• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Âu Thần Hi bị cắt ngang suy nghĩ thì bực bội nhìn Vương Hạ Chi.



“Hay lắm, tôi còn chưa tìm cô thì cô đã dẫn xác đến.”



“Anh nói gì vậy?”, Vương Hạ Chi bị đôi mắt thù hận của Âu Thần Hi nhìn chăm chăm làm cho sợ hãi, cô ta bất giác lùi lại.



“Tôi nói tôi đến tìm cô tính sổ, cô có biết đứa trẻ mà cô tông phải chiều nay chính là con trai của tôi hay không?”, Âu Thần Hi mím môi nhả ra từng chữ rành rọt nhưng Vương Hạ Chi dường như không thể tin vào tai mình, hai tai cứ ù đi.



“Sao đứa trẻ đó lại là con của anh được, đó là đứa con nghiệt chủng của con hạ nhân Diệc Tâm kia mà”, bây giờ sắc mặt của cô ta đã trở nên trắng bệch không còn 1 giọt máu, nói từng chữ cũng không còn sức lực, cứ ấp a ấp úng.



“Cô nói lại lần nữa, ai là nghiệt chủng? Tôi nhắc cho cô biết, đừng bao giờ nhắc đến hai chữ “nghiệt chủng” trước mặt tôi. Diệc Tâm là vợ tôi, còn Diệc Phàm là con trai tôi!”






Đầu óc của Vương Hạ Chi quả nhiên đã quay cuồng như bông vụ, cô ta không thể nào hiểu nổi tại sao Diệc Tâm từ vợ cũ của Phó Tư Viễn bỗng chốc trở thành vợ của Âu Thần Hi, còn cả đứa trẻ mà cô ta đụng phải nữa, bây giờ lại là con trai của Đại thiếu gia cao quý nhất Trữ Châu này.



“Anh chỉ đang muốn bênh vực cho Diệc Tâm thôi phải không, sao các người có thể là mối quan hệ đó được chứ?”



Âu Thần Hi kéo tay mạnh tay của Vương Hạ Chi đến mức hằn lên những vệt đỏ ửng, giọng điệu tràn đầy căm phẫn đã nhuốm màu lạnh lẽo.



“Đi với tôi, tôi muốn xem Vương Hồng Bảo sẽ xử trí như thế nào khi biết con gái ông ta dám động đến con trai cưng của tôi! Hai nhà họ Vương và Âu đều đã đặt ra quy tắc “nước sông không phạm nước giếng” từ bao đời nay rồi.”



Nghe đến ba chữ Vương Hồng Bảo thì miệng của Vương Hạ Chi méo xệch, nếu như là con nhà bình thường thì chỉ cần ra mặt trả cho họ vài triệu là xong, còn đằng này lại đụng trúng con nhà gia thế hiển hách như Âu gia, chẳng hiểu cô ta xui xẻo đến thế nào mà lại đụng phải đứa nhóc chết tiệt này chứ!



“Tôi không đi đâu cả, anh mau buông tôi ra, tôi muốn chờ cảnh sát đến giải quyết!”



Diệc Tuấn Nam đứng khoanh tay thờ ơ xem kịch hay. Vương Hạ Chi này rõ ràng ban đầu cực kỳ ngang ngược, còn không muốn nói lý lẽ, từ lúc nào lại muốn chờ cảnh sát đến kia chứ!



“Tôi muốn cô đi với tôi ngay bây giờ, phải để cho Vương Hồng Bảo nhìn thấy con gái ông ta đã gây ra tội lớn như thế nào!”, Âu Thần Hi vẫn cương quyết muốn lôi Vương Hạ Chi đi mặc cho cô ta trì kéo. Con người này nếu như không dùng biện pháp mạnh sẽ không bao giờ nhận sai.



Bất thình lình có tiếng xe cảnh sát hú còi trờ đến từ phía sau, Âu Thần Hi cau mày khó chịu, còn Vương Hạ Chi thì mừng rỡ như bắt được vàng. Cô ta lợi dụng lúc sơ hở liền kéo tay ra vùng bỏ chạy, sau đó leo lên xe hơi đóng sầm cửa lại.



Trương Quốc Uy cùng với Lý Qúy Bình đi đến gặp Diệc Tuấn Nam để lấy lời khai, thái độ cũng rất cung kính, dè chừng.






“Các cậu là cấp dưới của Chu Kế Siêu à?”



“Vâng, anh có gì cần chỉ dạy hay không ạ?”



Diệc Tuấn Nam vừa nhìn đã biết Vương Hạ Chi đi sai, còn vi phạm luật giao thông nhưng cùng lắm cô ta cũng chỉ chịu phạt vài trăm nghìn hay bồi thường thương tích vài triệu, căn bản không đáng kể so với số tài sản khổng lồ của nhà cô ta.



“Các cậu cứ theo luật mà làm, nhưng tôi muốn biết cô ta có bị xử tăng nặng gì không? Nạn nhân chỉ là 1 đứa bé, còn bị thương rất nặng!”



Trương Quốc Uy hiểu ý của Diệc Tuấn Nam nên khẽ gật đầu. Cả hai cùng nhau đi đến hiện trường kiểm tra và lấy lời khai từ chỗ Vương Hạ Chi, lần này cô ta cực kỳ hợp tác. Vừa khai báo vừa len lén nhìn sang Âu Thần Hi với ánh mắt đầy sợ sệt.



“Diệc Tuấn Nam có uy như vậy sao? Những cảnh sát mới đến này đều có phần sợ sệt, kính nể đối với anh ta”, Âu Thần Hi ngẫm nghĩ. Biểu cảm của người này anh đã từng thấy qua, rất giống 1 người mà anh từng tiếp xúc nhưng không thể nào nhớ ra nổi.



Diệc Tuấn Nam đi đến gần Âu Thần Hi vỗ vai 1 cái khiến cho anh giật mình quay lại, vẫn cảm giác gai lạnh sống lưng đó. Anh liền hỏi.



“Có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi không? Tôi thấy chú rất quen.”



Diệc Tuấn Nam ngớ người ra, Âu Thần Hi nhận ra sự lúng túng đang được che giấu kỹ càng sau cái nụ cười xã giao kia.



“Chưa, chúng ta chưa từng gặp qua. Có thể con bé Diệc Tâm nhìn có đôi chút giống tôi nên cậu tưởng thế chăng!”



“Không đúng, Diệc Tâm giống mẹ nhiều hơn là giống bên nội. Mình không thể nào có cái cảm giác kỳ quái đó được!”, Âu Thần Hi thầm nghĩ rồi cười lấp liếm gãi đầu gãi tai.



“Vậy chắc tôi nhớ nhầm! Tôi sẽ gọi cho Vương Hồng Bảo để ông ta xử lý Vương Hạ Chi, còn chuyện làm việc với cảnh sát ở đây xin nhờ chú trông nom giúp, tôi thấy bọn họ đều có vẻ rất kính nể chú!”



“Bọn họ là cấp dưới của 1 người anh em làm cảnh sát của tôi. Chúng tôi đều biết nhau từ rất lâu rồi. Cậu có việc thì cứ về trước đi! Nhớ lời tôi nói, tránh xa Diệc Tâm ra.”



Âu Thần Hi gật đầu cáo từ, anh không muốn cho Diệc Tuấn Nam biết chuyện anh sẽ trở lại bệnh viện với Diệc Tâm và con trai mặc kệ ông ta có ý ngăn cản.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK