“Vết thương này vừa được may lại xong, sao bây giờ lại biến thành thế này? Chỉ bục ra cả rồi.”
Hứa Minh Hàn nhìn sang Diệc Tâm cầu cứu sau đó len lén chuồn ra cửa chạy 1 nước không dám quay đầu nhìn lại.
“À,…do sơ ý thôi. Tôi không ngờ lại đến nỗi bục chỉ như vậy!”, Diệc Tâm luống cuống chống chế.
Vị bác sĩ kia nhăn mặt, thở dài.
“Hai người có vẻ là vợ chồng mới cưới nhỉ! Dù thế nào cũng phải kiềm chế 1 chút cho đến khi lành lại chứ, vết thương này bị động rồi phải may lại đấy. Để lâu lại nhiễm trùng thì nguy.”
“Chúng tôi không phải…”, Diệc Tâm đỏ bừng mặt tính lên tiếng đính chính thì bị Âu Thần Hi kéo tay ngăn lại. Truyện của tác giả Hỏa Hy Thước.
“Vậy khi nào có thể may lại bác sĩ, tôi cảm thấy hơi đau nhức khó chịu!”
“Chà, không ổn rồi, giờ tôi cho người sắp xếp phòng tiểu phẫu ngay đây!”
Nói rồi vị bác sĩ kia lắc đầu quày quả bỏ ra ngoài.
Loading...
Âu Thần Hi vỗ vỗ tay Diệc Tâm, trấn an cô.
“Không sao đâu, chỉ là xử lý lại 1 chút thôi! Không vấn đề gì, em đừng lo.”
Diệc Tâm quay mặt, nói tránh đi.
“Tôi làm gì mà phải lo cho anh chứ!”
Ngay sau khi Âu Thần Hi được đưa vào phòng tiểu phẫu thì Diệc Tâm cũng gọi điện thoại ngay cho Lục Phương.
“Anh Lục, Âu Tổng vừa mới vào phòng tiểu phẫu lại, vết thương bị bục chỉ ra rồi!”
“Cái gì, sao lại như thế? Lúc tôi đi tình trạng đã ổn định rồi kia mà.”
Diệc Tâm ngập ngừng.
“Là thế này, ban nãy Hứa thiếu gia đến thăm không cẩn thận làm trúng vết thương khiến cho nó lại xuất huyết. Bác sĩ đã xem qua tình trạng của anh ấy, liền quyết định phải may lại, sợ nhiễm trùng!”
“Ừ, tôi biết rồi! Một lát nữa tôi sẽ vào viện.”
Sau khi cúp máy Lục Phương ngay lập tức nhắn tin cho Âu Phu nhân. Anh ta có chút không yên tâm khi giao phó Thiếu gia cho Diệc Tâm này, thế mà Thiếu gia cứ dứt khoát chỉ cần mỗi mình cô ta mới chết chứ, thật là không hiểu nổi!
Châu Thúy Hoa vừa rẽ vào bãi đỗ xe của bệnh viện thì điện thoại reo ầm lên – là Âu Triết Lương gọi đến.
“Con dâu à, con có nhớ hôm nay Âu gia chúng ta có hẹn với bên Cố gia hay không? Sao giờ này con còn chưa trở về!”
Châu Thúy Hoa nghe Âu Triết Lương gọi đến thì bật khóc như mưa.
“Ba à, Âu Thần Hi gặp nạn rồi, con còn tâm trạng nào mà uống trà tán gẫu nữa chứ!”
“Cái gì? Âu Thần Hi đang ở đâu? Sao lại gặp nạn chứ hả?”
Âu Triết Lương nghe Châu Thúy Hoa nói xong thì quay sang Nhậm quản gia.
“Hủy tất cả các cuộc hẹn từ đây đến tối cho ta, chuẩn bị xe cho ta đến bệnh viện Đông Sơn số 3 ngay lập tức!”
Nhậm Phú Cường dè dặt hỏi lại.
“Chủ tịch, vậy có cần gọi báo cho Phó chủ tịch hay không?”
Âu Triết Lương xua tay.
“Không cần đâu, dù sao nó cũng đang đi công tác, bận rộn như vậy không cần phải làm phiền nó làm gì! Cứ chờ đến bệnh viện xem sao đã!”
“Dạ vâng, tôi đi chuẩn bị xe ngay đây!”
Châu Thúy Hoa lật đật chạy vào khu hậu phẫu, dáo dác nhìn lên bảng tên để tìm phòng, còn Vương Chi Nguyệt thì cun cút đi theo sau bà. Chạy ngược chạy xuôi khiến cho lớp trang điểm tỉ mỉ trên gương mặt của cô ta có vẻ trôi bớt đi nên có phần kém sắc hơn hẳn.
“Phải đây không bác?”, Vương Chi Nguyệt chỉ tay lên tấm bảng đề số 2007.
“Ôi, đúng là đây rồi!”
Cả 2 không thèm gõ cửa mà nhanh chóng ào vào trong. Nhìn thấy 1 cô gái đang nghiêng người lau mặt cho Âu Thần Hi thì ngỡ ngàng chựng lại, mặt của Vương Chi Nguyệt tái đi.
“Không phải nói anh ta chưa có người yêu lẫn hôn thê sao? Vậy cô gái kia là ai?”
Châu Thúy Hoa nhìn thấy cô gái kia tuy mặt mũi thanh tú, xinh đẹp nhưng ăn vận có vẻ tầm thường thì khinh khi ra mặt. Trong lòng thầm nghĩ chắc là 1 đứa “đục nước béo cò” nào đấy trong công ty của Âu Thần Hi mà thôi, bà chưa bao giờ nghe con trai mình nhắc đến việc có người yêu trước đây.
Vương Chi Nguyệt ra vẻ tủi thân rưng rưng nước mắt, kéo lấy tay của Châu Thúy Hoa thì thầm.
“Phu nhân à, có phải con đến đây là dư thừa hay không? Âu Thần Hi xem ra đã có người mà anh ấy thích rồi.”
Châu Thúy Hoa cau mày, vỗ vỗ tay của Vương Chi Nguyệt trấn an.
“Chưa chắc là người mà Âu Thần Hi thích đâu, nếu thích sao ta chưa từng nghe nó nhắc đến, cũng chưa từng dẫn cô ta về nhà chứ! Chắc là 1 con hồ ly tinh lợi dụng lúc tình hình hỗn loạn mà lao vào tranh thủ thôi. Con cứ yên tâm, để ta lo liệu.”
Lúc này Âu Thần Hi dưới tác dụng của thuốc gây mê vẫn chưa tỉnh lại, Diệc Tâm ngồi bên cạnh nhẹ nhàng lau mặt cho anh bằng nước ấm thì bị tiếng mở cửa làm cho kinh động. Hai người phụ nữ ăn diện sang trọng ùa vào, nhìn phục sức trên người cũng có thể đoán được thân phận không tầm thường, mùi nước hoa sực nức lan tỏa khắp phòng.
“Cô là ai? Sao lại dám động vào con trai tôi?”
“Tôi là…”, Diệc Tâm ấp úng, cô đặt khăn vào thau nước ấm trên bàn.
“Lại là 1 con hồ ly tinh không biết xấu hổ lợi dụng Âu Thần Hi bất tỉnh để xáp đến gần đúng không, tôi còn lạ gì?”, Châu Thúy Hoa gằn giọng xổ ra 1 tràng, không cho Diệc Tâm phân bua lời nào.