• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Âu Thần Hi bị tiếng nói chuyện huyên náo ồn ào truyền đến bên tai làm cho thức dậy, cảm giác cổ họng khô cháy cùng cơn đau buốt nửa đầu lại ập đến, anh mấp máp môi gọi, hai mắt cố mở ra nhưng vô lực.



“Diệc Tâm… em cho tôi nước!”



Một muỗng nước được đưa đến trước miệng anh, anh vội vàng hớp lấy nhưng ngay lập tức cảm giác khó chịu lan ra khắp cơ thể – lạnh tê buốt cả lưỡi đến tận cuống họng khiến anh ho sặc sụa.



“Lại là Diệc Tâm, cô ta đã sớm bỏ đi rồi!”



Một giọng nói quen thuộc vang lên khiên cho Âu Thần Hi bàng hoàng choàng tỉnh, anh nhướng đôi mắt vẫn còn mỏi vì ảnh hưởng của thuốc mê nhìn lên.



“Mẹ, sao mẹ lại ở đây, cô gái này là ai? Diệc Tâm đâu?”



Châu Thúy Hoa cau mày, khó chịu bĩu môi.



“Đứa con bất hiếu này, vừa tỉnh dậy đã hỏi con hồ ly tinh kia, chẳng thèm quan tâm đến mẹ gì cả. Uổng công mẹ nuôi nấng yêu thương con khôn lớn đến ngày hôm nay.”






“Con có thôi đi không, Âu Thần Hi còn đang mệt mà lại trách móc nó như thế!”, Âu Triết Lương bên ngoài thấy chướng mắt liền tiện thể xen vào.

Loading...



“Ba không thấy sao, nó còn hỏi Diệc Tâm đâu, còn hôn thê của nó thì không thèm đếm xỉa đến.”



Âu Thần Hi vừa nghe đến 2 chữ “hôn thê” liền giật mình vội vàng muốn chống tay ngồi dậy, anh đưa ánh mắt hình viên đạn nhìn người xa lạ đang đứng bên cạnh mẹ mình, cao giọng hỏi bằng âm điệu sắc lạnh không cảm xúc.



“Mẹ nói gì vậy? Cô ta là ai, hôn thê của ai?”



Châu Thúy Hoa nhìn biểu cảm đáng sợ của Âu Thần Hi thì lắp bắp, còn Vương Chi Nguyệt thì hoảng sợ lùi lại sau lưng bà ta.



“Đây là Vương Chi Nguyệt – mẹ thấy con bé rất phù hợp với con, điều kiện gia đình cũng tốt nên cố ý dẫn nó đến đây!”



“Mẹ, mau cùng cô ta rời khỏi đây đi. Hôn thê này là từ miệng mẹ quyết thôi, con đây không thừa nhận!”, Âu Thần Hi sau khi nói xong thì lạnh nhạt nằm xuống giường mặc cho Vương Chi Nguyệt bẽ mặt đến mức thoạt xanh thoạt đỏ.



Châu Thúy Hoa cũng tức giận không kém, gào gào thét thét không ngừng.



“Con coi đây là cái thái độ gì hả, mẹ có lòng muốn con thành gia lập thất với người tốt thì con lại làm mẹ mất mặt như vậy. Đây chính là bị con hồ ly kia mê hoặc đến mức mất đi lý trí rồi đúng không?”



Âu Thần Hi vẫn 1 mực im lặng, anh không biết tại sao Diệc Tâm lại không còn trong phòng, linh cảm báo cho anh biết cô đã bị mẹ anh đuổi đi rồi.



“Con có thôi đi không, la hét cái gì chứ! Đây là phòng bệnh, phải giữ lịch sự tối thiểu, im lặng đi! Quan hệ giữa con với Diệc Tâm là gì, cháu ngoan nói cho ông biết đi?”, Âu Triết Lương dịu giọng đến khẽ lay vai Âu Thần Hi nhưng anh vẫn dứt khoát giữ im lặng.



“Mọi người đều ở đây à?”, Lục Phương vừa bước vào thì bị không khí căng thẳng bên trong làm cho khó hiểu, anh lúng túng hỏi.



Âu Triết Lương nháy mắt với anh ta.



“Âu Thần Hi đã không vấn đề gì rồi, nhờ cậu trông chừng nó giúp!”



Nói đoạn quay sang trừng mắt với Châu Thúy Hoa.






“Chúng ta về thôi, để cho Âu Thần Hi nghỉ ngơi đi, có chuyện gì chờ nó bình phục rồi nói sau!”



Vương Chi Nguyệt luyến tiếc nhìn mỹ nam đang nằm nhắm mắt vờ ngủ say trên giường bệnh, cô ta chẳng muốn rời khỏi đây chút nào. Nghĩ thế cô kéo kéo tay Châu Thúy Hoa ra hiệu! Truyện của tác giả Hỏa Hy Thước.



“Cháu giúp cô chăm sóc Âu Thần Hi nhé, cô với ông về trước đây!”, Châu Thúy Hoa biết ý liền xởi lởi nói với cô ta.



Vương Chi Nguyệt ngay lập tức gật đầu đồng ý, khẽ mỉm cười.



“Cháu nhất định sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt, Phu nhân cứ yên tâm!”



Châu Thúy Hoa cùng Âu Triết Lương nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh, dù sao Đại Thiếu gia ngang ngược này của Âu gia họ cũng không quản nổi nữa rồi.



Âu Thần Hi nhìn thấy gương mặt hớn hở của Vương Chi Nguyệt thì có phần chán ghét, ngay khi cô ta đến gần tính ngồi xuống mép giường thì anh nhìn thẳng vào mắt cô ta rồi khẽ rít qua kẽ răng, chỉ 1 từ cũng khiến cô ta lạnh buốt sống lưng.



“Cút!”



Sau khi quá nhiều chuyện ập đến, Diệc Tâm càng cẩn thận dè dặt hơn, cô nhớ tới chuyện căn nhà mà Phương Mạt Bắc đã tìm cho mình, suy nghĩ lại thì cảm thấy mơ hồ có điều bất thường nên liền gọi cho cậu.



“Mạt Bắc à, căn nhà hôm trước em tìm cho chị…chắc chị không thuê nữa. Xin lỗi em.”



“Sao vậy, chị đã đến xem chưa?”, Phương Mạt Bắc kinh ngạc.



“Chưa nữa, hôm qua chị có việc. Nhưng việc nhận lòng tốt của 1 người xa lạ khiến chị có cảm giác không thoải mái lắm, chị không muốn mắc nợ ai!”, Diệc Tâm biết Phương Mạt Bắc đã mất rất nhiều công sức, nhưng sự kỳ quái trong chuyện này khiến cô e dè. Cho dù có dọn đến ở cũng không cảm thấy thoải mái, huống chi sau này cô cũng muốn tìm 1 chỗ nào xa xa chút để tránh gặp lại Âu Thần Hi kia!



“Nếu chị đã quyết định như vậy thì em gọi cho bên đó vậy! Có cần em tìm giúp nhà khác hay không?”



“Không cần phiền em nữa đâu, chị sẽ tự có sắp xếp!”, Diệc Tâm áy náy nói.



Chu Kế Siêu sau khi nghe Phương Mạt Bắc báo lại thì vô cùng kinh ngạc.



“Cậu nói Diệc Tâm từ chối việc dọn đến căn nhà kia à? Điều kiện tốt như vậy sao chị ấy lại từ chối chứ, phụ nữ đúng là khó hiểu!”



“Mình cũng chẳng biết nữa, bản thân mình nghe cậu nói cũng còn cảm thấy không đáng tin nữa là!”



“Cái gì mà không đáng tin, mình là chính nhân quân tử không bao giờ làm việc gì trái lương tâm cả thì sợ gì chứ!”, Chu Kế Siêu bực bội đáp trả.



“Được rồi, mình biết cậu cũng là có lòng tốt thôi! Chuyện cứ vậy đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK