Nỗi buồn dễ lây lan.
Lời này không chút giả.
Lê Hoàng Việt an ủi cô một lúc lâu rồi mới thuyết phục cô. Chính xác mà nói, cô cảm thấy đủ rồi. Ít nhất thì tình hình cũng tốt hơn những gì cô lo lắng trước đây, con gái cô không chết, vẫn còn sống.
“Hôm nay xảy ra chuyện gì?”
Anh đẩy cô ra, nhìn chằm chằm vào mắt cô, hai mắt tinh tường hỏi.
“Không có chuyện gì.” Trần Khả Như nhìn lại anh lắc đầu, không phải cố ý muốn giấu giếm Lê Hoàng Việt, nhưng hiện tại không thể nói ra.
Đầu óc cô rối bời, có lẽ cần Lê Hoàng Việt giúp cô phán đoán, nhưng đứa bé quả thực ở bên cạnh Võ Anh Thư, nếu nói, một khi Võ Anh Thư phát hiện ra manh mối, cái người đàn bà độc ác đó sẽ giết con gái cô bất cứ lúc nào.
Nhưng trước đây cô quyết định sai quá nhiều chuyện cực kỳ quan trọng, sinh ra mâu thuẫn và hậu quả đều là do cô không tin tưởng… cứ để cô đợi một chút, có thể là ngày mai.
Ban đêm, Minh Khôi hầu như không gây ra tiếng động, cậu lại trở về cũi gỗ ngủ, kháng nghị không có hiệu quả.
Sáng hôm sau, Lê Hoàng Việt đến công ty sớm, Trần Khả Như để quyền xử lý cho người khác, nhưng cô thuyết phục Lê Hoàng Việt đừng tìm gióng trống khua chiêng tìm đứa bé, để khỏi bứt dây động rừng.
Thật ra cô ấy có số tài khoản ngân hàng nên chỉ cần tìm một người thông thạo điện thoại di động và máy tính nên tìm chính xác vị trí của Võ Anh Thư là điều không khó, chỉ sợ đối phương có người giúp đỡ.
Cô mơ hồ cảm thấy Võ Anh Thư vẫn chưa rời khỏi Đà Nẵng, mà tìm một nơi trốn. Không biết những người mẹ khác có bị như vậy không, nhưng hôm qua nghe tiếng khóc của con gái, như có thần giao cách cảm, cảm thấy con bé cách mình không xa.
Cách Võ Anh Thư trả thù, hoặc là cô ta quá thiểu năng nhiễm phim, định nuôi con gái lớn rồi dạy nó giá trị sai trái… Điều này còn ác độc hơn là giết cô.
Trần Khả Như nắm chặt tay, mi tâm kiên định, không để mình bị người ta dắt mũi, cô phải tỉnh táo lại, tìm con gái về.
Vì vậy, khi cô nói với người trong nhà họ Lê quay lại làm việc trong bệnh viện, ai cũng đồng ý. Đặc biệt là Lê Hoàng Long và Nguyễn Phương Thanh nghĩ, nếu Trần Khả Như đi làm, ban ngày họ có thể ở bên cháu trai, tốt làm sao! Đúng là một mũi tên trúng hai đích!
Lê Hoàng Việt không nói gì, kéo cô ra khỏi phòng khách, đến khu vườn u ám. Ánh mắt anh khó hiểu: “Sao đột nhiên em lại muốn đi làm? Mấy ngày trước không phải nói muốn ở bên con trai nhiều hơn sao?”
Trần Khả Như nói đùa: “Anh không biết phụ nữ hay thay đổi sao?”
Lê Hoàng Việt tự phụ đã hiểu đối phương, trong mắt anh Trần Khả Như luôn giấu giếm mọi chuyện, thích cậy mạnh tự mình giải quyết mọi chuyện.
Anh vòng tay qua vai cô, sâu kín hỏi: “Bà xã, em biết rất rõ, cách đúng đắn nhất là tin tưởng và thẳng thắn.”
Những lời nói của anh sẽ khiến Trần Khả Như nghĩ rằng đối phương đã biết điều gì đó. Cô bình tĩnh nói: “Em muốn làm cho cuộc sống của mình viên mãn và bận rộn hơn. Em đã sống buông thả quá lâu rồi, đã đến lúc trở lại với cuộc sống và công việc bình thường.”
“Đây là một câu trả lời tiêu chuẩn và hoàn hảo.”
“…”
Không biết từ khi nào, Lê Hoàng Việt đã học được cách lắng nghe và tôn trọng người khác, dù trong lòng anh nghi ngờ nhưng không ngăn cô.
Trần Khả Như dùng tốc độ nhanh nhất trở về bệnh viện, không có gì khó khăn để quán xuyến gia đình và công việc, cuộc sống xung quanh cô đều bị Lê Hoàng Việt bao phủ, kể cả Vũ Tuyết Trang, một số việc chưa chắc có thể tiết lộ.
Cô cố gọi vào điện thoại của Võ Anh Thư, nhưng đó là một số trống.
Tất cả bọn tội phạm đều xảo quyệt, đừng mong đối phương để lại manh mối cho bạn.
Cô lên mạng thuê một chuyên gia máy tính, hacker TIM. Biểu hiện trực quan nhất khi trở thành bà Lê chính là tiền. Lê Hoàng Việt gửi tiền định kỳ vào thẻ của cô, cô bây giờ hoàn toàn có thể tiêu tiền như rác. Mỗi ngày cô ấy sẽ lên mạng liên lạc với đối phương, chỉ cần bạn có khả năng chi trả, tiền bạc có thể điều khiển cả ma quỷ, hoàn toàn không thành vấn đề.
Một khi Võ Anh Thư đã đòi tiền, có lần thứ nhất kiểu gì cũng có lần thứ hai và thứ ba. Kẻ tham lam sẽ không thỏa mãn, và Võ Anh Thư tuyệt đối cũng không phải loại người an phận thủ thường. Thay vào đó, cô sẽ thường xuyên liên lạc với mình, kích động mình, đạt mục đích trả thù.
Nhưng đối phương chắc chắn sẽ không dám trắng trợn, cô ta chỉ lấy một khoản tiền nhỏ, bởi vì cô ta không muốn đánh động tới Lê Hoàng Việt.
Cuối cùng một tuần sau, Võ Anh Thư gọi cho cô bằng một số lạ khác, Trần Khả Như yêu cầu TIM theo dõi điện thoại di động của cô, miễn là đủ thời gian trò chuyện, cô có thể xác nhận vị trí của Võ Anh Thư.
Về phần tại sao lại lừa Lê Hoàng Việt và cảnh sát làm một mình, là bởi vì cô không dám đánh cược, cô không dám để con gái mình chịu một chút nguy hiểm và tổn hại, cô nhất định phải nắm chắc.
“Trần Khả Như, lần này cô gửi tôi 350 triệu, tí tôi sẽ gửi cô số tài khoản.”
Trước khi Võ Anh Thư cúp máy, Trần Khả Như năn nỉ: “Cô có thể gửi cho tôi một bức ảnh con gái tôi được không? Tôi thề hông tiết lộ giao dịch giữa chúng ta với Lê Hoàng Việt hay bất cứ ai.”
Võ Anh Thư mỉa mai: “Trần Khả Như, tôi sẽ nói lại lần nữa, cô có thể chọn không đưa tiền cho tôi, cũng có thể chọn không tin tôi, nhưng hậu quả – tự lo!”
Dứt lời, cô ta hung hãn cúp máy.
Trần Khả Như cau mày, ngay lập tức liên lạc với TIM bằng một điện thoại di động khác, lo lắng hỏi, “Có thể xác định vị trí chính xác không?”
“Có thể.”
Một lời của TIM khiến sự tự tin cửa Trần Khả Như tăng lên gấp bội.
Cô giãn mi tâm. Ngay sau đó TIM gửi một bản đồ chi tiết đến máy tính xách tay của cô. Rõ ràng, Võ Anh Thư đang sử dụng một dãy số điện thoại công cộng. Thứ hai, nó thực sự xác nhận suy đoán của cô, Võ Anh Thư đang ở thành phố Đà Nẵng!
Trần Khả Như hơi phấn khích, cô tự tin, sau khi chuẩn bị chu toàn, lần tới có thể tìm ra hang ổ của Võ Anh Thư.
“Chị Khả Như, chị đang chơi gì vậy?”
Vũ Tuyết Trang đột nhiên chạy tới sau lưng cô, tò mò nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính của cô: “À, bản đồ sao, chị Khả Như, chị định đi du lịch hả?”
Trần Khả Như lúc đầu hơi căng thẳng, trong chốc lát, bình tĩnh nói: “Ừ, xem thử một chút.”
“Lúc anh chị kết hôn không đi hưởng tuần trăng mật, ra ngoài thư giãn một thời gian cũng tốt. Dù sao thì vết mổ của chị cũng gần lành rồi. Bác sĩ Khả Như, chúc mừng chị, rốt cuộc cũng có thể tiến hành vận động trên giường.”
Đối với những trò đùa 18+ của Vũ Tuyết Trang, Trần Khả Như về cơ bản là bách độc bất xâm. Cô nhướng mày: Cái gì gọi là rốt cuộc?
Con bé chỉ mình quá đói khát? Hay Lê Hoàng Việt?
“Vũ Tuyết Trang, bệnh viện của chúng có hoạt động y tế đến nông thôn và vùng núi chữa bệnh, có phải em rất muốn đi không?” Trần Khả Như tập trung sự chú ý vào bản đồ mà TIM gửi, làm bộ không đếm xỉa hỏi.
Sắc mặt Vũ Tuyết Trang đại biến, cô ấy lia lịa từ chối: “Chị Khả Như, bác sĩ Khả Như, em chỉ đùa thôi, thời tiết quá lạnh, em không muốn đi!”
Bác sĩ Khả Như khá gian manh nha, sao trước đây cô ấy không phát hiện! Đúng là gần đèn thì sáng, gần mực thì đen, khả năng bị giám đốc Việt ảnh hưởng rồi, bắt đầu học cách vòng vô đe dọa người khác.
“Tốt, không muốn đi thì nhanh đi làm việc khác đi.”
Đừng nghĩ thế là xong rồi, khi bước đến cửa, Vũ Tuyết Trang thò đầu, cười nói: “Chị Khả Như, cá nhân em đề nghị chị và giám đốc Việt vẫn phải khống chế, nhưng giám đốc Việt đã nén gần một năm, nhu cầu nhất định tích lũy rất nhiều, một khi bùng phát… ”
“Cô tưởng là núi lửa hả, bác sĩ Trang, cô thật sự ngứa da sao?” . Ủng hộ chính chủ vào ngay # Тгu mTruуen. O R G #
“Đi ngay,đi ngay đây!”
Trần Khả Như nhớ lại dáng vẻ thô bỉ của Vũ Tuyết Trang, khóe miệng khẽ nhếch, buồn cười lắc đầu.
Cô bé này chính là ỷ vào hiện tại không có bạn trai nên mồm mép mới không chút kiêng kỵ, nếu có, cô phải đáp lễ thật lớn mới được.
Suy nghĩ mông lung một hồi rồi tập trung vào vấn đề trước mắt.
Cô háo hức muốn thử, cô không tin, cô không thể đánh bại Võ Anh Thư chẳng có gì!
Thời gian để phung phí 350 triệu đã làm mất đi sự kiên nhẫn và tích cực của Trần Khả Như, cô không đợi được cuộc gọi của Võ Anh Thư, mà lại đợi được cuộc gọi của Trương Phước Thành.
Sau khi trở về từ nước Ý, Trần Khả Như cũng không liên lạc với Trương Phước Thành.
Mẹ của cô, Tô Mi, đã có một cuộc sống và nhân sinh mới, tự động coi những người đàn ông mà bà đã trải qua như một vết nhơ. Hẳn là Trương Phước Thành đã tra ra khi nào cô và Lê Hoàng Việt biến mất. Có lẽ ông ấy đã biết thân phận của công chúa Thư.
Cuộc sống có quá nhiều bất ngờ, thường làm người không kịp ứng phó.
Lời mở đầu hỏi thăm sức khỏe của Trần Khả Như và Trương Phước Thành có vẻ hơi thận trọng, khiến người ta vô tình lúng túng.
“Gần đây khỏe không?”
Trần Khả Như bối rối không biết làm sao, ngập ngừng một lúc rồi nói: “Khá tốt.” Cô vừa mất con, đang tìm khắp nơi, chắc Trương Phước Thành cũng biết. Cô ân cần hỏi: “Còn chú thế nào, sức khỏe của chú dạo này thế nào?”
“Như cũ.”
Lúc ông trả lời, ho khan mấy tiếng.
Nhắc tới, Trương Phước Thành thật đáng thương, Lương Như chống lại ông ấy vì Tô Mi, cuối cùng Tô Mi trở thành công chúa Thư tàn nhẫn, máu lạnh. Bà ta có quyền lực, địa vị và một người đàn ông. Thậm chí, bà ta chưa bao giờ nhắc đến Trương Phước Thành, cứ như chưa từng tồn tại ký ức nào như vậy.
Một người phụ nữ tuyệt tình như vậy, nếu cô là Trương Phước Thành, thà quên đi còn hơn.
“Khả Như, nếu có cơ hội hãy đến gặp chú, chú đang ở thành phố Hồ Chí Minh.” Cuối cùng, Trương Phước Thành đưa ra thỉnh cầu.
Trần Khả Như cảm thấy giọng nói của ông hơi khàn và yếu ớt, cô đột nhiên khẩn trương hỏi: “… Có phải chú đã xảy ra chuyện gì không?”
Chữ “cha” lấp lửng trên môi cô, rồi rụt trở về. Thời gian trôi qua, cảnh vật thay đổi, một danh xưng với cô mà nói cuối cùng nhọc nhằn như vậy.
Trương Phước Thành thở dài, nói: “Già rồi luôn bất giác nghĩ đến người nhà của mình.”
Trần Khả Như nghe thấy vị đắng trong đó, và thẳng thắn mà Trương Phước Thành đối với cô không tệ, trước khi xác định danh phận, ông ấy đã liều mình vì cô.
“Chú cho cháu biết địa chỉ, ngày mai cháu đưa thằng cu đến Hồ Chí Minh thăm chú, được không?”
Có mấy lời gần như là bật thốt, não bộ còn chưa kịp xử lý.
“Được, chú đợi cháu.”
Giọng của Trương Phước Thành rất kích động, ngoài sự phấn khích, cuộc gọi kết thúc trong một tiếng ho khan.
Trần Khả Như luôn kỳ lạ, nếu Trương Phước Thành nhớ cô và cục cưng, tại sao ông ấy không tự mình đến mà lại cô vào thăm? Quên đi, ai bảo ông ấy là trưởng bối, dù thế nào thì ông cũng là ông nội của đứa bé, hết thảy đều hợp tình.
Kế hoạch không theo kịp những thay đổi, sáng hôm sau Trần Khả Như lại nhận được cuộc gọi từ Võ Anh Thư.