Bạn trai trông đẹp trai khiến cô ấy có thể nở mày nở mặt, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy đủ hào phóng để cho người khác cùng chiêm ngưỡng vẻ đẹp trai của bạn trai mình.
Vũ Tuyết Trang nắm chặt tay, chậm rãi bước tới nhìn xem dáng vẻ của Hứa Mặc bây giờ, trong lòng rất vui, thật là lo chết cô rồi!
Hứa Mặc đưa mắt nhìn theo ánh mắt của các cô gái đang nhìn về phía Vũ Tuyết Trang, sau khi anh nói vài câu, Vũ Tuyết Trang nhìn thấy từng người từng người một bị đuổi đi.
Chuyện gì đã xảy ra?
“Anh nói gì với họ đấy?” Giọng nói của Vũ Tuyết Trang có chút mùi vị.
Hứa Mặc úp úp mở mở: “Đoán xem nào?” Vẻ mặt của anh lộ ra vẻ bí ẩn.
“… Không đoán, nhàm chán vô vị.”
Khuôn mặt Vũ Tuyết Trang căng thẳng, tự mình đi về phía trước, hai chân bước nhanh như bay.
Hứa Mặc khẽ sờ mũi, bước lên đuổi kịp: “Em giận thật sao?”
Cô cứng miệng: “… Không.”
Hứa Mặc giả vô tội nói: “Anh chỉ nói với họ rằng nhà anh có cô vợ hay ghen nên nhờ họ giúp một chút, nếu không thì tối về anh lại phải quỳ xuống bàn phím.”
“… Ai là vợ của anh, đồ mặt dày!”
Còn nữa, anh nói bàn phím gì chứ! Cô hoàn toàn không phải là một người phụ nữ bạo lực!
Vũ Tuyết Trang giả vờ tức giận, hai bên khóe miệng hơi câu lên, híp mắt, hiển nhiên là hạnh phúc không thể kiềm chế được.
Từ bạn gái trở thành vợ, Hứa Mặc còn không quá ngốc. Trước đây ai đã nói anh không hiểu phong tình, anh rõ ràng là giả vờ cho mọi người xem thì có! Bây giờ có vẻ đã ổn hơn, cô không cần phải lo lắng nữa.
Hai người cự nự một lúc rồi làm hòa ngay, trọng điểm là lần mày Vũ Tuyết Trang ghen không hợp lý. Quần áo là cô một hai bắt anh thay cho bằng được, thay xong rồi hấp dẫn ong bướm thì cô lại không vui, có thể trách được ai!
Mua quà sinh nhật cho hai đứa nhỏ mà lại mua gần hai tiếng đồng hồ miệng Vũ Tuyết Trang khô khốc hỏi: “Anh có khát không? Muốn ăn kem không?”
“… Không muốn.” Hứa Mặc nói thêm: “Em thích hương vị gì, anh đi mua.”
“Chính là… loại kem ốc quế KFC thông thường, được chứ?” Thực ra, cô ấy thực sự muốn ăn Haagen-Dazs hoặc Napoleon, cô không thể hiểu được. Tại sao một cây kem lại được đặt tên cao sang như vậy?… Cuối cùng, cô chọn vị đơn giản nhất trong các vị.
Khi cô còn lang thang Hứa Mặc đã trở về, trên tay cầm một cây kem cục ngon mắt, cả người toát ra hơi thở tươi trẻ, cách ăn nói cũng bớt cứng nhắc và cổ hủ.
Vũ Tuyết Trang vừa liếm vừa ăn từng miếng nhỏ, không phải do cô muốn làm thục nữ mà ăn như vậy, mà là kem phải ăn từ từ mới có mùi vị. Bởi vì nếu ăn nhanh quá thì không thể không muốn ăn một cái nữa.
Dù có ăn cẩn thận như vậy, miệng cô vẫn dính đầy kem đủ màu.
Hứa Mặc nhìn bộ râu hoa của cô, trong mắt mang theo nụ cười, tâm trạng thoải mái, muốn đưa tay ra lau đi.
Trời sinh anh đã ưa nhìn, hôm nay lại thay đổi ăn mặc, không có đeo kính càng thêm quyến rũ, Vũ Tuyết Trang không khỏi có chút mờ mịt.
Một lúc, lớp kem trên môi cô không hề di chuyển.
Khi hai người nhìn nhau trên phố, rõ ràng Hứa Mặc càng bình tĩnh hơn. Để che giấu sự ngượng ngùng của mình, Vũ Tuyết Trang khẩu thị tâm phi hỏi: “Anh có muốn ăn không?”
Được rồi, cô đang hỏi gì vậy, người ta đã nói không ăn rồi.
Nhưng khi cô định cắn một miếng, Hứa Mặc đã cúi xuống, chỉ cách cô chưa đầy một hai cm, hơi thở đốt người dần trở nên dày đặc hơn.
Ánh mắt của anh đang nheo lại, chỉ khiến người ta cảm thấy trong veo động lòng người.
Thân mật giữa ban ngày ban mặt… lượng Adrenaline trong cô tăng vọt. Mặc dù cô ấy không phản đối sự thân mật, nhưng cô ấy không bao giờ có thói quen bị người đi đường vây xem, đánh giá.
Vũ Tuyết Trang trợn tròn mắt nhìn anh cắn cây kem bên miệng cô từ khoảng cách gần, chết tiệt, khi anh rời đi, chiếc lưỡi đỏ của anh thực sự đã chạm vào tay cô!
Đúng vậy, là tay!
Mát lạnh, tê tê!
Quái, anh làm vậy có chủ đích hay vô tình thôi vậy?
Cả người Vũ Tuyết Trang không cử động được, cứ như bị dính bùa chú, không, có lẽ là bị rót thuốc mê làm cho não bộ không thể phản ứng được.
Hứa Mặc lại vươn đầu lưỡi, liếm kem trên miệng, vô thức phóng điện với cô: “Ngon lắm.”
Trời ơi! Anh nói gì đó!
Kem ngon, hay là những ngón tay của cô!
Vũ Tuyết Trang cảm thấy có hơi nóng xông lên trán, lên mũi… Không được phải bình tĩnh, bình tĩnh! Đây là trên đường phố, cô phải biết kiềm chế và dè dặt!
Miệng cũng đã hôn qua, cũng đã thẳng thắn này tỏ lòng mình với nhau. Bây giờ đã không thể chịu đựng được, vậy sau này khi cùng chung chăn gối thì phải làm sao? Có lẽ nào cô trực tiếp…
Hứa Mặc thấy Vũ Tuyết Trang ngại ngùng nên không có ý tiếp tục nói, thay vào đó anh nắm tay cô hỏi: “Hình như phía trước có chỗ bán những món đồ nhỏ. Con gái các em không phải thích nhất sao? Đi xem nào. ”
Vũ Tuyết Trang dần dần tỉnh lại, thắc mắc: “Hứa Mặc, anh nói có phải em bị anh gạt tới ray không? Trước kia là anh giả làm đầu gỗ sao?”
Sự khác biệt trước sau quá lớn!
Cô có cảm giác mình bị gạ gẫm, vốn dĩ, đều là cô chủ động trước không phải rất tốt sao?
Hứa Mặc thích thú, nghiêm nghị nói: “Anh tốt nghiệp rồi, và màu xanh còn tốt hơn màu xanh lam. Quan trọng nhất chính là bác sĩ Trang dạy quá tốt.”
“Anh… Em khi nào… Anh… nói bậy…”
“Không không.”
Hứa Mặc dừng lại và nói đầy ẩn ý: “Bác sĩ Trang chỉ cưỡng hôn anh thôi, ngoài ra không có dạy anh chuyện gì khác hết.”
“Đó không phải là em cưỡng hôn anh, em chỉ thấy miệng của anh hơi khô…”
Lời vừa nói xong, Vũ Tuyết Trang phút chốc muốn cắn lưỡi, muốn tự đập mình ghê, trả lời không được thì đừng trả lời, tại sao cứ phải tìm lý do lý trấu chứ.
Vũ Tuyết Trang à Vũ Tuyết Trang, cô già mồm cãi láo gì chứ? Khi cố gắng thuyết phục chị Như và anh Lê, có không phải rất lưu loát sao.
“Ồ, cảm ơn bác sĩ Trang.”
“…” Cám ơn cái đầu anh.
“Anh nghĩ sau này môi anh sẽ thường xuyên bị khô, có lẽ do thời tiết nên làm phiền bác sĩ Trang nha!”
“Không phiền phức, bây giờ em sẽ mua cho anh một thỏi son dưỡng môi.”
“…”
Ngay khi cuộc trò chuyện giữa hai người mở ra, đủ loại lời lẽ tán tỉnh đổ dồn vào.
Bảy giờ tối.
Nhà họ Lê.
Khách mời lục đục đến, ánh đèn trong vườn trang hoàng bãi cỏ tối sáng như ban ngày, bầu không khí chẳng khác gì liên quan đến bữa tiệc thôi thôi mà nó dường như là yến tiệc.
Trần Khả Như và Nguyễn Phương Thanh và Lê Minh An, Lê Minh Khôi đang được bảo mẫu bồng trên tay cũng khoác lên mình bộ đồ màu đỏ tươi, trên đó được thêu hoa văn tinh tế, trông cứ như hai đứa trẻ trong tranh tết
Nguyễn Phương Thanh rất thích hai đứa nhỏ, nhưng tiếc là bà chỉ có một đôi tay, bồng được đứa này thì không bồng được đứa kia, bà mỉm cười nói với các phu nhân nhà giàu mới vào phòng: “Minh An và Minh Khôi nhà chúng tôi lớn lên trông hệt như Hoàng Việt, như thể được tạc ra từ một khuôn đúc. ”
Những người còn lại đều đồng tình: “Ừ, thật sự rất giống.”
Khuôn mặt Nguyễn Phương Thanh tràn đầy nụ cười, giống như gió xuân: “Nam Vỹ, anh đi mang cuốn album khi còn nhỏ ở của Hoàng Việt nhà chúng ta cho mấy chị em xem đi. Mới chớp mắt cháu trai cháu gái chúng ta đã lớn như vậy rồi.”
Trần Khả Như Lúng túng: Mẹ ơi, nếu nói Minh Khôi giống Lê Hoàng Việt, Minh An là con gái giống bố thì có ích gì?
Nhưng mà, cô không có ý định vạch trần chuyện hiển nhiên này, mẹ chồng cô không thích gì khác, chỉ thích thể diện.
Hai đứa bé nằm trên giường thích thú chơi đùa vui vẻ, thỉnh thoảng phát ra giọng nói bé con, bầu không khí trong phòng thật dễ chịu.
Nói thật, Trần Khả Như khách quan cảm thấy hai đứa nhỏ giống cô hơn.
Không lâu sau, Vũ Tuyết Trang đến, khách khứa trong phòng đều đang ngắm hoa.
“Minh An, Minh Khôi, dì Trang của hai đứa tới rồi.”
Vũ Tuyết Trang hôn lên má hai của hai đứa bé, nhưng Nguyễn Phương Thanh lại nhìn thẳng vào mắt, sẽ có bao nhiêu vi khuẩn? Được thôi, mặc dù bà thừa nhận rằng mỗi này bà không ít hôn cháu mình, ai kêu chúng là tâm can bảo bối của bà!
Nguyễn Phương Thanh hiện tại đơn giản là quá mãn nguyện rồi, bà chỉ mong được giữ cháu… chỉ là còn thiêu Hoan Hoan, đứa nhỏ đó không may mắn đó, chủ yếu là do bà làm mẹ không dạy dỗ tốt.
May mắn thay, con trai bà luôn tự lập và quyết tâm, hiểu được điều bản thân thực sự muốn.
Nửa năm sống yên bình đã khiến Trần Khả Như bớt lo lắng rất nhiều, không còn ôm ấp hai con như trước hận không bế con 24/24 giờ mỗi ngày.
“Đây là quà cho hai đứa nhỏ.”
“Cảm ơn.”
Trần Khả Như nóng lòng tháo món quà của Vũ Tuyết Trang, là hai món đồ chơi, một chiếc ô tô và một con búp bê Barbie.
Nó không đắt, nhưng đó là tấm lòng.
Minh An và Minh Khôi dưới sự giáo dục của Trần Khả Như cuối cùng cũng mơ hồ nói cảm ơn.
Trần Khả Như nhướng mày cố ý hỏi: “Món quà là đại biểu cho em, hay là đại biểu cho em và Hứa Mặc?”
“Chị Như!”
Vũ Tuyết Trang cắn môi, hai má nhanh chóng đỏ ửng:“Em mua đó, em mua, không liên quan gì đến anh ấy.” Quà tặng đều do cô ấy lựa chọn cẩn thận, ánh mắt cú Hứa Mặc, cô ấy chỉ có thể lắc đầu.
“Ồ… hôm nay Hứa Mặc đã xin nghỉ phép với Hoàng Việt vào buổi chiều hôm nay. Xem ra anh ấy không đi cùng em?”
Vũ Tuyết Trang lập tức tắt đề tài: “Chị Như, chị nói Minh An và Minh Khôi thừa hưởng gen mạnh của chị như thế nào nhỉ? Nhìn thực giống chị, da trắng, mắt long lanh, ngũ quan tinh tế… ”
“Phải không.”
Nghe vậy, Nguyễn Phương Thanh ho nhẹ rồi xấu hổ bỏ đi.
Đứa trẻ đần độn từ đâu đến, bà rất muốn chọi chiếc dép ra ngoài!
Trước mắt mà nói, hai đứa trẻ quả thực giống Trần Khả Như, nhưng ai cũng không ngờ rằng sau vài năm, ngoại trừ làn da, ngoại hình và thân hình căn bản đều nghiêng về phía Lê Hoàng Việt.
Không ai có thể hiểu được những thứ như di truyền học.
“Bà xã, sắp đến giờ rồi. Minh An và Minh Khôi nên xuống tiếp khách đi. Chốc nữa phải cho chúng bốc thăm rồi.”
Lê Hoàng Việt mở cửa phòng, vẫn như thường lệ, vợ anh nhân hậu, yêu thương, hai đứa con trai gái đều non nớt, đáng yêu, ngay cả trái tim cứng rắn cũng mềm nhũn trong phút chốc.
“Bốc thăm?”
Trần Khả Như hơi kinh ngạc: “Nhà họ Lê các anh còn lưu truyền nghi thức này?”
“Ừa.”
“.. Vậy là khi còn bé anh đã từng bốc?”
“…”
“Ông xã, khi còn bé anh bắt được cái gì?”