• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vợ Yêu Ngang Bướng Ngày Ngày Bỏ Trốn




Trung Tâm Du Thuyền Victoria càng về đêm lại càng náo nhiệt, ồn ả, ánh đèn trên boong tàu sáng rực trải dài cả một khúc sông Ngân Giang. Tuy gọi là trung tâm nhưng cả khu vực này chỉ có một chiếc du thuyền màu trắng cực kỳ lớn, sang trọng được neo ở bến cảng của thành phố Trữ Châu, đây là tên gọi chung cho tất cả những du thuyền khác thuộc quyền sở hữu của nhà họ Vương. Du thuyền Victoria ở Trữ Châu là lớn nhất, cũng có nhiều phòng VIP nhất với hơn 500 phòng, phục vụ cho những đại gia, thiếu gia, vương tôn công tử, cậu ấm cô chiêu chơi bời, ăn uống thâu đêm suốt sáng.

Trần Minh đi sau còn Âu Thần Hi đi trước, cả hai cầm theo chìa khóa của phòng VIP cao cấp nhất tiến vào bên trong Victoria.

“Sao cậu lại hẹn bạn học của Âu Kiến Hi ở đây, nơi này chẳng phải quá hỗn tạp sao?”, Âu Thần Hi cau mày tỏ vẻ không hài lòng.

“Ban đầu tôi cũng muốn cậu ta đến nhà hàng Vọng Kim Nguyệt của chúng ta hơn nhưng vừa hay cậu ta lại chính là quản lý của du thuyền này. Gặp gỡ ở đây cũng tiện hơn!”

“Vậy à, cậu ta tên là gì?”

“Tên là Chu Kế Siêu ạ! Cậu chủ, hướng này, là phòng 302”

Chu Kế Siêu là một thanh niên trẻ khá đỏm dáng, trên người vận Âu phục một màu đen tuyền sang trọng, mái tóc vuốt keo ngược, cả người sực nức mùi nước hoa đắt tiền. Thoạt nhìn anh ta có dáng vẻ một ông chủ làng chơi hơn là một người quản lý đi làm thuê, nhìn thấy Âu Thần Hi, Chu Kế Siêu liền cúi đầu chào lễ phép. Anh ta thừa biết đây chính là Đại Thiếu gia đình đám của tập đoàn Âu Dương thị một tay che trời ở Trữ Châu này!

“Chào Đại Thiếu gia, xin hỏi cậu muốn tìm tôi có việc gì chỉ giáo?”

Âu Thần Hi liếc nhìn người trạc tuổi em trai mình, khẽ ra hiệu cho cậu ta ngồi xuống.

“Ngồi xuống đi hẵng nói, cậu đang làm việc mà gặp riêng như thế này có ảnh hưởng gì không?”

“Không sao, tuy tôi mang tiếng làm quản lý nhưng ông chủ Vương sớm đã nhận tôi làm con nuôi, mọi việc tôi chỉ đứng trên trông coi mà thôi, không cần phải trực tiếp động tay vào làm. Hiện giờ đều có đàn em của tôi bên ngoài coi sóc! Để tôi cho người đem một ít thức uống nhẹ vào cho Thiếu gia”

“Không cần đâu, làm phiền cậu rồi!”, Âu Thần Hi nhìn kỹ người đối diện xua tay từ chối.

Trong lòng thầm nghĩ cậu nhóc này có vẻ như không tầm thường, Vương Hồng Bảo nổi tiếng là một tay cáo già trong thương trường, hiếm có người nào mà lão ta tuyệt đối tin tưởng. Vậy mà cậu nhóc này lại được ông ta nhận làm con nuôi, lại còn giao cho quản lý cả Trung Tâm Du Thuyền Victoria – một trong những nguồn thu chính của Vương thị! Thật không hề đơn giản, đủ hiểu cậu ta cũng phải có tài năng gì đấy nhất định.

“Tôi nghe thuộc hạ của tôi báo lại rằng cậu là bạn học của Âu Kiến Hi nên tôi muốn gặp cậu hỏi một số chuyện trước đây, có tiện không?”

Chu Kế Siêu gật đầu, mặt anh thoáng chút buồn.

“Đúng vậy, trước đây tôi học chung lớp với cậu ấy, một người bạn rất hiền lành, ít nói, có phần khép kín. Anh đang muốn điều tra về cái chết của Âu Kiến Hi ư?”

Âu Thần Hi không có vẻ gì ngạc nhiên, nhanh chóng thừa nhận.

“Đúng vậy! Tôi cứ nghĩ chuyện em trai tôi chết đuối ở hồ nước sau trường là một tai nạn thôi vì em trai tôi không hề biết bơi, nhưng không ngờ mấy năm sau khi dọn dẹp phòng của Âu Kiến Hi thì tôi vô tình tìm thấy nhật ký của em ấy được cất giấu rất kỹ dưới sàn nhà! Trong đấy toàn viết những câu chuyện hằng ngày nhưng rất tiêu cực, em ấy còn bị bắt nạt ở trường học. Mà cái tên được nhắc đến nhiều nhất chính là Phó Tư Viễn! Cậu có biết chuyện này không? Khi đi học em trai tôi có đặc biệt thân thiết với ai không?”

Chu Kế Siêu nhíu mày.

“Tôi biết tên Phó Tư Viễn này, anh ta chính là kẻ cầm đầu một băng nhóm xã hội đen học đường, chuyên ỷ đông bắt nạt kẻ yếu, còn trấn lột tiền của nạn nhân nữa, nếu chống cự sẽ bị đánh rất thê thảm.Tuy nhiên anh ta không học chung lớp với bọn tôi mà học trên 2 lớp. Tôi không thân với Âu Kiến Hi nên không biết làm thế nào mà cậu ấy lại trở thành con mồi của bọn chúng nhưng có một khả năng là bọn chúng vừa nhìn đã thấy ngứa mắt mà thôi – không có lý do”

“Khốn nạn, Âu Kiến Hi lầm lì ít nói nên tôi đây là anh trai nhưng cũng chẳng biết chút gì về việc em ấy đã bị bắt nạt. Sau cái chết của Kiến Hi, tôi cực kỳ hối hận vì đã không thể bảo vệ em mình được! Nhưng cái băng nhóm chết tiệt của Phó Tư Viễn không bị ai ngăn cản hay sao chứ, giáo viên đâu?”

“Anh ta rất tinh ranh, chỉ sau giờ học mới tập hợp rồi gây hấn với người khác. Nhưng còn bình thường tất cả các thầy cô đều cực kỳ yêu quý anh ta, vì Phó Tư Viễn là học sinh giỏi đứng đầu trường, còn đại diện cho trường đi thi thố với học sinh những trường khác. Có thể nói anh ta có vỏ bọc là thiên thần nhưng linh hồn đã bán cho quỷ rồi! Chuyện anh muốn tìm ra bằng chứng từ Phó Tư Viễn tôi nói thật là khó hơn lên trời, chỉ có thể moi thông tin từ những tay sai của anh ta thôi!”

Âu Thần Hi nét mặt đã trở nên âm lãnh, nỗi đau mất người thân đối với anh quá lớn khiến cho lòng căm ghét càng dâng lên tột cùng.

“Cậu có biết những tên tay sai đó tên gì không?”

“Tôi còn nhớ được một người tên là Đinh Tuấn do cậu ta cũng học chung khối với tôi, còn những người lại tôi đều không biết tên. Ồ, anh nhìn xem, chúng ta vừa nhắc thì Phó Tư Viễn đã đến rồi?”











Vợ Yêu Ngang Bướng Ngày Ngày Bỏ Trốn




Âu Thần Hi nhìn theo hướng mắt của Chu Kế Siêu, cửa sổ khá to của phòng VIP có thể trông thấy khung cảnh sôi động, náo nhiệt đang diễn ra bên ngoài boong tàu. Có vẻ như Phó Tư Viễn vừa mới đến được một lúc, hắn ta đang cùng một nhóm bạn bè nhìn có vẻ là dân chơi vừa đốt thuốc vừa tu rượu ừng ực như nước lã, người phụ nữ mà hắn ta đang vòng tay qua eo có chút thân mật kia trông rất quen mắt. Âu Thần Hi vừa nhìn đã nhận ra ngay đó chính là Vương Hạ Chi – con gái rượu của Vương Hồng Bảo.

“Phó Tư Viễn là khách quen ở đây à?”

“Đúng vậy, anh ta thường xuyên đến đây ăn chơi, bao đặt phòng VIP nhất hơn nữa tôi nghe đồn anh ta còn đang hẹn hò cùng Vương Tiểu thư!”

Âu Thần Hi làm ra vẻ kinh ngạc, hỏi dò.

“Hẹn hò Vương Hạ Chi sao, nghe nói hắn ta đã có vợ rồi kia mà! Hình như là con gái Diệc gia”

“Đúng vậy, nhưng mọi người đều biết rằng Phó Tư Viễn cưới Diệc Tiểu thư kia chỉ vì tiền thôi đối với vợ còn rất lạnh nhạt, chuyện kia cũng chẳng mấy mặn nồng, còn có tin đồn năm đó cả nhà Diệc gia bị thiêu rụi là do một tay anh ta gây nên. Diệc gia chỉ có một đứa con gái duy nhất tài sản dĩ nhiên thuộc về cô ấy, còn nếu như cô ấy có mệnh hệ gì người có quyền thừa kế chẳng phải là chồng hợp pháp hay sao. Phó Tư Viễn là kẻ được lợi nhất trong mối hôn nhân này, tính toán rất chi li. Chỉ tội cho cô vợ đó mà thôi!”, Chu Kế Siêu cảm thán.

Phân tích sâu sắc của Chu Kế Siêu phần nào đã làm sáng tỏ những mơ hồ trong đầu của Âu Thần Hi từ trước đến nay, hóa ra cái bẫy mà Phó Tư Viễn giăng ra không phải là dành cho anh mà chính là cho vợ của hắn – Diệc Tâm. Đúng là cầm thú cũng chỉ đến thế mà thôi! Âu Thần Hi trong lòng bứt rứt không yên, anh lo lắng cho Diệc Tâm khi phải rơi vào tay kẻ độc ác như vậy. Nhưng làm thế nào mới có thể giúp được cô đây? Chi bằng vạch mặt tên dối trá này trước khi Diệc Tâm bị tổn thương nhiều hơn nữa!

Âu Thần Hi còn đang chìm vào trầm tư thì Chu Kế Siêu có điện thoại đến…cậu ta nhìn vào màn hình rồi gật đầu chào, vội vàng bước ra ngoài.

“Trần Minh, cậu cho người đến theo dõi Phó Tư Viễn cho tôi ngay, tôi muốn chụp được bằng chứng ngoại tình hiển nhiên của hắn ta càng sớm càng tốt! Hắn đã biết mặt tôi nên tốt nhất chúng ta nên rời khỏi đây đi trước khi chạm mặt!”

“Vâng, thưa cậu chủ!”, trước giờ Đại Thiếu gia chưa bao giờ cho người theo dõi Phó Tư Viễn dù rất nôn nóng tìm kiếm manh mối, chẳng hiểu sao lần này lại quyết định nhanh chóng như vậy. Trần Minh tuy trong lòng ngập tràn thắc mắc nhưng cũng không tiện hỏi rõ mà chỉ biết mau chóng tuân lệnh.

Nói rồi Âu Thần Hi nhanh chóng đứng dậy rời khỏi phòng VIP.

Phó Tư Viễn trong một lần tụ tập bạn bè ở du thuyền Victoria này đã được một Thiếu gia chơi chung trong nhóm giới thiệu làm quen với thiên kim tiểu thư Vương Hạ Chi. Ngay lập tức hắn ta bị hớp hồn bởi vẻ xinh đẹp sắc sảo cùng khả năng chịu chi của cô nàng. Nhất là gia thế khủng của nhà họ Vương thì ai ai nghe đến mà chẳng thèm muốn được trở thành con rể kia chứ. Phó Tư Viễn vận dụng hết khả năng tán gái của mình để làm quen với Hạ Chi, còn bỏ ra không ít tiền bạc mua trang sức đắt tiền nhất cung phụng cho cô ả. Vì thế mà chẳng mấy chốc Vương Hạ Chi đã rơi vào lưới tình mà Phó Tư Viễn cất công giăng ra dù cho biết hắn ta đã có vợ. Từ lúc quen biết với Vương Hạ Chi, Phó Tư Viễn đã vô cùng hối hận vì cưới Diệc Tâm, tuy Diệc gia có của ăn của để, hắn cũng lợi dụng cuộc hôn nhân này để chiếm đoạt không ít tài sản, nhưng kỳ thực mà nói, kiểu con gái hiền dịu không phải là gu của hắn.

Phó Tư Viễn bị hấp dẫn bởi những người phụ nữ kiều mị, nóng bỏng lại có phần phóng túng như Vương Hạ Chi. Chính vì vậy mà hắn ngay lập tức lên cái bẫy dành cho vợ của mình để cô mang thai với người khác, để nhân lúc cô yếu đuối nhất không thể phản kháng mà một tay triệt hạ dứt điểm, thuận lợi cưới Vương Hạ Chi vào cửa Phó gia.

Phó Tư Viễn thuận tay kéo Vương Hạ Chi vào lòng, hôn lên má cô ta một cái, âu yếm gọi.

“Cục cưng, em xem món quà này có hài lòng không? Anh đã cất công đặt nhãn hiệu trang sức nổi tiếng nhất trong thành phố làm cho em đấy!”

Vương Hạ Chi vẻ mặt háo hức không giấu diếm mở nắp hộp quà ra, mắt cô ta sáng lên khi thấy bên trong chiếc hộp trái tim trải đầy hoa hồng là một sợ dây chuyền kim cương chiếu sáng rực rỡ. Viên chủ hơn 10 cara cũng hình trái tim với những giác cắt hoàn hảo, độ tinh khiết tuyệt đối, đúng là món quà xứng đáng với vị trí thiên kim của cô ta.

“Đẹp quá, em thích nó lắm, mau giúp em đeo vào đi!”, Vương Hạ Chi mặt một chiếc áo đính kim sa lấp lánh hở ngực khoe vòng eo con kiến cùng đôi chân dài thẳng tắp nũng nịu dụi đầu vào vai Phó Tư Viễn, mùi nước hoa ngọt ngào tỏa ra khiến hắn ta mê mẩn.

Phó Tư Viễn vòng tay qua đeo sợi dây chuyền có giá trị bằng một nửa căn nhà vào cổ Vương Hạ Chi, nói khẽ vào tai cô ta.

“Hôm nay sinh nhật em, anh tặng em món quá giá trị như vậy em tính thưởng anh gì đây hả?”

Vương Hạ Chi đỏ bừng mặt nhéo vào hông hắn ta đầy khoái chí, cười khúc khích.

“Ghét thế, em đã đặt phòng VIP nhất rồi đấy! Đêm nay em là của anh mà, anh yêu!”











Vợ Yêu Ngang Bướng Ngày Ngày Bỏ Trốn




Phó Tư Viễn và Vương Hạ Chi lúc này cũng đã ngà ngà say cùng dìu nhau đi đến phòng VIP đã đặt sẵn. Vương Hạ Chi tựa người vào Phó Tư Viễn, cầm thẻ từ tính mở cửa phòng thì có tiếng bước chân gấp gáp từ đằng xa vang lên, một thanh niên vận Âu phục bước đến nở một nụ cười tươi rói, nhẹ nhàng nói.

“Xin lỗi quý khách, phòng này hiện đang bị hỏng hệ thống nước nóng trong nhà tắm. Mời quý khách đổi sang phòng khác ạ”

Vương Hạ Chi cau mày tỏ vẻ khó chịu.

“Sao lại đổi phòng, có biết tôi là ai không hả. Ở đây còn có phòng nào cao cấp hơn phòng này chứ?”

Như đã quá quen với những cậu ấm, cô chiêu ngang ngược, Chu Kế Siêu cúi người thấp giọng trả lời một cách từ tốn.

“Danh tính của quý Tiểu thư đây ai ai lại không biết cơ chứ! Nhưng thực sự phòng này không thể sử dụng được ạ.”

Phó Tư Viễn lúc này đã nôn nóng đến mức không thể chịu nổi, hắn kéo tay Vương Hạ Chi.

“Bé cưng, em đừng làm loạn nữa! Hệ thống nước nóng phòng tắm hư rồi thì làm thế nào mà em ngâm mình với hoa hồng được, chi bằng đổi ngay đi tránh rắc rối!”

Vương Hạ Chi nghe tình nhân lên tiếng thì cũng thôi hoạnh họe nữa, cô ta thả chìa khóa từ của phòng 308 xuống đất đánh “cạch” một tiếng, cao giọng hỏi.

“Đổi sang phòng nào đấy?”

Chu Kế Siêu không hề tức giận mà nhanh nhẹn cúi người nhặt chìa khóa phòng lên, đi trước dẫn đường.

“Xin mời quý khách đi theo tôi, là phòng 405 ạ!”

Phòng 405 là một phòng VIP có hướng nhìn ra phong cảnh nên thơ của sông Ngân Giang, diện tích ở góc tuy nhỏ hơn nhưng có thể ngắm cảnh, cũng không tính là quá khó chịu. Phó Tư Viễn ẵm Vương Hạ Chi lúc này đã đứng không vững vào phòng đặt lên giường, tay kia cầm đôi giày cao gót của cô ả vứt xuống sàn. Hắn ta cởi áo khoác, cởi nút áo sơ mi ra cho thoải mái rồi đi vào mở nước bồn tắm…bên trong không có nước hoa hồng thảo mộc sẵn như mọi khi khiến Phó Tư Viễn bực bội. Hắn đi đến bàn bấm máy gọi phục vụ.

“Người đâu, mang nước hoa hồng thảo mộc đến cho tôi, phòng 405. Làm ăn thế đấy hả!”

Chu Kế Siêu vừa bàn giao phòng xong thì rời đi, anh lấy điện thoại ra nhắn tin cho Phương Mạt Bắc báo tin.

“Mạt Bắc, mình đã sắp xếp rồi, cậu chờ tin tốt của mình đi!”

Bên kia một tin nhắn gọn lọn đáp lại.

“Cảm ơn cậu”

Nhân viên phục vụ mang nước hoa hồng thảo mộc đến phòng cho Phó Tư Viễn là một người lạ mặt, hắn chưa nhìn thấy cậu ta bao giờ. Do thường xuyên lui tới Victoria nên hắn gần như quen mặt tất cả phục vụ ở đây.

“Thưa Thiếu gia, để tôi giúp ngài châm nước ạ!”

Phó Tư Viễn chẳng nghi ngờ gì cả, lách người tránh ra, hắn ta ngồi trên trường kỷ, rót một ly rượu vang vừa hút thuốc vừa nhấm nháp, nôn nóng mong chờ một cuộc hoan lạc nóng bỏng sắp diễn ra cùng với tình nhân Vương Hạ Chi của hắn.

Người thanh niên phục vụ đi lướt ngang giường thì bị tuột dây giày, anh ta khom người xuống lúi húi cột lại, nhân lúc đó đính một camera nghi hình cực nhỏ và tinh vi vào cạnh tủ đối diện. Từ góc nhìn này có thể thu lại hết toàn bộ mọi hoạt động của đối phương diễn ra trong phòng, nhất là trên chiếc giường hoàng đế cực to kia!

“Đã châm nước xong ạ!”, người phục vụ chào Phó Tư Viễn rồi cẩn thận đóng cửa phòng lại.

Phó Tư Viễn đi đến gần giường lay Vương Hạ Chi.

“Bé cưng dậy đi nào, anh giúp em tắm nhé, nước trong bồn đã được pha rồi!”

Rồi không chờ cô ta trả lời, Phó Tư Viễn đã hấp tấp kéo chiếc áo lụa dài kia xuống, ôm Vương Hạ Chi lúc này nửa tỉnh nửa mê vào trong bồn tắm.

Người phục vụ đi ra tới boong tàu thì ngay lập tức gọi điện thoại cho Trần Minh.

“Anh Minh, mọi việc em đã sắp xếp xong cả rồi! Ở văn phòng anh có thể xem trực tiếp qua chương trình quản lý của camera!”

“Tốt, bây giờ cậu đi tra dùm tôi số điện thoại của Diệc tiểu thư – Diệc Tâm đi. Nhớ báo lại sớm trong đêm nay!”

“Dạ vâng, tôi đi làm ngay đây ạ”

Bữa ăn tối nay Diệc Tâm cũng không trở về Phó gia, cô không thể chối từ lời mời qua nồng nhiệt của dì Lam – mẹ của Phương Điềm và Phương Mạt Bắc. Cả nhà 4 người vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ, rôm rả, ba của Phương Điềm hiện giờ làm Trưởng Phòng Cảnh sát của trấn Ngân Giang nên cũng ít về nhà hơn.

“Diệc Tâm, con đang có thai nên ăn nhiều một chút, như vậy đứa trẻ mới khỏe mạnh mập mạp được”, vừa nói Tần Ngọc Lam vừa nhiệt tình gắp một đũa đầy ụ thức ăn vào chén của cô.

“Ôi, nhiều quá dì Lam, như vậy Phương Điềm ghen tị chết mất!”, đã lâu lắm rồi Diệc Tâm mới được ăn cơm trong không khí tươi vui, ấm áp như thế này. Ở Phó gia bình thường cô đều ăn cơm một mình, đôi khi quá buồn cô đều gọi vú Nga ăn cùng. Dương Tú Hiên vốn không ưa gì con dâu nên chẳng bao giờ ăn chung, từ sau khi cưới 2 tháng thì Phó Tư Viễn đã thường xuyên ăn tối bên ngoài, tuy ngoài mặt hắn ra vẻ quan tâm chăm sóc nhưng chẳng bao giờ ăn chung với vợ cả, lúc nào về nhà cũng nửa đêm nửa hôm.

“Mình không thèm ghen tị đâu, ăn nhiều mình sẽ dễ béo lên lắm!”

“Con đừng nghe nó nói, con có gia đình, con cái thật tốt biết bao. Chẳng như Phương Điềm, con gái lớn rồi mà một mảnh bạn trai cũng chẳng thèm dẫn về nữa chứ!”, Tần Ngọc Lam tuy nói miệng nhưng lại nhìn Phương Điềm hết sức âu yếm khiến Diệc Tâm có chút chạnh lòng nhớ gia đình của mình da diết.

“Lấy chồng thì có gì vui chứ, cậu cứ ăn đi đừng nghe mẹ mình, bà lúc nào cũng giục mình hết đấy!”

Diệc Tâm cười cười, không nói gì chỉ cắm cúi ăn.

Phương Mạt Bắc nãy giờ im lặng thấy không ai để ý mới đưa điện thoại cho Diệc Tâm, nói khẽ.

“Bạn em đã báo lại rồi, sẽ sớm có kết quả thôi.”











Vợ Yêu Ngang Bướng Ngày Ngày Bỏ Trốn




Diệc Tâm nghe Mạt Bắc nói thì gật đầu, cảm thấy lần này may mắn vì đã liên hệ với Phương Điềm trước, nếu không thân cô thế cô cũng chẳng biết làm thế nào để đối phó với Phó Tư Viễn đây!

“Cảm ơn em Mạt Bắc, có em giúp thì chị yên tâm rồi!”

“Chị cứ ở nhà chờ tin tốt của em gửi đến! Còn cần tư vấn luật li hôn hay phân chia tài sản gì thì cứ gọi cho em, em rất sẵn lòng”

Sau khi ăn tối xong thì cũng đã hơn 9 giờ tối, Diệc Tâm thấy hai mắt mình đã nặng trĩu, cơn buồn ngủ bất chợp ập đến. Cô khẽ kéo tay Phương Điềm.

“Mình về thôi, cũng trễ quá rồi! Buồn ngủ quá đi mất!”

Phương Điềm bật cười.

“Ôi trời, mãi nói chuyện mà mình không để ý là trễ như thế này rồi. Về muộn mẹ chồng của cậu có làm khó dễ gì không đấy!”

Diệc Tâm lắc đầu.

“Bình thường bà ấy có cho mình đi ra ngoài đâu, lần này về muộn thế chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình rồi. Nhưng cũng chẳng sao, mình chỉ chờ giải quyết xong với Phó Tư Viễn rồi sẽ ngay lập tức rời khỏi Phó gia, không sợ mẹ con bà ta uy hiếp nữa!”

“Ừ, vậy thì đi thôi, để mình đưa cậu về!”

Phương Mạt Bắc liền lên tiếng.

“Để em lái xe cho, trời tối như vầy nguy hiểm lắm. Toàn đàn bà con gái em cũng không an tâm!”

“Được, em trai ngoan, chúng ta đi thôi!”

Chiếc xe màu vỏ đỗ của Phương Điềm đỗ xịch trước cửa Phó gia, bên trong chẳng thấy đèn đuốc gì cả, chỉ một màu tối đen như mực. Phương Điềm lo lắng nắm tay Diệc Tâm.

“Hình như họ khóa cửa cả rồi, làm sao cậu vào được?”

Diệc Tâm cười cười, rút từ trong túi ra một chùm chìa khóa.

“Mình lúc nào cũng mang theo chìa khóa dự phòng cả! Hai chị em về đi, đừng lo cho mình, có chuyện gì mình sẽ gọi ngay”

“Ừ, nếu có gì nhớ gọi cho mình đấy, đừng tự mình xoay sở”

Nói rồi Diệc Tâm mở cửa xe bước xuống xoay người lại chào tạm biệt hai chị em Phương Điềm rồi nhanh chóng mở cổng đi vào trong.

Ban đêm sương xuống ướt đẫm cả vai, tiếng côn trùng rả rích không ngừng than khóc trong những đám cỏ cao quá đầu gối. Diệc Tâm bật đèn điện thoại lên rồi đi vào sảnh chính, nhà xe vẫn trống trơn, đúng như cô đã đoán, đêm nay chắc chắn Phó Tư Viễn không trở về nhà đâu. Cứ để mặc cho anh ta vui vẻ hết đêm nay đi, dù sao cũng sắp đến ngày cả hai ngửa bài với nhau rồi.

Diệc Tâm nhẹ nhàng mở cửa chính tránh gây ra tiếng động, cô không muốn gây hấn với Dương Tú Hiên nữa, giọng điệu của bà ta khiến cô không thể nào nghe lọt lỗ tai được.

Cô vừa lách vào trong thì nghe tiếng gọi tên mình khẽ nên giật mình quay lại, là dì Nga – vú nuôi từ nhỏ của hai anh em nhà Phó Tư Viễn, người duy nhất có hảo cảm với cô ở Phó gia này.

“Thiếu phu nhân, cô mới về à? Có đói không?”

“Dì Nga chưa ngủ à, muộn thế này còn đợi tôi làm gì!”

