• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Chi Nguyệt bị sự chán ghét của Âu Thần Hi làm cho tủi thân, cô ta kéo ghế ngồi xuống 1 góc nhưng không có ý định bỏ về, còn có Lục Phương ở đây nhất định cô ta sẽ không bị bẽ mặt. Hơn nữa cơ hội hiếm có thế này sao cô ta lại bỏ lỡ chứ!



“Cô vẫn chưa chịu đi sao?”



“Tôi…tôi đã hứa với Âu phu nhân, không thể nào nuốt lời được!”, Vương Hạ Chi cứng cỏi đáp lại nhưng nhìn gương mặt không chút cảm xúc nào của Âu Thần Hi cô ta cũng có phần e ngại.



“Hừ…Tôi không cần 1 người chẳng chút liên quan nào như cô chăm sóc. Mau cút đi đi, trước khi tôi nổi nóng.”



Âu Thần Hi sau khi tỏ rõ thái độ với Vương Chi Nguyệt thì quay sang nhìn Lục Phương đang đứng bên cạnh giường, đưa ánh mắt sắc bén cùng giọng điệu lạnh lùng hỏi.



“Sao mẹ và ông nội tôi lại biết chuyện này? Là cậu nói sao?”



Lục Phương bình thường là Đại Tổng quản hét ra lửa ở Âu Dương Thịnh Thế nhưng khi đứng trước mặt Đại Thiếu gia vẫn không khỏi e ngại. Anh ta sớm biết sẽ bị cậu chủ quở trách, nhìn vào biểu hiện của Âu Phu nhân và Âu Đại lão gia thì xem ra chuyện ở trong phòng bệnh khá căng thẳng, còn xuất hiện thêm 1 cô gái kỳ lạ ở đây nữa.



“Thiếu gia...tôi biết cậu không muốn người nhà can thiệp vào cuộc sống cá nhân của mình nhưng chuyện bị thương nghiêm trọng như thế này sao mà tôi dám giấu diếm mọi người ở Âu gia chứ! Nếu như cậu có mệnh hệ nào thì sao mà tôi gánh nổi! Dù sao tôi cũng là 1 nhân viên nhỏ nhoi mà thôi.”






Âu Thần Hi thở hắt ra.



“Được, vậy rốt cục chuyện gì xảy ra sau đó khiến cho Diệc Tâm bỏ đi? Tôi cảm thấy không khí này có chút bất bình thường?”



“Lúc tôi đến đã không nhìn thấy cô ấy rồi…”, Lục Phương ấp úng.



“Con hồ ly tinh đó ngang ngược cãi lại Âu Phu nhân nên đã bị bác ấy tát cho 1 cái còn tức giận đuổi đi rồi!”, Vương Chi Nguyệt đứng bên cạnh không nhịn được liền xen vào.



“Cô đến gần đây! Nói cho tôi biết rõ ràng mọi chuyện.”, Âu Thần Hi đột nhiên mỉm cười với Vương Chi Nguyệt khiến cô ta hí hửng mừng thầm trong bụng. Xem ra Đại thiếu gia này đã thấy được tầm quan trọng của cô ta rồi.



“Âu Thần Hi, em biết anh sẽ nghe em nói mà!”, Vương Chi Nguyệt nắm lấy tay của Âu Thần Hi khiến anh rùng mình ớn lạnh khẽ rút tay, ngồi dịch ra xa.



Truyện của tác giả Hỏa Hy Thước.



Vương Chi Nguyệt không đếm xỉa đến vẻ mặt kỳ thị của Âu Thần Hi, cô ta hào hứng kể lể.



“Diệc Tâm đúng là 1 đứa vừa trơ trẽn vừa không biết phép tắc, Phu nhân nói gì dù đúng hay sai cô ta cũng phải tiếp thu chứ đằng này còn cãi lại. Rõ ràng cô ta lợi dụng anh hôn mê để chiếm lợi, chưa kể còn có mối quan hệ dây dưa với ông Âu muốn mưu đồ làm Âu Lão phu nhân, đúng là ‘bắt cá 2 tay’. Phu nhân tát cô ta 1 cái như vậy chẳng phải là quá nhẹ nhàng cho cô ta hay sao chứ! Gặp em thì em không dễ dàng bỏ qua như vậy rồi?”



“Nếu là cô thì cô làm thế nào?”, Âu Thần Hi lãnh đạm hỏi.



“Dĩ nhiên là khiến cho 1 con người tham lam như cô ta sống không bằng chết rồi! Nghĩ gì 1 người bình thường như vậy lại muốn trèo cao chứ, cô ta nghĩ mình là ai!”



“Qủa nhiên lòng dạ của cô chỉ toàn là rắn rết! Tôi nghe những lời rác rưởi của cô cũng đủ rồi, cút ngay cho khuất mắt tôi!



Vương Hạ Chi không ngờ Âu Thần Hi lại trở mặt nhanh như vậy, ban nãy vẫn còn ngọt ngọt ngào ngào với cô ta, hay chỉ là tưởng tượng của cô ta mà thôi! Cô ta đứng bật dậy chỉ vào Âu Thần Hi, nét mặt đầy phẫn nộ.



“Anh…là anh lừa em nói ra, bây giờ lại đổ hết tiếng ác cho em sao?”






“Tôi chỉ giúp cô sống thật với bản thân mà thôi! Dù sao cũng chính cô châm thêm dầu vào lửa trong chuyện này đúng không, đừng nghĩ được lòng mẹ tôi mà muốn làm gì thì làm. Chuyện mà Âu Thần Hi này không muốn thì có trời cũng không ép được, cô bớt hi vọng hão huyền đi!”



“Anh…anh là tên khốn!”, Vương Chi Nguyệt tức đến mức không biết dùng từ ngữ gì để phản bác lại. Cô ta đùng đùng bỏ ra khỏi phòng.



Lục Phương nhìn theo nói nhỏ với Âu Thần Hi.



“Vương tiểu thư này nhìn có chút quen mắt.”



“Cô ta là con gái út của Vương Hồng Bảo đấy – Vương Chi Nguyệt, hèn chi mẹ tôi lại o bế cô ta đến như vậy!”



“Xem ra lần này cậu lại bất hòa với Âu Phu nhân nữa rồi!”



Âu Thần Hi thở dài.



“Mang điện thoại của tôi đi sửa chưa?”



“Dạ đây!”



Anh cầm điện thoại bằng phía bên tay không bị thương, nhíu mày nhìn hàng loạt tin nhắn được gửi đến từ Hứa Minh Hàn, đều là tin nhắn báo Diệc Tâm đang cực kỳ không vui, kêu anh mau dỗ dành cô đi.



Âu Thần Hi liền gọi đến số điện thoại của Diệc Tâm, quả nhiên số đã hoàn toàn bị chặn, anh liền gọi đến cho Hứa Minh Hàn. Sau một hồi lâu cậu ta mới trả lời bằng giọng ngái ngủ.



“Cậu tỉnh rồi đấy à?”



“Ừ, tình trạng của Diệc Tâm tệ lắm à? Cô ấy như thế nào rồi?”



“Mình nghĩ cô ấy đã chịu đựng rất nhiều đấy…người nhà cậu quả thật rất quá đáng, không chịu nói lý lẽ gì cả. Nếu mình đến muộn 1 chút thôi thì không biết cô ấy còn chịu khổ sở đến thế nào nữa!”, Hứa Minh Hàn thở hắt ra trong điện thoại.



“Làm thế nào để gặp cô ấy đây, mình gọi cô ấy đều không trả lời!”



“Cô ấy hiện giờ không muốn gặp cậu đâu! Tự mình nghĩ đi, mình đi ngủ đây, mệt quá rồi.”



Nói rồi không chờ Âu Thần Hi đáp lại Hứa Minh Hàn đã nhanh chóng tắt máy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK