra, sau đó lịch sự vươn tay ra mời: “Mợ chủ, mời.”
Lúc ấy Lê Hoàng Việt đã ngồi trong xe rồi, ngay lập tức Trần Khả Như cảm thấy trái tim mình đập rộn lên, bước chân cô hơi chần chừ một chút, trù trừ không tiến lên.
Mặc dù ghế sau rất tối, nhưng cô vẫn nhận ra ánh mắt nóng rực của anh giống như một tấm lưới vô hình đang bao trùm lấy cả người cô.
“Tôi ngồi chiếc xe sau đi.”
Trần Khả Như dịch chân định chui vào chiếc bugatti ở phía sau, nhưng Minh Lâm đang đứng sau lưng lại đẩy cô một cái, sau đó nhanh chân nhảy lên xe trước.
“Mẹ, con muốn ngồi chiếc xe này, mẹ đi cùng với con đi.”
Minh Lâm vui vẻ nói, cảm giác như đang muốn tạo phản.
Nhưng khi cô vừa lên xe, thì cậu bé lại chuồn xuống dưới đóng cửa xe lại rồi cười vẫy tay với cô: “Mẹ, chúc mẹ và chú chơi vui vẻ, con và chú Trần Văn Bảo sẽ đến khu giải trí của cực quang chơi, tối nay mẹ muốn về lúc nào cũng được.”
Minh Lâm nở nụ cười ngây ngô, nhưng trong mắt thi thoảng lại hiện lên sự thông minh lanh lợi.
“Minh Lâm, cái thằng bé này!”
Trần Khả Như vừa tức giận vừa buồn bực, nhưng cảm xúc trên mặt không thay đổi gì lớn.
Minh Lâm hồ đồ còn được, nhưng sao Trần Văn Bảo cũng hồ đồ theo vậy!
“Em không nên trách bọn họ, là anh bảo bọn họ đừng đi theo làm bóng đèn đấy.”
Lê Hoàng Việt quan sát hết biểu cảm trên mặt cô, rõ ràng là anh đang giải thích nhưng giọng nói lại hùng hồn giống như đây là chuyện đương nhiên.