“Gìa cả rồi tôi cũng chẳng ngủ được bao nhiêu. Thấy cô về trễ tôi cũng lo!”

Diệc Tâm cảm thấy có người quan tâm mình thì rất ấm lòng.

“Cảm ơn dì, tôi lên phòng thay đồ tắm rửa đây, dì pha dùm tôi một cốc sữa hạnh nhân ít ngọt nhé”

“Vâng, cô cứ lên phòng trước đi một lát tôi sẽ đem lên!”

Diệc Tâm nặng nề nhấc từng bước chân lên cầu thang, cô thèm được ngả lưng trên chiếc giường êm ái biết bao nhiêu.

Âu Thần Hi ngồi tựa mình trên chiếc ghế bọc da cực lớn giữa phòng, trên tay anh là điện thoại đã lưu sẵn số của Diệc Tâm, người mà anh thầm yêu. Đây là lần đầu tiên anh nhắn tin cho cô nhưng lại là tin báo chuyện xấu xa của Phó Tư Viễn, không biết cô sẽ đau lòng thế nào. Chuyện Diệc Tâm rất yêu Phó Tư Viễn nên mới kết hôn với hắn ta khiến anh nhói lòng, nhưng nghĩ đến việc cô đau đớn vì biết mình bị phản bội còn khiến anh khổ tâm gấp trăm lần.

Âu Thần Hi cứ ngồi dán mắt vào màn hình mãi mà chưa dám bấm nút gửi tin nhắn đi, trong lòng cứ do dự mãi. Anh quyết định sẽ âm thầm gửi, không để lộ danh tính của mình ra.

Hình ảnh quấn quýt ân ái của đôi tình nhân Phó Tư Viễn và Vương Hạ Chi khiến cho một người không liên quan như anh đây cảm thấy căm ghét tột cùng xen lẫn tởm lợm. Tại sao tên khốn Phó Tư Viễn này lại lần lượt cướp đi những người thân yêu nhất bên cạnh anh? Trước đây là Âu Thần Hi, bây giờ lại đến lượt Diệc Tâm. Nếu như hắn không bày ra cái bẫy tình chết tiệt đó thì anh đâu phải trầm mê không lối thoát như thế này.

Âu Thần Hi đưa mắt nhìn đồng hồ trên tường vừa điểm 11 giờ đêm.

“Muộn thế này rồi không biết cô ấy đã ngủ chưa nhỉ! Sự thật đã đến lúc phơi bày rồi, anh hi vọng nếu em biết anh chính là người gửi những bằng chứng này, em sẽ không oán hận anh, Diệc Tâm”

Nhưng Âu Thần Hi lại chẳng biết rằng tin nhắn anh vừa gửi đến chính là chìa khóa của cánh cửa mở ra cho Diệc Tâm, giúp cô có được tự do mà cô muốn.

Diệc Tâm vừa uống hết cốc sữa ấm mà dì Nga mang lên, vừa đặt lưng xuống giường thì có tiếng báo tin nhắn đến. Cô hiếu kỳ cầm điện thoại bấm vào xem thì hình ảnh của Phó Tư Viễn và Vương Hạ Chi ngay lập tức đập vào mắt cô.











Vợ Yêu Ngang Bướng Ngày Ngày Bỏ Trốn




Diệc Tâm vừa nhìn thấy hình ảnh gửi đến liền nhỏm người ngồi dậy, cô không thể nào chợp mắt được nữa. Một số điện thoại xa lạ hiện ra trên màn hình khiến cho cô vô cùng thắc mắc.

“Đây chắc là người bạn mà Phương Mạt Bắc nhờ giúp rồi, nhưng không phải là gửi cho em ấy trước hay sao, sao bây giờ lại gửi cho mình trước?”

Cô liền gửi tin nhắn lại dò hỏi.

“Xin lỗi, ai vậy? Có phải là bạn của Phương Mạt Bắc hay không?”

Âu Thần Hi vừa gửi cho Diệc Tâm xong thì thở phào nhẹ nhõm, anh vừa đặt điện thoại xuống bàn tính đi ngủ thì điện thoại lại rung lên báo tin nhắn đến – là Diệc Tâm. Tim anh dường như chậm đi một nhịp, có chút hiếu kỳ lẫn ghen tuông nho nhỏ nổi lên trong lòng – Phương Mạt Bắc là ai, chẳng nhẽ cũng có người muốn giúp cô như anh hay sao. Âu Thần Hi rất muốn nói tên mình ra nhưng kiềm lại được, anh nhìn tin nhắn kia rất lâu rồi cất điện thoại đi.

“Không trả lời, kỳ quái thật chứ! Đành đợi đến sáng mai gọi cho Mạt Bắc hỏi vậy”, Diệc Tâm thầm nghĩ.

Những hình ảnh ân ân ái ái đầy nồng nhiệt của Phó Tư Viễn và Vương Hạ Chi không làm cho Diệc Tâm cảm thấy ghen tuông nữa mà chỉ cảm thấy buồn nôn, kinh tởm khiến cho cơn buồn ngủ đột nhiên biến mất.

Cô cảm thấy mỗi khi không có anh ta ở nhà cô trở nên rất khó ngủ, chứ không dễ dàng chìm vào giấc ngủ như mọi khi. Một giả thuyết bất giác nảy ra trong đầu Diệc Tâm, giống như cái đêm xảy ra quan hệ bất chính của cô cùng người bảo vệ lạ mặt kia cô cũng ngủ rất mê mệt không hề biết trời đất gì cả. Khi tỉnh dậy thì bên cạnh cô lại là Phó Tư Viễn. Chính vì thế hắn ta mới có thể đánh lừa cô cả một thời gian dài như thế.

Diệc Tâm trong lòng vừa tò mò vừa phẫn nộ đi đến hộc tủ ở cạnh bàn trang điểm mở tung tất cả ra…vỏ thuốc ngủ nhét đầy bên trong. Phó Tư Viễn đã cho cô uống thuốc ngủ sao? Nên tối nào trước khi đi ngủ hắn cũng dặn nhà bếp pha sữa ấm mang lên.

“Tên khốn nạn”, Diệc Tâm tức tối vò nát một hộp thuốc ném vào sọt rác. Hắn đã tính kế với cô từ lúc kết hôn đến giờ, nhưng cô cảm thấy may mắn vì không bị một kẻ dơ bẩn như hắn chạm vào. Cô cũng không thích dùng chung đồ dơ bẩn với người khác. Diệc Tâm vừa nghĩ ngợi vừa thiếp đi lúc nào không nào không hay.

Chuyện đầu tiên Diệc Tâm làm vào sáng hôm sau chính là gọi ngay cho Phương Mạt Bắc, cô muốn xác nhận một chút về những hình ảnh mình nhận được.

“Mạt Bắc, tối qua chị đã nhận được bằng chứng ngoại tình của Phó Tư Viễn mà bạn em gửi đến rồi. Nhanh thật đấy!”

Phương Mạt Bắc bên kia đầu dây vô cùng kinh ngạc.

“Chị nói gì cơ, sáng nay bạn em mới gửi sang, em vừa tính gửi cho chị thì chị gọi đấy! Bạn em đâu biết số của chị đâu chứ”

Đến phiên Diệc Tâm ngạc nhiên không nói nên lời.

“Không phải bạn em ư, chị xem tất cả thấy vừa có hình ảnh vừa có đoạn ghi hình nữa, rất chi tiết. Nhưng làm gì có ai biết chuyện chị đang cần những thứ này mà gửi nhỉ!”

Phương Mạt Bắc liền trêu Diệc Tâm.

“Chị à, hay là có ai đó thầm thích chị nên mới ra tay giúp chăng? Có khi nào là một đại gia quyền lực một tay che trời nào đấy không, làm việc vừa nhanh lẹ vừa hiệu quả nữa”

Diệc Tâm bị trí tưởng tượng của Mạt Bắc làm cho bật cười.

“Em khéo đùa thật đấy! Mấy đại gia chỉ thích mấy cô chân dài bốc lửa thôi, ai lại đi thích một bà bầu xấu xí 7 tháng sắp sinh đến nơi kia chứ”

“Kìa, chị rất xinh đẹp mà. Nhỡ đâu người ta thích chị từ trước khi chị mang thai thì sao chứ? Rõ ràng là đã biết chị cần giúp đỡ thì phải rất hiểu rõ hoàn cảnh của chị như thế nào”

Diệc Tâm ngẫm nghĩ, nhưng trong đầu cô chẳng có một cái tên nào hiện ra cả, cô phì cười.

“Không có đâu mà, bây giờ thì chị phải làm gì tiếp theo?”

“Chị cứ giữ tất cả những bằng chứng kia trong điện thoại, có cả đoạn ghi hình càng tốt. Sau đó chị mang ra nói chuyện với Phó Tư Viễn, kêu anh ta ký đơn ly hôn, chia cho chị một nửa tài sản. Bây giờ nếu như chị kiện ra tòa thì khả năng anh ta bị mất trắng cao hơn nên em nghĩ anh ta sẽ xuống nước”

Diệc Tâm ngẫm nghĩ. Phó Tư Viễn có hình ảnh mà hắn ta dàn dựng nữa, coi như cả hai đang ngang bằng nhau. Cô cũng chỉ có thể trao đổi với hắn và lấy lại một phần tài sản của Diệc gia mà thôi.

“Chị sợ hắn sẽ mang thứ hắn chụp được do gài bẫy chị ra uy hiếp…khả năng chia nửa tài sản không cao!”

Phương Mạt Bắc ngập ngừng.

“Chị có người nào thân thiết ở Phó gia biết chuyện hắn hạ thuốc với chị hay không, hãy nhờ người đó đứng ra. Nếu thêm tội hạ thuốc người khác thì em tin hắn sẽ không thể nào trở mình được nữa”

Diệc Tâm nhớ đến dì Nga, nhưng không biết dì ấy có chịu giúp cô hay không, dù sao dì Nga cũng là vú nuôi của hai anh em nhà họ Phó.

“Ừ, chị có biết một người, nhưng đó là người của nhà họ Phó, chị sợ rất khó để thuyết phục!”

“Cứ thử chị ạ, bên luật bọn em chỉ cần có một cơ hội lật ngược tình thế thì nhất định sẽ không bỏ qua!”











Vợ Yêu Ngang Bướng Ngày Ngày Bỏ Trốn




Diệc Tâm còn đang ngập ngừng thì từ bên dưới sân vọng lên tiếng xe chạy vào sân cùng tiếng cười cười nói nói ầm ĩ. Cô nhanh chóng đi đến cửa sổ đưa mắt ra nhìn. Phó Tư Viễn sau một đêm ăn chơi bên ngoài bên giờ đang cùng với Vương Hạ Chi trở về Phó gia. Trước đây hắn luôn biện minh là mình cùng với Vương Hạ Chi là đối tác làm ăn nên đi cùng nhau là lẽ đương nhiên. Diệc Tâm cô cũng là ngây ngốc mà tin tưởng chồng và bạn thân không hề mảy may thắc mắc.

Nhưng lần này cô đã có chứng cứ trong tay, dĩ nhiên không thể nào để cho bọn họ lộng hành nữa.

“Mạt Bắc, bọn họ đã trở về rồi! Chị phải đi xử lý đây”

“Được, chị đi đi. Có gì cần giúp đỡ cứ gọi cho em hoặc chị Phương Điềm nhé”

Bên dưới nhà đang có tiếng chén đĩa lách cách vang lên, như mọi khi chẳng ai gọi cô xuống ăn trưa cả. Như một mặc định cả Phó gia đều ăn chung với nhau, kể cả Vương Hạ Chi là người ngoài còn được mời, còn cô là vợ chính thức của Phó Tư Viễn thì lại ăn một mình ở phòng. Sau khi mọi người ăn uống xong xuôi thì Dương Tú Hiên mới cho dì Nga mang thức ăn lên cho cô, xem cô không bằng một người dưng xa lạ.

Nhưng hôm nay cô nhất định cho bọn họ một bữa ăn trưa khó quên nhất trong đời, cô đoán rằng Phó Tư Viễn vẫn chưa chuẩn bị những hình ảnh bán đứng cô kịp. Diệc Tâm chống tay xuống giường, chọn một bộ váy thật đẹp mặc vào rồi mới đi xuống nhà.

Cả 3 người Phó Tư Viễn, Dương Tú Hiên, Vương Hạ Chi đang vừa ăn uống vừa cười nói say sưa, không hề để ý đến Diệc Tâm đã đi xuống từ lúc nào.

“Xin chào, mọi người đang ăn trưa à? Vui vẻ quá nhỉ!”

Dương Tú Hiên giật mình nhìn lên, bực bội.

“Sao cô không ở trên phòng để dì Nga mang thức ăn lên cho mà lại xuống đây làm gì?”

Phó Tư Viễn thì ra vẻ quan tâm, cau mày hỏi.

“Em đang mệt cứ ăn trên phòng đi, đi lại nhiều không tốt đâu. Nhà có người giúp việc thì cứ sai bảo bọn họ làm chứ việc gì phải tự mình đi chứ”

Diệc Tâm đưa ánh mắt đầy thách thức nhìn hai mẹ con Phó Tư Viễn cao giọng.

“Tôi cũng đâu phải là tù nhân nhà mấy người đâu mà cứ giam tôi trong phòng như vậy cả ngày, ngay cả xuống nhà ăn mà cũng nói tới nói lui một đống quy tắc. Thật là nực cười, còn cô ta thì sao, là khách mà tôi còn nghĩ cô ta mới là vợ của anh đấy Phó Tư Viễn, bữa ăn nào cũng thấy vác mặt đến”

Phó Tư Viễn tái mặt, tính ngăn Diệc Tâm thì cô đã đi đến kéo ghế ngồi xuống.

Vương Hạ Chi đầy giả tạo nắm lấy tay Diệc Tâm ra vẻ quan tâm.

“Cậu đang ghen đấy à, mình với anh Tư Viễn chỉ là bạn làm ăn thôi mà. Mọi người chính làm quan tâm cậu nên mới không muốn cậu phải vất vả mà, cậu ăn gì để mình gắp cho nhé”

Dương Tú Hiên thấy Vương Hạ Chi gắp thức ăn cho Diệc Tâm thì thô bạo gạt đũa đi.

“Con phí tâm với nó làm gì chứ, đừng nghĩ mình có thai rồi ‘được đằng chân lân đằng đầu’ ngang ngược như vậy. Không muốn ăn trên phòng thì nhịn đi”

Diệc Tâm cầm đũa lên khẩy khẩy thức ăn trong đĩa một cách chán ghét.

“Mấy người muốn Diệc Tâm tôi đây biến mất trước mắt mấy người cũng được thôi, nhưng ngay lập tức trả lại giấy chủ quyền biệt thự của Diệc gia cho tôi”

Phó Tư Viễn lẫn Dương Tú Hiên hai mắt trợn trừng, nghe như sét đánh bên tai.

“Cô đang nói chuyện hoang đường gì thế? Cô gả vào Phó gia thì tài sản của cô cũng là của chung, dựa vào đâu cô lại muốn đòi giấy chủ quyền”

Diệc Tâm bình thản thảy đũa xuống bàn đánh cạch một tiếng.

“Biệt thự của Diệc gia là tài sản trước khi kết hôn mà tôi được thừa kế, hơn nữa không nằm trong của hồi môn tôi mang vào Phó gia, trên pháp luật thuộc quyền sở hữu của riêng tôi. Còn nữa, tôi muốn li hôn với Phó Tư Viễn anh, anh còn phải đưa tôi thêm một nửa tài sản chứ không phải chỉ biệt thự đó không đâu!”

“Cô nói li hôn là li hôn à, dễ dàng quá nhỉ?”, Phó Tư Viễn gầm lên, ánh mắt của hắn ta hung hăng ném về phía Diệc Tâm.

Nhưng cô không hề nao núng, cầm điện thoại lên nhẹ nhàng bấm gửi hình ảnh cho ba số điện thoại quen thuộc rồi khẽ mỉm cười.

“Tôi nghĩ với anh Phó Tư Viễn và cô Vương Hạ Chi đây thì hình ảnh này rất bình thường rồi. Nhưng nếu lộ ra ngoài thì danh tiếng của Vương Tiểu thư đây sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đấy, ai chẳng biết Phó Tư Viễn đã kết hôn rồi! Nói trắng ra đây chính là lén lút vụng trộm, thật mất mặt biết bao. Chưa kể nếu tôi bán tin tức này cho những tờ báo lớn, vừa có tiền vừa có thể hủy hoại thanh danh của các người, một công đôi chuyện”

Dương Tú Hiên tuy đã biết chuyện ngoại tình của con trai nhưng trước hình ảnh hiển hiện đập vào mắt như thế này cũng không tránh khỏi xốn mắt, mặt bà ta đen đi.

Còn Vương Hạ Chi nghe dọa đến chuyện báo chí sẽ làm ầm lên, nghĩ đến người ba cực kỳ nghiêm khắc của mình thì không rét mà run.











Vợ Yêu Ngang Bướng Ngày Ngày Bỏ Trốn




Vương Hạ Chi lo lắng níu tay của Phó Tư Viễn nói thì thầm.

“Tư Viễn, những bức ảnh này không thể để cho bên truyền thông nắm được, nếu không ba em sẽ giết em chết mất. Dù sao hình ảnh của Vương gia không thể nào bị hủy hoại, nếu không em biết giấu mặt vào đâu”

Diệc Tâm cảm thấy buồn cười, cả Phó Tư Viễn lẫn Vương Hạ Chi đều cùng nhau ăn chơi nát cả thành phố Trữ Châu này nhưng đều là trong địa bàn của cô ta. Chẳng ai dại dột lại đem chuyện của con gái cưng Vương Hồng Bảo ra rêu rao cả nên cô ta chưa bao giờ biết sợ. Nhưng chính sự chủ quan này của bọn chúng mới khiến Diệc Tâm cô dễ dàng có cơ hội trở mình.

Dương Tú Hiên vẫn không bỏ thói chua ngoa, bà ta kéo tay con trai.

“Li hôn thì li hôn, sợ gì cô ta chứ? Sau khi tống khứ cô ta ra khỏi nhà thì con mới có thể danh chính ngôn thuận cưới Hạ Chi vào cửa được, không thể nào để cho nó ở bên ngoài chịu ‘điều ong tiếng ve’ như thế mãi”

Phó Tư Viễn bị ba bên thúc ép, bên nào cũng muốn hắn ta nhanh chóng li hôn. Nhưng vấn đề của hắn chính là số tài sản của Diệc gia mà hắn thâu tóm mấy năm nay đều đã bị hắn tiêu xài gần hết, chủ yếu là mua sắm phục vụ cho Vương Hạ Chi tiêu tiền như nước. Bây giờ li hôn như bình thường thì làm thế nào hắn ta có thể trả lại tài sản của Diệc gia cho Diệc Tâm đây! Chuyện hắn gài bẫy cho cô lên giường với tên bảo vễ quèn của Phó gia vốn tính để đến khi cô ta yếm thế nhất mới đem ra uy hiếp nhưng bây giờ hắn chính là “chó cùng rứt giậu”, không thể chần chừ nữa.

“Diệc Tâm, cô dám đem những tấm ảnh mà cô lén lút cho người theo dõi tôi chụp lại ra uy hiếp Phó gia à, nhân đây tôi cũng vạch trần sự thật về con người nhơ nhuốc của cô. Nếu như cô đồng ý li hôn rồi rời khỏi đây với hai bàn tay trắng thì tôi hứa sẽ giữ kín chuyện đứa bé còn không thì…!”

Diệc Tâm hừ lạnh.

“Anh đã muốn nói thì tôi còn sợ gì nữa, chuyện đứa bé này không phải con anh chứ gì, hay chuyện anh chuốc thuốc mê đưa tôi lên giường của người đàn ông khác rồi chụp ảnh lại hả?”

Nụ cười trên môi của Dương Tú Hiên tắt hẳn.

“Cái gì, đứa trẻ cô mang trong bụng không phải là cốt nhục của Phó gia sao. Thứ đàn bà dơ bẩn, cô còn dám ra điều kiện ly hôn với con trai của tôi, mau mau cút xéo đi!”

Diệc Tâm đứng dậy.

“Không cần bà đuổi, tôi sẽ lập tức đi ngay khi có trong tay giấy chủ quyền nhà đất của Diệc gia. Còn anh Phó Tư Viễn, chuyện anh bỏ thuốc mê tôi tôi có người làm chứng có thể kiện anh ra tòa, đừng có mà vênh váo uy hiếp ngược lại tôi!”

Đầu óc của Phó Tư Viễn trở nên ong ong u u, cô ta nói có nhân chứng ư, nhưng chuyện này hắn làm rất kín kẽ kia mà…sao có thể!

Vương Hạ Chi kéo áo hắn. Chuyện mấy tấm ảnh kia vẫn còn ám ảnh cô ta.

“Tư Viễn, hay anh mau đồng ý với cô ta đi, nếu thiếu bao nhiêu tiền nữa thì em sẽ đứng ra giúp anh trả lại. Nhìn cô ta có vẻ quyết tâm làm thật đấy!”

Phó Tư Viễn do dự. Nếu để cho Vương Hạ Chi đứng ra giải quyết chẳng phải rất mất mặt hay sao chứ, dù gì hắn cũng ra vẻ hào sảng từ trước đến giờ.

“Anh sao thế?”, thấy Phó Tư Viễn im lặng cô ta lại càng sốt ruột.

Diệc Tâm cũng chẳng còn kiên nhẫn nữa, cô lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp đề chữ - Văn phòng luật sư Phương Mạt Bắc đặt lên bàn trước mặt Phó Tư Viễn.

“Anh cứ suy nghĩ đi, tôi cho anh 2 ngày để trả lời. Đây là danh thiếp của bên luật sư, nếu như anh vẫn chày cối không chịu trả giấy tờ chủ quyền nhà đấy cho tôi thì tôi sẽ ủy quyền bên luật sư làm việc với anh. Còn chuyện bằng chứng ngoại tình của anh với Tiểu thư Vương thì tôi cho hai người 1 ngày để suy nghĩ!”

Nói rồi cô đứng dậy đi lên phòng trước con mắt tóe lửa vì tức giận của mẹ con Phó Tư Viễn. Hắn ta cũng không rõ vì sao thái độ của Diệc Tâm lại thay đổi nhanh như vậy, biểu cảm khinh mạn đó lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy, trước giờ cô là một người nhẫn nhịn, thậm chí có thể nói là nhu nhược yếu đuối nữa! Ngay cả chuyện hắn qua lại với Vương Hạ Chi trước giờ luôn che đậy rất kín kẽ, những mối quan hệ xung quanh cô đều bị hắn ta cắt đứt, quanh quẩn trong phòng thì làm sao mà phát hiện ra được chứ! Đừng nói đến chuyện còn quay lại được bằng chứng, chắc hẳn là có kẻ nào đó bên ngoài tiếp tay cho Diệc Tâm.

Nghĩ đến thế Phó Tư Viễn bừng bừng tức giận, xô ghế đứng dậy, lao lên phòng tính cho Diệc Tâm một trận. Nhưng cửa phòng đã bị cô đóng chặt khiến cho hắn chỉ có thể gào lên trong bất lực.

“Diệc Tâm, con đàn bà tráo trở này! Mau ra đây ngay cho tôi, ai cho cô bắt tay với người ngoài tính kế tôi hả?”

Diệc Tâm biết bây giờ Phó gia không phải là nơi an toàn nữa nên nhanh chóng lấy một chiếc vali nhỏ từ trong tủ ra, bắt đầu thu dọn những đồ đạc quan trọng của mình vào.











Vợ Yêu Ngang Bướng Ngày Ngày Bỏ Trốn




Diệc Tâm sau khi soạn đồ đạc xong thì gọi ngay cho Phương Điềm, giọng cô không ngừng hoảng hốt. Cô thừa biết Phó Tư Viễn là một kẻ vũ phu, hắn có thể vì điên lên mà ra ta với cô bất kỳ lúc nào, cô cần nhanh chóng rời khỏi Phó gia.

“Phương Điềm, cậu có thể đến đón mình không?”

“Sao thế, đã xảy ra chuyện gì?”

“Mình đã lật bài ngửa với mẹ con Phó Tư Viễn rồi, bây giờ anh ta đang phát điên lên. Mình muốn ngay lập tức rời khỏi Phó gia!”

Phương Điềm cảm nhận được Diệc Tâm đang gặp nguy hiểm liền nhanh chóng đồng ý.

“Cậu cứ ở đấy chờ mình, mình với Mạt Bắc sẽ sang đó đón cậu ngay. Cậu nhớ chuẩn bị hành lí đầy đủ sẵn hết”

Diệc Tâm bất giác gật đầu.

“Ừ, mình thu xếp hết rồi! Cậu cứ nói là Mạt Bắc là luật sư đại diện cho mình để bọn họ không làm khó dễ. Dù sao mình cũng đang giữ chứng cứ của Phó Tư Viễn trong tay, nếu như mình gặp bất trắc gì thì anh ta cũng sống không yên ổn đâu”

“Ừ, mình biết rồi, chờ mình!”

Diệc Tâm tắt điện thoại trong tiếng đập cửa rầm rầm của Phó Tư Viễn, hắn ta dường như đang phát điên lên.

Hơn 30 phút sau thì có điện thoại của Phương Điềm gọi đến.

“Cậu sao rồi, có ra ngoài được không hay để bọn mình xông vào?”

“Bây giờ mình sẽ ra ngoài nhưng các cậu vào hỗ trợ mình với, chưa biết tên Phó Tư Viễn tính làm gì nữa, hắn đang đập cửa phòng ầm ĩ, mình rất sợ hắn sẽ ra tay!”

“Mạt Bắc, em vào trong đưa Diệc Tâm ra đi, Phó Tư Viễn đang phát điên rồi!”

“Tên khốn này!”, Diệc Tâm nghe tiếng Mạt Bắc hét lên bên kia đầu dây.

Diệc Tâm khoác thêm áo khoác ngoài, xách chiếc va li duy nhất, bình tĩnh mở cửa phòng ra, lạnh nhạt nhìn Phó Tư Viễn.

“Anh phát điên gì chứ?”

Phó Tư Viễn chống tay vào cửa ngăn Diệc Tâm đi ra ngoài.

“Cô tính vác đồ đạc đi đâu, chúng ta còn chưa li hôn?”

“Từ hôm nay chúng ta sẽ li thân trước, luật sư của tôi sẽ liên hệ với anh để làm thủ tục li hôn. Khi nào anh chuẩn bị giấy chủ quyền nhà đất xong thì cứ gửi về văn phòng luật sư của tôi là được!”

“Cô dám…”

Phó Tư Viễn hung hang lao đến nắm chặt cổ tay của Diệc Tâm kéo lại khiến cô đau đớn hét lên.

“Buông tôi ra, đồ khốn này!”, Diệc Tâm cố vùng vẫy nhưng sức yếu lại cộng thêm sáng giờ cô chưa có chút gì bỏ vào bụng nên nhanh chóng lả đi.

Đúng lúc này từ phía dưới lầu có tiếng la ó của Dương Tú Hiên cùng tiếng bước chân dồn dập vang lên.

“Này này, các người là ai mà lại tự tiện xông vào Phó gia vậy hả?”

“Phó Tư Viễn, mau buông Diệc Tâm ra”

Phương Mạt Bắc lao đến xô Phó Tư Viễn ra còn Phương Điềm thì đưa tay đỡ lấy Diệc Tâm.

Phó Tư Viễn đang trong cơn giận bốc lên ngùn ngụt giơ tay lên tính đánh Mạt Bắc thì bị cậu túm lấy bẻ ngoặc ra sau. Hắn hét lên đau đớn khiến cho Vương Hạ Chi cùng Dương Tú Hiên hốt hoảng chạy lên.

“Mau buông ra, các người làm gì thế hả?”

Phương Mạt Bắc lúc này mới buông tay ra, Phó Tư Viễn mất đà ngã xuống sàn nhà đau đớn rên rỉ.

“Tôi là luật sư của cô Diệc Tâm đây, bây giờ chúng tôi đã có đầy đủ bằng chứng cô ấy bị bạo hành gia đình. Đơn li hôn sẽ nhanh chóng được gửi đến cho Phó Tư Viễn, mong anh cố gắng hoàn thành sớm những giấy tờ cần thiết mà thân chủ của tôi đưa ra”

Dương Tú Hiên trợn tròn mắt. Cô con dâu ngây ngốc suốt ngày vâng dạ, chẳng có một chút phản kháng gì bây giờ sao lại biết thuê đến cả luật sư.

Phương Điềm nhìn bọn người nhà Phó gia bằng ánh mắt vừa căm ghét vừa khinh bỉ không giấu diếm, cô đưa tay cầm va li dùm Diệc Tâm, tay kia đỡ bạn.

“Chúng ta đi thôi!”

Sau khi ngồi trên xe rồi Diệc Tâm mới thở phào nhẹ nhõm. Tim cô vẫn còn đập liên hồi, mồ hôi lạnh tuôn ra ướt đẫm hai bên thái dương, bụng réo ùng ục không ngừng. Cô ái ngại nhìn sang Phương Điềm.

“Mình ghé mua một chút gì ăn được không, đói quá đi mất”

Phương Điềm đưa tay nhìn đồng hồ, giật mình kinh hoảng – đã hơn 3 giờ chiều rồi.

“Này, cậu đừng nói với mình là từ sáng đến giờ cậu chưa ăn gì nhé?”

Diệc Tâm khẽ gật đầu.

“Đúng là vậy”

Phương Điềm cau mày nhìn bạn.

“Ôi trời, cậu làm mẹ kiểu gì thế, phải nghĩ cho đứa trẻ trước chứ, làm gì làm phải ăn uống đàng hoàng cẩn thận vào!”

“Thôi mà, mình biết lỗi rồi. Nhưng tình huống này lại diễn ra ngay bữa cơm trưa, bình thường bọn họ sẽ cho người mang lên phòng cho mình nhưng lần này mình lại tự ý xuống nên bọn họ mới không cho mình ăn trưa nữa!”

“Thật sao, mẹ con Phó Tư Viễn thật quá độc ác mà! Cậu muốn ăn gì mình nói Mạt Bắc dừng xe mua luôn?”

“Mình cũng lười ăn quá, chắc mua một ít cháo sườn đi!”

Phương Mạt Bắc vừa lái xe vừa nghiến răng tức giận.

“Phó gia thật không còn lương tâm nữa, ngay cả một phụ nữ đang mang thai mà cũng muốn ra tay. Để em ghé tiệm Cố Đô nổi tiếng gần đây, giờ này chắc không đông lắm đâu”

Diệc Tâm khẽ gật đầu.

“Làm phiền em nhé!”











Vợ Yêu Ngang Bướng Ngày Ngày Bỏ Trốn




Trước khi về quê ngoại ở Lãng Xá, Diệc Tâm đến căn hộ của Phương Điềm ở khu Nhất Hải ở tạm. Dù sao cô cũng cần tránh mặt Phó Tư Viễn một thời gian trước khi có kết quả cuối cùng mà cô muốn. Vì Phương Mạt Bắc là luật sư nên sẽ đứng ra thay mặt Diệc Tâm giải quyết mọi vấn đề về việc ly hôn.

“Cậu tính khi nào trở về nhà dì ở Lãng Xá thế?”

Phương Điềm pha một ấm trà hoa cúc với bánh hạnh nhân rồi mang ra phòng khách.

“Mình cho Phó Tư Viễn thời gian là 2 ngày để giao giấy tờ chủ quyền nhà của Diệc gia ra. Sau khi nhận được mình lập tức rời khỏi Trữ Châu, tránh dây dưa với hắn. Mình không muốn ai biết nơi mình sẽ đi cả”

“Trong thời gian bao lâu?”

“Khoảng 3,4 năm. Nếu như đứa trẻ này còn quá nhỏ thì một mình mình cũng không thể vừa trông nó vừa tìm việc được!”

Phương Điềm chặc lưỡi luyến tiếc.

“Cậu đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian rồi, chẳng phải khi còn đi học cậu là sinh viên xuất sắc nhất toàn khóa sao. Nếu đi xin việc chắc chắn sẽ tìm được chỗ tốt, tương lai rộng mở. Sau này đứa trẻ lớn rồi cậu nên trở về đây làm đi, còn có tiền nuôi con nữa chứ”

“Mình cũng tính như vậy, có thể xin vào một bệnh viện nào đấy làm thực tập một thời gian, năm đó nếu như không phải vì kết hôn với Phó Tư Viễn mình cũng không vứt bỏ tất cả, còn công việc mới bắt đầu ở bệnh viện Nhân Tâm nữa, mình quá ngu muội rồi! Nhưng đó là chuyện sau này. Trước mắt mình chỉ có thể dựa vào ít tài sản còn lại của Diệc gia để sống tạm qua ngày thôi, ở quê chắc chi phí cũng sẽ ít hơn”

Phương Điềm cầm một tách trà đưa cho Diệc Tâm.

“Cậu cứ yên tâm, tuy nhà họ Phó và họ Vương cũng có thế lực đấy nhưng việc này mình có chứng cứ rành rành nên chắc Mạt Bắc cũng sẽ giải quyết nhanh thôi, cậu đừng lo. Cứ nghỉ ngơi mấy ngày cho lại sức đi rồi mình đưa cậu về Lãng Xá. Mà đi về đấy bằng tàu hỏa đúng không, mình chưa đến nơi đó bao giờ?”

Diệc Tâm lấy điện thoại ra tìm thông tin chuyến tàu hỏa gần nhất đến Lãng Xá đưa cho Phương Điềm xem.

“Chính là chỗ này, Lãng Xá là một thị trấn duyên hải nhỏ với chừng hơn 200 hộ dân cư thôi. Do xung quanh làng bao bọc bởi núi và biển cùng rất nhiều cây xanh nên không khí cực kỳ trong lành, mát mẻ. Cậu có thể nghỉ làm mấy hôm không, xem như là đi du lịch một chuyến”

Phương Điềm chần chừ.

“Nhưng như vậy có phiền dì của cậu không? Dù sao mình cũng chưa biết dì ấy có chấp nhận cậu hay không, mình đang rất lo ngại chuyện này?”

“Không sao đâu, nếu dì ấy không chấp nhận thì mình sẽ thuê một căn nhà nhỏ trong thị trấn”

“Nhưng khi cậu sinh con thì ai sẽ giúp đỡ cậu chăm đứa bé chứ? Nếu như đã không chắc chắn như vậy cậu cứ ở lại với mình, dù sao mình cũng là y tá, có thể chăm sóc cậu”, Phương Điềm kinh ngạc trước ý định liều lĩnh của Diệc Tâm.

Diệc Tâm vỗ vai bạn, dù sao cô cũng đã tính toán kỹ lưỡng cả rồi.

“Mình không phải chỉ có một mình, cậu có nhớ dì Nga mà mình nói không, dì ấy là vú nuôi của hai anh em Phó Tư Kỳ ở Phó gia, dì ấy sẽ đi với mình. Vì sau khi chuyện Tư Viễn lén pha thuốc ngủ vào sữa cho mình mỗi đêm bị mình phát hiện thì chính dì Nga hứa sẽ đứng ra làm nhân chứng cho mình, như vậy đồn nghĩa với việc dì ấy không thể nào ở lại Phó gia được nữa!”

Phương Điềm thở hắt ra.

“Rốt cục cậu cũng chịu tính toán cho tương lai rồi, mình có thể yên tâm một chút”

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Diệc Tâm reo lên.

“Mình vừa nhắc thì có vẻ như dì Nga đến rồi đấy! Dì ấy sẽ ở đây mấy ngày lo cơm nước dọn dẹp cho bọn mình trước khi đi đến Lãng Xá”

Phương Điềm gật đầu, cô đứng dậy bước ra ngoài mở cửa.

Đã vào cuối thu, những hàng ngô đồng ven đường bắt đầu trút lá gần hết chỉ còn trơ cành xương khô khẳng khiu vươn thẳng lên bầu trời xanh mướt như ngọc. Diệc Tâm khoác một chiếc áo len mỏng, xách theo một chiếc túi nhỏ chứa đồ lặt vặt. Hôm nay là ngày cuối cùng cô ở Trữ Châu, cả ba người – cô, dì Nga và Phương Điềm sẽ lên chuyến tàu sớm nhất để đến Lãng Xá. Từ thành phố cũng mất hơn 4 tiếng mới tới nơi.

May mắn là nhờ sự quen biết rộng của Phương Mạt Bắc mà thủ tục ly hôn với Phó Tư Viễn cũng đã đâu vào đấy. Ngay vào lúc Diệc Tâm lo sợ hắn nuốt lời nhất thì nhận được thư hỏa tốc từ văn phòng luật sư của Phương Mạt Bắc, giấy chủ quyền biệt thự phía Tây của Diệc gia đã được Phó Tư Viễn đưa đến để đổi lấy cuộn băng ghi hình cùng những hình ảnh ngoại tình kia. Cuối cùng Diệc Tâm cũng có thể thở phào nhẹ nhõm mà rời khỏi thành phố. Cô chưa vội rao bán ngay mà chờ khi nào số tiền và nữ trang cô dành dụm được tiêu pha hết mới tính đến chuyện bán nó đi.

Phương Điềm vừa từ quầy vé đi ra, trên tay cầm 3 tấm vé mà khó khăn lắm mới mua được. Kỳ nghỉ đông sắp đến nên người người đều đổ xô về quê.

“Diệc Tâm, dì Nga, chúng ta đi thôi! Còn hơn 20 phút nữa tàu chạy rồi đấy! Dì đưa con xách hộ một va li cho”

Diệc Tâm ngoái đầu lại nhìn, cuối cùng cũng phải rời xa thành phố này rồi. Nơi lưu giữ những ký ức vừa vui vẻ vừa đau thương đến tàn nhẫn.











Vợ Yêu Ngang Bướng Ngày Ngày Bỏ Trốn




Âu Thần Hi ngồi trong văn phòng vừa xem tài liệu công ty vừa nhấp từng ngụm cà phê một cách thong thả. Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập, anh khẽ cau mày lên tiếng.

“Ai đấy?”

“Thưa Thiếu gia, là tôi – Trần Minh đây!”

“Ừ, cậu vào đi”, Âu Thần Hi đặt tách cà phê xuống bàn cao giọng gọi.

“Chuyện tôi bảo cậu nghe ngóng thế nào rồi?”

“Là chuyện của công ty đối thủ hay là…chuyện của Phó gia ạ?”

Âu Thần Hi e hèm một tiếng, che miệng cố giấu sự hiếu kỳ của mình. Trần Minh luôn luôn tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân, chưa bao giờ hỏi han gì nhưng việc một Đại Thiếu gia như anh đi quan tâm chuyện nhà của người khác cũng thật khó coi.

“Nói chuyện của Phó gia trước đi, có động tĩnh gì không. Đặc biệt là Diệc Tâm, cô ấy hiện giờ sao rồi?”

“Theo như nguồn tin mới nhất tôi được biết thì Phó Tư Viễn và Diệc Tiểu thư đã làm thủ tục li hôn rồi…y cũng đã đưa lại cho Diệc Tâm giấy tờ nhà đất của Diệc Tâm trước đây mà y thu giữ!”

“Li hôn, nhanh như vậy ư?”

Âu Thần Hi liếc mắt nhìn vào quyển lịch bàn – từ hôm anh gửi tin nhắn cho cô đến nay chỉ khoảng mười ngày mà thôi. Sao Diệc Tâm lại quyết định nhanh như vậy chứ, hay là còn có chuyện gì uẩn khúc sau đó mà anh không biết được?

“Người cung cấp tin có nói nguyên nhân li hôn là gì hay không, do Diệc Tâm nắm được bằng chứng ngoại tình của Phó Tư Viễn đúng không?”

Trần Minh bối rối lắc đầu, không hiểu sao Thiếu gia vốn dĩ rất lạnh nhạt của mình lại đột nhiên có hứng thú với hôn nhân của Phó gia. Còn mấy cuộc hẹn xem mắt đều bị anh từ chối quyết liệt, ngay cả liếc mắt cũng không.

“Tôi nghe nói không phải chỉ có bằng chứng ngoại tình của Phó Tư Viễn mà nghe phong thanh đâu đứa con trong bụng của Diệc Tiểu thư không phải con của y, y còn có hình chụp làm bằng chứng!”

“Đứa bé không phải con của Phó Tư Viễn sao? Là con của ai?”, Âu Thần Hi không thể ngồi yên nữa, trong lòng anh thấp thỏm không yên.

“Nghe nói là vụng trộm với một tên bảo vệ quèn của Phó gia…Phó Tư Viễn còn đi rêu rao khắp nơi là từ lúc y kết hôn đến nay vẫn chưa từng động vào Diệc Tâm, nên đứa trẻ đó không thể nào là con của y được!”

Âu Thần Hi nghe như sét đánh ngang tai – bảo vệ quèn của Phó gia, đây chẳng phải là nói anh hay sao. Chẳng nhẽ đứa bé là kết quả của đêm đó? Âu Thần Hi sốt ruột hướng Trần Minh ra lệnh.

“Cậu ngay lập tức đi tìm hiểu những bức ảnh bằng chứng vụng trộm mà Phó Tư Viễn đang giữ về đây ngay cho tôi, không biết bằng cách nào và bằng thủ đoạn gì! Không được phép giở ra xem.”

Trần Minh hốt hoảng trước biểu cảm dứt khoát của Âu Thần Hi, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy.

“Dạ vâng”

Khi Trần Minh rời đi rồi, Âu Thần Hi bất giác cầm điện thoại lên gọi vào số máy của Diệc Tâm, anh muốn xác nhận chuyện đứa bé không phải là con của Phó Tư Viễn.

Nhưng bên kia đầu dây chỉ truyền đến âm thanh lạnh lẽo của máy trả lời tự động, số điện thoại này đã bị ngắt kết nối, không thể liên lạc được. Trong lòng Âu Thần Hi dấy lên một tia lo lắng, có khi nào Phó Tư Viễn vì chuyện bị quay lén mà tức giận làm phương hại đến mẹ con Diệc Tâm không.

Cảm giác người mình yêu có con với mình là một cảm giác cực kỳ khó tả, vừa mừng rỡ vừa lo âu. Thần Hi chỉ hận không thể ngay lập tức đến gặp Diệc Tâm mà thôi. Trước khi Trần Minh trở lại, Âu Thần Hi cứ đi đi lại trong phòng không ngừng, mỗi phút giây trôi qua đối với anh dài tựa như hàng thế kỷ.

Đến khi cầm trên tay bao thư chứa đầy ảnh chụp mà Phó Tư Viễn giữ thì sắc mặt của Âu Thần Hi đã đen hơn muội than qua lửa, anh đấm tay vào tường.

“Tên khốn Phó Tư Viễn này, tôi không đập nát bàn tay dơ bẩn của hắn thì không còn là Thiếu gia nhà họ Âu nữa!”

Trần Minh sợ hãi cố ngăn Âu Thần Hi.

“Thiếu gia, rốt cục có chuyện gì khiến cậu tức giận đến như vậy, ngay cả khi cậu phát hiện y có liên quan đến cái chết của Nhị Thiếu gia cậu cũng không phẫn nộ đến thế!”

“Anh nhìn xem đây là ai?”

Trần Minh tròn mắt kinh hoảng. Người trong những bức ảnh trần trụi này chẳng phải Đại Thiếu gia hay sao, Phó Tư Viễn này đúng là chán sống rồi. Nhưng còn người nằm bên cạnh Đại Thiếu gia…là Diệc Tâm tiểu thư – vợ của Phó Tư Viễn. Trần Minh đưa mắt sang nhìn Âu Thần Hi.

“Bây giờ thì cậu đã hiểu vì sao tôi lại tìm hiểu sâu chuyện của Phó gia rồi chứ. Khi tôi còn trà trộn vào Phó gia làm bảo vệ thì vướng vào cái bẫy của Phó Tư Viễn đặt ra cho Diệc Tâm…thế nên đứa bé có khả năng là con của tôi. Bây giờ có thể đi đâu tìm Diệc Tâm đây?”

Trần Minh bây giờ mới vỡ lẽ ra mọi chuyện, cậu ta giật mình lắp bắp nhìn Âu Thần Hi.

“Nhưng Đại Thiếu gia, Diệc Tâm tiểu thư đã biến mất rồi. Phó Tư Viễn cũng đang ráo riết tìm kiếm nhưng bặt vô âm tín!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK