• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Lợi ngồi bắt chéo chân trên ghế sô pha, hắn ta sốt ruột nhìn Tô Hiểu Đông, gắt lên.



“Sao ông cứ rề rà như vậy hả? Bọn chúng sắp đến rồi đấy! Nhanh tay lên xem.”



Tô Hiểu Đông tay cầm 1 ống tiêm chứa đầy chất lỏng màu đỏ quạch cân đong đo đếm, ông ta dù sao cũng là 1 bác sĩ nên dù dấn thân vào chuyện sai trái cùng với Ngô Lợi nhưng cũng không muốn giết hại người khác quá dễ dàng. Huống chi bọn họ không phải là muốn giết người, huống chi người cần trả thù là Ngô Lợi chứ cũng chẳng phải là ông ta! Thuốc này chỉ cần quá liều 1 chút thì cô gái nhỏ nằm kia sẽ nhanh chóng mất mạng.



“Cẩn thận 1 chút, dù sao con bé này còn có giá! Chẳng phải cậu đã hứa bán cho ông chủ Vương sao, nếu như nó có mệnh hệ gì thì lấy gì đền cho lão ta!”






“Ông nói phải! Chà, lão Vương béo đến rồi đây này. Vừa nhắc lão là lão xuất hiện ngay, tôi ra ngoài đón lão ta đây. Ông trông chừng con bé cẩn thận đấy!”, nói rồi Ngô Lợi đạp cửa đánh rầm 1 cái bước ra ngoài.



Diệc Tâm đã dần dần hồi tỉnh, cô ú ớ mấy tiếng nhưng vẫn chưa thể nhận biết xung quanh. Tô Hiểu Đông nghe tiếng thì giật mình, ống tiêm rơi xuống sàn vơi đi quá nửa, ông ta lật đật cầm lên tiêm vào tĩnh mạch tay phải của Diệc Tâm khiến cho cô lại chìm vào cơ mê, tiếng ú ớ cũng im bặt.



Tô Hiểu Đông đứng dậy, vuốt mồ hôi rịn ra đầy hai bên thái dương, tay cầm kim tiêm vẫn còn run rẩy. Dù sao ông ta cũng là 1 bác sĩ có tiếng, hà cớ gì lại dây dưa vào tên Ngô Lợi bất hảo này chứ! Tô Hiểu Đông liếc nhìn Diệc Tâm thiếp đi trên giường 1 lần nữa rồi nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi phòng trước khi Ngô Lợi trở về, xong việc rồi tốt nhất nên tránh mặt đi là hơn. Lần này coi như ông ta đã trả xong món nợ cho hắn vì đã giúp chuyến hàng lần này về nước trót lọt. Cái vỏ bọc cảnh sát này của hắn quả thật rất hữu dụng, chỉ đáng tiếc dã tâm muốn trả thù của hắn quá mạnh, dứt khoát muốn xuống tay. Nếu không hắn có thể sống 1 đời an nhàn với thân phận Diệc Tuấn Nam mà chẳng ai hay biết gì!



Vương Hồng Bảo đi theo Ngô Lợi vào căn phòng xa hoa bậc nhất của du thuyền “Rặng san hô đen”, hắn ta cười híp cả mắt khi nghĩ đến tấm thân mềm mại trắng như băng ngọc của cô gái trẻ mà Ngô Lợi đưa đến, nước dãi tứa ra đầy kẽ răng. Lần này cả du thuyền đều đã được ông ta bao trọn nên chẳng ai dám đến làm phiền nữa, hắn ta tha hồ mây mưa cùng người đẹp cả đêm.



“Ông chủ Vương, mời vào! Ông nhìn người đẹp ngủ say này xem, có thích mắt hay không?”



Diệc Tâm được thay 1 chiếc váy ngủ bằng lụa tơ tằm màu mơ, mái tóc dài đen bóng xõa tung trên nệm, đôi mi dài rủ bóng xuống gương mặt tròn trịa trắng như trứng gà bóc, cô không hề hay biết gì đến những âm mưu xấu xa đang sắp sửa diễn ra.






“Chà, đúng thật là hàng ngon nhỉ!”, Vương Hồng Bảo xoa xoa hai tay vào nhau thích thú, ánh mắt ông ta lướt trên người Diệc Tâm tỉ mỉ như hổ đói.



Ngô Lợi khẽ nhếch mép cười, lần này hắn có thể thuận lợi trả thù món nợ của tên khốn Âu Thần Hi rồi, hắn sẽ trả cả gốc lẫn lãi cho hắn, cho hắn biết được cảm giác người phụ nữ hắn yêu nhất bị 1 tên đàn ông bẩn thỉu làm nhục thì cảm giác sẽ đau khổ sống không bằng chết thế nào? Để cho hắn cảm nhận được nỗi đau mà suốt 8 năm qua hắn phải gánh chịu.



Ngô Hoàng Kiên hết tài sản thừa kế của bản thân, mẹ hắn vì bán hết tài sản cứu con mà lâm vào kiệt quệ rồi đau ốm dặt dẹo mà qua đời, bản thân hắn thì tù tội, người hắn định cưới làm vợ thì bỏ đi với người đàn ông khác, cuối cùng hắn đành phải bỏ ra nước ngoài thay danh đổi phận với cái tên mới – Ngô Lợi.



Tình cờ hắn quen biết với người tên là Diệc Tuấn Nam, cùng cảnh ngộ là con vợ lẽ với nhau nên cả hai nhanh chóng trở nên thân thiết. Không ngờ người này cũng có lòng thù hận với nhà người anh trai được ưu ái hơn nên đã bỏ đi. Sau khi người bạn thân thiết này chết tan xác trong 1 vụ nổ tàu, hắn là người tiếp nhận di vật của Diệc Tuấn Nam nên dễ dàng xâu chuỗi lại tất cả sự kiện – hắn quyết định trở thành Diệc Tuấn Nam vì thân phận thật sự của anh ta quả thật không hề tầm thường, không ngờ hắn lại có thể vơ trúng vận may cực kỳ hiếm có này. Hơn thế nữa, tình cờ sao cô cháu gái của Diệc Tuấn Nam lại chính là người yêu của Âu Thần Hi – kẻ mà hắn căm thù tột cùng…hắn như con sâu bọ hèn mọn nấp trong bóng tối suốt nhiều năm nay, cuối cùng cũng có thể ra tay trả thù!



Ngô Lợi quay người bước ra rồi đóng sầm cửa lại, hắn cười ha hả đầy đắc ý.



“Âu Thần Hi ơi là Âu Thần Hi, lần này mày sẽ được nếm mùi đau khổ!”



Bên ngoài 1 trận cuồng phong ầm ầm lao đến, đoàn người của Âu Gia túa ra khắp du thuyền “Rặng san hô đen” nhanh như vũ bão. Trần Minh cùng với Âu Thần Hi lao lên mở tung các phòng ốc với tốc độ ánh sáng, ngay khi Ngô Lợi nhận ra mình ở thế bao vây thì đã quá muộn rồi.



Bốp.



Trần Minh xông đến đấm cho hắn 1 cái khiến cho Ngô Lợi đau đớn ôm bụng quằn quại. Sau đó là 1 trận mưa những cú đấm đá liên tiếp khiến cho Ngô Lợi không kịp trở tay.



Âu Thần Hi không thèm đếm xỉa gì đến hắn mà giao cho thuộc hạ toàn quyền xử trí, anh tiếp tục tìm kiếm Diệc Tâm trong sự hỗn loạn điên cuồng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK