“Có khi nào là người nhà của Âu Thần Hi hay không? Nghe nói anh ta chỉ có duy nhất em trai, cũng mất đã nhiều năm rồi.”
Cô nhìn qua bệnh án, bệnh của cô gái này tuy không phải bệnh nan y nhưng có vẻ như không thể nào chữa dứt điểm được. Bệnh tim bẩm sinh này cũng khiến cho thể trạng của bệnh nhân luôn yếu ớt, mệt mỏi, khó thở. Lần mổ đầu tiên cũng đã cách đây hơn 10 năm, người đầu tiên chữa trị và trực tiếp đứng ra mổ cho Âu Lan Thương cũng chính là bác sĩ Tô Hiểu Đông. Lần này cô ta đến nhập viện với tình trạng nghẽn mạch máu, có vẻ như phải thay stent mới cải thiện được tình trạng khó thở, thở dốc hiện nay.
Diệc Tâm vừa nhập dữ liệu vào máy vừa nghiên cứu tình trạng của bệnh nhân, cô quay sang hỏi bác sĩ Tô.
“Bác sĩ Tô, bệnh nhân Âu Lan Thương này khi nào thì đến nhập viện?”
“Khoảng 8 giờ sáng ngày mai đấy! Bên Âu gia đã gọi cho tôi vào tối qua rồi, cô gái này từ Anh quốc về để thực hiện ca mổ thay stent mạch vành, tình trạng cũng khẩn cấp nên nội trong tuần này thôi! Cô cứ ghi chú lịch cho tôi để tiện theo dõi.”
“Vâng ạ!”
Diệc Tâm gõ mấy chữ lịch hẹn vào hồ sơ trực tuyến, quả nhiên là người nhà họ Âu. Không biết Âu Thần Hi có đến bệnh viện hay không? Chẳng hiểu sao dạo này cô cứ dính phải anh ta suốt, muốn tránh mặt nhưng không biết làm thế nào, dù sao cô cũng vừa mới vào làm không thể nào tùy tiện xin nghỉ phép để tránh mặt được, Âu Lan Thương kia cũng chẳng phải nằm viện 1,2 ngày mà thôi.
Nhưng nếu như Âu Lan Thương chỉ là bà con xa của nhà họ Âu thì chắc hẳn với tính cách lạnh nhạt của Âu Thần Hi anh ta cũng chẳng thèm quan tâm đâu, huống chi cùng cô gái này đến bệnh viện! Trong đầu Diệc Tâm có hai luồng suy nghĩ đối lập nhau khiến cô rối ren. Cô vẫn ngại chạm mặt anh ta ở nơi công cộng, tuy cô không sai nhưng chẳng hiểu sao trong lòng cứ nôn nao khó chịu.
Âu Thần Hi về đến Âu gia cũng hơn 4 giờ chiều, anh bước vào căn phòng khách xa hoa được trưng bày đầy các loại hoa nhập khẩu theo mùa bằng những lọ thủy tinh lớn mạ vàng sang trọng. Âu Thần Hi đưa áo khoác cho 1 người giúp việc đang chờ sẵn ở cửa ra vào rồi lên tiếng hỏi.
“Dì Hồng, Lan Thương với mẹ tôi đâu rồi?”
“Thưa cậu chủ, Phu nhân vừa ra ngoài có việc, còn tiểu thư Lan Thương đang ngủ trên phòng ạ!”
“Cảm phiền dì pha giúp tôi 1 bình trà hoa quế mật ong.”
Nói rồi Âu Thần Hi ngồi xuống trường kỷ, ngả người 1 cách thoải mái. Đây là lần đầu tiên anh chủ động trở về Âu gia kể từ khi em trai mất, bình thường anh đều ở nhà riêng của mình.
“Anh Hai, anh về rồi sao?”, một giọng lảnh lót vang lên từ phía sau, bàn tay mát lạnh bịt lấy mắt anh.
Âu Thần Hi đưa tay nắm lấy tay của Âu Lan Thương, dịu dàng hỏi.
“Em dậy rồi à, đi như mèo ấy, anh chẳng nghe tiếng gì cả, sao thức sớm thế, em còn mệt không ngủ thêm 1 chút đi.”
Âu Lan Thương nũng nịu đi đến bên cạnh Âu Thần Hi ngồi xuống tựa vào người anh. Làn da trắng xanh của cô càng làm nổi bật đôi mắt rất to và hàng mi dài, cánh mũi nhỏ với đôi môi nhợt nhạt – dấu hiệu của người bị ốm lâu năm.
“Em nghe mẹ nuôi nói anh Hai sẽ về nhà nên em luôn đợi trên phòng. Em biết anh Hai rất bận rộn, sợ anh về rồi lại đi ngay nên mới cố ý chờ anh”, cô kéo tay Âu Thần Hi một cách thân mật.
“Anh ở lại ăn cơm tối với em và mọi người nữa, cũng chẳng đi ngay đâu. Lần này bệnh tình của em có vẻ nghiêm trọng đấy, đừng hoạt động mạnh.”
“Em biết mà, nhớ anh Hai thật đấy! Ở bên Anh quốc chán quá, em không muốn về bên đó nữa, em có thể học trong nước không? Còn có thể gặp anh Hai nhiều hơn 1 chút!”
“Em đang học tốt mà, sao lại bỏ giữa chừng như vậy? Em học xong trở về là có thể gặp mọi người rồi mà. Ngoan, đừng trẻ con nữa!”
Âu Thần Hi vỗ vỗ đầu Âu Lan Thương dỗ dành như dỗ 1 đứa trẻ nhõng nhẽo.
“Nhưng em không muốn xa anh Hai nữa, nhỡ đâu không có em bên cạnh lại có người nào đến cướp anh đi thì sao?”
“Ngốc quá! Sau này em lập gia đình rồi anh Hai cũng không thể ở bên cạnh em nữa, em sẽ có người mà em yêu quý hơn cả anh!”
Âu Lan Thương mắt ầng ậng nước, níu chặt tay của Âu Thần Hi hơn nữa.
“Không, em không lấy chồng đâu, em chỉ yêu quý mỗi anh Hai mà thôi! Sau này em sẽ cưới anh Hai, có được không?”
“Nói bậy, anh là anh Hai của em kia mà, chúng ta là anh em, sao có thể cưới nhau chứ!”, Âu Thần Hi cảm thấy suy nghĩ của Âu Lan Thương có phần nông nổi, anh dịch người ngồi ra xa một chút, rút tay ra khỏi tay cô đang níu chặt cứng.
Âu Lan Thương chu môi, giọng điệu hờn mát, thút thít.
“Nhưng anh cũng biết chúng ta đâu phải anh em ruột mà! Em chỉ là con nuôi của Âu gia thôi. Em đã yêu anh từ rất lâu rồi!”