Trong lòng Trần Khả Như lúc này lạnh lẽo, cả người lảo đảo muốn ngã.
Cô cố gắng bám chặt vào tường, vẻ mặt đau khổ, nước mắt nóng bỏng không ngừng trào ra, cô lẩm bẩm, mình đã đánh giá thấp Vũ Tuyết Trang, nhưng không nghĩ tới con bé tiến bộ quá thần tốc, cũng biết đề nghị phẫu thuật với Lê Hoàng Việt, lấy thai nhi và khối u xơ tử cung ra, sau đó dùng lồng ấp để cứu con… Xác suất một đứa trẻ hơn bốn tháng sống sót là có, nhưng rủi ro rất cao!
Cô biết họ làm thế vì muốn tốt cho mình, lý trí là một chuyện, có chấp nhận hay không lại là một chuyện khác.
Cô là một người mẹ, cho nên không dám đánh cược, chỉ cần có một tia hi vọng, cô cũng phải giữ chặt, ít nhất không phải lúc mới bốn tháng, ít nhất khi cô cảm thấy chắc chắn, nếu không, cô sẽ không từ bỏ sớm.
“Giám đốc Việt, anh biết tính tình của chị Khả Như, chuyện này tôi không dám tự tiện quyết định, chị ấy nhất định sẽ không đồng ý.”
“Không đồng ý cũng phải đồng ý!”
Trong lời nói của Lê Hoàng Việt không có gì để vãn hồi: “Tôi không quan tâm cô lừa gạt hay gây mê, tóm lại, ngày mai cô phải chuẩn bị phẫu thuật. Tôi không muốn cô ấy xảy ra bất kỳ chuyện gì.”
Vũ Tuyết Trang há miệng, không biết nên nói cái gì, mắt hạnh mơ hồ lóe lên.
Vì sức khỏe của chị Khả Như, giám đốc Việt thà hy sinh cặp song sinh, khí độ và lòng dạ như này, nói chung ít đàn ông nào làm được. Vì vậy, càng chứng minh sự chân thành của Lê Hoàng Việt đối với Trần Khả Như, không thể rung chuyển.
Vũ Tuyết Trang buồn bã thở dài, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.
Rốt cuộc khi nào giám đốc và chị Khả Như mới hết trắc trở đây? Ông trời cho khảo nghiệm quá nặng nề. Cô chỉ biết nếu chị Khả Như nhất quyết không bỏ thì sợ là một xác ba mạng, nhưng nếu đứa bé chết thì sợ chị ấy cũng không sống nổi.
Giám đốc Việt biết rõ, nhưng anh làm trái ý chị Khả Như.
Lê Hoàng Việt và Vũ Tuyết Trang nói chuyện xong, khi trở lại phòng bệnh đã thấy Trần Khả Như bần thần ngồi, ánh mắt bình tĩnh như có điều suy nghĩ.
Khi hai người lần lượt bước vào, Vũ Tuyết Trang tự nhiên thấy xấu hổ khi khi phải nhắc đến chủ đề này, cô ấy không giỏi nói dối chút nào, có thể bị nhìn thấu trong phút chốc.
“Em cảm thấy thế nào?”
Giám đốc Việt làm như không có chuyện gì đến bên giường, ánh mắt dịu dàng tựa như không có chuyện gì xảy ra.
Trần Khả Như mím chặt môi, sắc mặt gần như trong suốt, tái nhợt.
Lê Hoàng Việt liếc nhìn đôi giày trên sàn, rõ ràng đã lệch khỏi vị trí ban đầu, đặt lộn xộn, chẳng lẽ nói… vừa nãy… đôi mắt hẹp dài thoáng lóe lên.
“Bác sĩ Trang, cô đi ra ngoài trước đi.”
“Vâng.”
Vũ Tuyết Trang đang không biết lấy cớ kiểu gì, nhanh chóng rời khỏi phòng, cô ấy cần hít thở thật tốt, nếu không sẽ bị bầu không khí bị đè nén bên trong làm cho phát điên.
Mọi vấn đề chỉ có giám đốc Việt mới giải quyết được, chị Khả Như là một người cứng đầu, có thuyết phục được chị ấy hay không là một vấn đề nan giải.
Chỉ có Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như còn lại trong phòng bệnh sáng sủa và sạch sẽ.
Ánh chiều tà mờ ảo, xuyên thấu qua cửa sổ, tự dưng nhìn thấy lá mùa thi rụng cô đơn, đìu hiu, giống như tâm tình sợ hãi của cô lúc này.
“Em muốn uống nước không?”
Lê Hoàng Việt hỏi.
Cô không đáp, lông mày, mắt, mũi, miệng lạnh lùng, giống như một con búp bê sứ vô hồn, trắng nõn trong suốt.
Lê Hoàng Việt rất khó chịu, bởi vì anh không biết bắt đầu từ đâu, làm sao nói ra yêu câu kia với cô.
“Em nghe anh nói chuyện với Vũ Tuyết Trang rồi?”
“Ừ.”
Trần Khả Như không chối, Lê Hoàng Việt là người thông minh, chỉ cần anh phát hiện ra manh mối gì thì không có cách nào che giấu. Hơn nữa, tình trạng hiện tại của cô tệ đến mức người khác nhìn là biết.
“Vậy em có đồng ý với quyết định của anh không?”
Giọng anh có hơi nặng nề: “Em biết đấy, nếu phải chọn lựa, anh lựa chọn từ bỏ hai đứa trẻ. Lần này không được, sau này chúng ta còn có thể có thêm…”
Trần Khả Như muốn trả lời, không có, không có cơ hội thứ ba.
Đây là một quyết định khó khăn, nhưng Lê Hoàng Việt yêu cô nhiều hơn, vì vậy anh đưa ra quyết định nhanh hơn.
Lê Hoàng Việt không chắc chắn, anh đã nghĩ xong, bây giờ không còn cách nào, ngày mai gây mê cô, khi cô tỉnh lại, ca mổ cơ bản cũng kết thúc, như thế có thể giảm bớt chút đau khổ.
“Được, em đồng ý.”
Không ngờ, Trần Khả Như đồng ý ngay lập tức, giọng nói nhẹ nhàng và kiên quyết, không chút do dự hay chần chừ.
Ngược lại là Lê Hoàng Việt im lặng một hồi, tựa như từng thở cũng cảm thấy rất vất vả, chuyện liên quan đến tính mạng, dù Lê Hoàng Việt có kiêu ngạo thế nào, có giàu có thế nào, cũng chỉ có bất lực.
Giờ phút này anh ta hận chính mình, tại sao lại thường xuyên làm cho Trần Khả Như đau khổ.
Cất bước lại gần, nặng nền ôm cô ấy.
Giờ phút này, cả hai người người đều đau đớn.
Lê Hoàng Việt cả đêm không ngủ. Anh ôm Trần Khả Như, ngủ trên giường bệnh chật hẹp, mắt thế nào cũng không khép lại được, một khi nhắm lại, anh lại thấy nước mắt Trần Khả Như lặng lẽ rơi.
Ca phẫu thuật ngày mai rất quan trọng, không có chỗ nào để cứu vãn, phải tiến hành.
Đêm trong phòng quá yên tĩnh, tiếng ho ở phòng bên cạnh và tiếng chuông gọi y tá liên tục suốt đêm, sau khi bình minh lên, anh thấy gối của Trần Khả Như đã ướt đẫm, mà anh không hề cảm thấy.
Cô quá thận trọng, sợ tiếng nức nở của mình sẽ làm phiền anh.
Lồng ngực Lê Hoàng Việt vừa ấm vừa chua xót, anh ôm cô vào lòng ngay lập tức, bụng nhô ra ngăn ở giữa, nhịp tim của hai người hòa vào nhau.
Đàn ông dù có rơi lệ cũng nuốt ngược vào trong, nhưng lúc này Lê Hoàng Việt thật sự rất muốn khóc, cho dù biết cô đứng trước bờ vực sinh tử mấy lần, anh đều chưa đến mức như vậy.
Đặc biệt trong khoảng thời gian này, cô gầy trơ xương, mặt nhọn hoắc, cân nặng gần như dồn hết vào bụng, ngày một hốc hác. Cô chịu đựng một mình, nhưng anh lại hồ đồ không để ý, tưởng đấy là phản ứng bình thường khi mang thai.
Nếu biết sớm, thì thà lúc đầu không cần có thai.
Một giờ sau, Vũ Tuyết Trang đến phòng bệnh thông báo cho cả hai biết khoảng nửa tiếng nữa có thể làm phẫu thuật, các thiết bị và dụng cụ cần thiết cho ca phẫu thuật mở bụng đều đã sẵn sàng. Bác sĩ mổ chính là một chuyên gia nhiều năm kinh nghiệm, Vũ Tuyết Trang làm phụ mổ, nói sẽ không xuất hiện chuyện bất ngờ.
Trái tim của Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như trầm xuống.
“Hoàng Việt, em muốn ra vườn tản bộ một chút.”
“Được, anh đi cùng em.”
“Không, anh có thể để em yên một lúc được không?”
“… Được”
Suy nghĩ một chút, Lê Hoàng Việt cũng không có ngăn cản.
Tình trạng của Trần Khả Như không tệ, xuống giường đi lại cũng không tốn nhiều sức lực. Cô mặc một chiếc váy bà bầu màu nâu rộng, bên trong mặc áo dệt trắng, chân tay vẫn mảnh khảnh, khuôn mặt gầy guộc động lòng người, trong đôi mắt long lanh dường như có một nỗi buồn man mác.
Người cô bớt lạnh lùng hơn, so với trước càng khiến người ta thương yêu.
“Hoàng Việt.”
Trần Khả Như đột nhiên ngăn anh lại.
“Sao?”
Cô chậm rãi đi lại như một chú chim cánh cụt mũm mĩm, kiễng chân lên, khó khăn siết chặt hai vai, hôn lên cằm anh.
Vốn dĩ muốn hôn, lại phát hiện mình quá thấp, chỉ có thể hôn lên chỗ râu lởm chởm của anh.
Lê Hoàng Việt không nhúc nhích, để yên cho người kia hôn.
Vị đắng.
Ngay cả phản ứng cũng làm cho người ta cảm thấy rất khó chịu.
“Yên tâm đi, em và con sẽ không sao đâu.” Mặt cô tái nhợt, lời trấn an không chút thuyết phục.
Trong tầm mắt, cô rời khỏi phòng bệnh.
Lê Hoàng Việt lấy một hộp thuốc lá từ trong túi áo vest, ngón tay mảnh khảnh quen thuộc nắm chặt một điếu, anh bắt đầu hít nhả khói, mùi nicotin tràn ngập miệng, mũi và cả phòng bệnh. Cảm giác thư thái len lỏi giữa tứ chi và xương cốt, Lê Hoàng Việt đột nhiên hiểu tại sao một số người lại thích hút.
Độc, thực sự có thể hóa giải đau khổ.
“Người nhà bệnh nhân, trong bệnh viện không được phép hút thuốc.”
Đúng lúc này, một cô y tá bước vào, nghiêm giọng cảnh cáo.
Bóng dáng Lê Hoàng Việt cao lớn giữa ánh sáng mờ mịt, như càng thêm hư ảo, xương quai hàm sắc bén như dùng dao vót, từng khớp ngón tay rõ ràng, kẹp điếu thuốc đang cháy dở, trầm mặc, u sầu mà lười biếng.
Cô y tá nhỏ thay đổi từ bất mãn thành ngạc nhiên, quên hết sạch những câu định mắng, trên đời này có người hút thuốc đẹp đến vậy sao.
Lê Hoàng Việt đột ngột quay mặt lại, trong mắt hiện vẻ lạnh lẽ, dữ tợn: “Cút!”
Cô y tá sợ run lên, đóng cửa chạy trốn khỏi hiện trường, như thể thấy đại họa.
Anh hút hết điếu này đến điếu khác, dường như những cảm xúc bất ổn đó đã thực sự giảm bớt, cảm giác thần kinh tê liệt khiến người ta như ngây ngất, phiền muộn cũng quên hết.
Cứ như thuốc phiện, càng hút càng nghiện, cuối cùng không tự kiềm chế rơi xuống vực thẳm.
“Giám đốc Việt… khụ khụ… đã đến giờ giải phẫu, chị Khả Như đâu?”
Vũ Tuyết Trang vừa đẩy cửa bước vào đã bị mùi khói làm cho sặc, nhưng giám đốc Việt vẫn luôn là boss lớn nhất bệnh viện, ngoại trừ những người mới đến còn chưa hiểu chuyện thì không ai dám lên tiếng phản đối.
“Cô ấy đang ở trong vườn.”
“Được, vậy tôi đi tìm chị ấy.”
Vài phút sau, Vũ Tuyết Trang thở không ra hơi xông vào cửa: “Giám đốc Việt… Giám đốc Việt, chị Khả Như… không thấy chị ấy đâu cả!”
“Cái gì?”
Giọng của Lê Hoàng Việt đột nhiên cao lên, tâm tình kích động, dồn vào lòng rồi đột nhiên trầm xuống.
Rốt cuộc anh không hiểu cô, không hiểu tâm tình người mẹ, tình mẹ dành cho con.
Trần Khả Như là một người phụ nữ tốt bụng, bên ngoài lạnh lùng, bên trong ấm áp, tuổi thơ bất hạnh, nhưng trong lòng lại có tình thương, chưa kể cô còn là bác sĩ, cô sẽ không dễ dàng từ bỏ đứa con của mình.
“Tìm đi, cô ấy không đi xa được.”
Lê Hoàng Việt không quá lo lắng, cô là phụ nữ có thai, trốn không thoát được.
Trần Khả Như hết lần này tới lần khác làm chuyện ngây thơ như vậy.
Cô lang thang trên những con phố đông đúc, đeo một đôi dép lê mềm mại, đi không mục đích. Cô không hề có kế hoạch gì, chỉ hy vọng có thể kéo dài, dù chỉ một ngày cũng được
Nhưng kết quả cuối cùng cũng chỉ có một, trăm sông đều đổ về một biển.
Đi bộ mệt, cô ngồi vào ghế bên đường nghỉ ngơi.
Chắc giờ bệnh viện đang vô cùng hỗn loạn rồi phải không? Lê Hoàng Việt chắc lo lắng lắm.
“Bíp Bíp ——”
Bất ngờ, tiếng còi xe ô tô vang lên, Trần Khả Như ngẩng đầu lên, một chiếc Volkswagen Offroad màu đen dừng trước mặt cô.
Cửa kính xe từ từ hạ xuống, lộ ra góc nghiêng quen thuộc.