Chỉ có điều vì quá nóng vội chạy đến điểm hẹn mà không nhìn thấy hai người 1 già 1 trẻ băng qua đường, nơi đó còn có biển báo giảm tốc độ do là trường học thường xuyên có nhiều trẻ nhỏ. Kết cục là xe của Vương Hạ Chi va phải Diệc Phàm và dì Nga khiến cả hai ngã ra đất, Diệc Phàm xương yếu thịt mềm nên bị thương khá nặng, còn dì Nga thì bị trật khớp gối xây xát khắp người.
Nhưng Vương Hạ Chi không hề có biểu hiện hối lỗi còn ngang ngược chửi bới làm loạn, những người qua đường tận mắt chứng kiến đều rất phẫn nộ. Cô ta vì nôn nóng đi đến khách sạn Bạch Xuyên mà không hề quan tâm đến sống chết của 2 bà cháu, tính lên xe phóng đi, liền bị đám đông vây lấy giữ lại chờ cho đến khi người nhà của nạn nhân tới.
Vương Hạ Chi không ngừng đem thân phận của Vương Hồng Bảo ra uy hiếp đám đông thả cô ta đi, nhưng đáng tiếc bọn họ đều chẳng biết ông ta là ai cả, còn xem cô như 1 hung thủ ngông cuồng, điên loạn.
Chu Kế Siêu nhận được điện thoại của Diệc Tuấn Nam thì rất kinh ngạc, hôm nay anh xin nghỉ phép không đến câu lạc bộ du thuyền của Vương gia làm việc.
“Anh Nam, anh gọi em có chuyện gì vậy?”
“Vương Hạ Chi gây tai nạn ở đường số 7 Thùy Dương, nạn nhân là cháu trai của tôi! Bây giờ thân phận của tôi không thể để lộ, cậu có thể giúp tôi điều động người đến giải quyết hay không, người phụ nữ quả thật rất quá quắt!”
Chu Kế Siêu thừa biết tính cách ngông nghênh bất cần của Vương Hạ Chi, chỉ không ngờ lần này cô ta lại gây họa lớn như vậy!
“Được, anh Nam. Người bên Cục Cảnh sát sẽ đến đó ngay, anh đừng tức giận.”
Vương Hạ Chi ngồi trong xe, gương mặt trang điểm đã bị nắng nóng làm cho nhòe nhoẹt khó coi, cô ta liền tranh thủ lấy gương ra trau chuốt lại, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ 1 cách nôn nóng.
“Chừng nào mới được rời khỏi đây chứ, tôi còn phải đi gặp Âu Đại thiếu gia. Lũ chết tiệt không biết điều này suốt ngày cứ kiếm chuyện.”
“Tiểu thư à, bây giờ còn phải chờ cảnh sát đến làm việc nữa, chúng ta quả thật không thể nào đi ngay được.”
Vương Hạ Chi dặm thêm phấn vào bên má bị Diệc Tâm tát 1 cái đang đỏ ửng lên, hậm hực.
“Con khốn Diệc Tâm chẳng biết tìm đâu ra 1 tên mặt sẹo chống lưng nên dám ra tay với mình như vậy! Cứ chờ xem mình xử trí nó thế nào.”
Diệc Tâm vội vàng đi theo bác sĩ vào phòng cấp cứu làm thủ tục, cô được đưa đi xét nghiệm nhóm máu khẩn cấp. Vị bác sĩ cấp cứu cầm kết quả ra lắc đầu báo với cô.
“Cô là mẹ của bệnh nhi Diệc Phàm phải không?”
“Dạ vâng.”
“Máu của cô không cùng nhóm với cháu bé, ở nhà còn có người thân nào có thể đến thử hay không. Ngân hàng máu ở chỗ chúng tôi không đủ…ba của cháu bé thì sao?”
Diệc Tâm ngần ngừ. Đây không phải là lúc cô sĩ diện nữa, chỉ có Âu Thần Hi mới có thể cứu Diệc Phàm mà thôi.
Cô đưa mắt nhìn vị bác sĩ trước mặt, quả quyết.
“Xin bác sĩ cầm cự giúp tôi một lát, tôi sẽ gọi người có thể hiến máu đến ngay!”
“Ừ, nhanh lên, chúng tôi vẫn đang khống chế được.”
Diệc Tâm cầm điện thoại ra góc hành lang, cô mở danh bạ lên bấm vào mục khóa rồi chọn số điện thoại của anh, rụt rè bấm nút gọi.
Âu Thần Hi tối nay có 1 cuộc họp hội đồng quản trị quan trọng ở khách sạn Bạch Xuyên, anh ngạc nhiên khi nhìn thấy cái tên Diệc Tâm hiển hiện trên màn hình điện thoại đang gọi đến, trong lòng có chút mừng thầm, có nhẽ cô đã suy nghĩ lại quyết định cho anh 1 cơ hội chăng.
“A lô, anh nghe đây! Em nhớ anh rồi à?”, Âu Thần Hi mở miệng liền trêu chọc cô.
“Thần Hi, anh mau đến bệnh viện Nhân Tâm số 2 được không, Diệc Phàm đang bị thương nặng nằm trong phòng cấp cứu!”
“Cái gì, Diệc Phàm bị thương sao, em chờ đó anh đến ngay!”, nụ cười trên môi Âu Thần Hi vụt tắt, anh run rẩy bấm tắt điện thoại rồi bấm chuông gọi Trần Minh đến.
“Mau chuẩn bị xe cho tôi, tôi phải đến bệnh viện gấp?”
“Là bệnh viện Phúc Khang ạ?”, Trần Minh tưởng đâu là Âu Thần Hi muốn đến thăm Âu Lan Thương.
Anh lắc đầu.
“Đến bệnh viện Nhân Tâm số 2 ngay cho tôi, càng nhanh càng tốt!”
Chưa bao giờ Âu Thần Hi lại cảm thấy chiếc xe sang của mình chạy chậm đến như thế, chẳng biết nguyên nhân tại sao Diệc Phàm lại bị thương, trong lòng anh nhảy ra không biết bao nhiêu là dự cảm không lành.
Diệc Tâm đã chờ sẵn ở cửa từ bao giờ.
“Mau lên, anh đi theo tôi!”, cô nhìn thấy Âu Thần Hi xuất hiện liền nôn nóng kéo tay anh vào phòng cấp cứu để thử máu.
May mắn thay kết quả cuối cùng cũng trùng khớp, cả Diệc Tâm lẫn bác sĩ điều trị đều thở phào nhẹ nhõm. Diệc Phàm sau khi được truyền máu thì may vết thương lại rồi bó bột cánh tay bị gãy, người nhà đều ngồi bên ngoài chờ đợi.
Âu Thần Hi nhìn gương mặt lo lắng đến xanh xao, thất thần của Diệc Tâm anh nhẹ nhàng hỏi.
“Rốt cục tại sao con lại bị thương nặng đến như vậy?”
“Là Vương Hạ Chi, cô ta đã tông trúng thằng bé khi dì Nga dẫn nó băng sang đường. Khu vực đó không cho xe chạy quá tốc độ nhưng cô ta đã phớt lờ, còn ngang ngược đổ lỗi cho chúng ta”, Diệc Tâm căm tức nghiến răng.
“Vương Hạ Chi à, dám động đến con trai của Âu Thần Hi này thì sau này cô ta khó mà sống yên ổn. Em đừng tức giận, anh sẽ giúp em xử lý chuyện này!”, Âu Thần Hi choàng tay qua vai ôm Diệc Tâm vào lòng, chẳng hiểu sao cô không hề từ chối mà mỏi mệt dựa vào vai anh. Mùi bạc hà nhẹ nhè toát ra từ người anh khiến cô cảm thấy dễ chịu.
Diệc Tâm cảm thấy có Âu Thần Hi ngay bên cạnh lúc này thật tốt, anh đã cứu cô 1 lần lúc đỡ con dao của Phó Tư Viễn, còn lần này là cứu con trai của cô. Nếu không có anh thì cô biết làm thế nào? Trong lòng Diệc Tâm nảy nở 1 cảm xúc khó tả, ấm áp và tin cậy tột cùng.