“Trần Minh, cậu vào xem Âu tiểu thư xem sao mãi vẫn chưa ra vậy, đã muộn rồi!”. Bạn có biết trang truyện _ TRUMtruy en.n et _
“Dạ vâng…”
Trần Minh vừa đi đến cửa thì nhìn thấy Âu Lan Thương đủng đỉnh đi ra, anh tròn mắt ngạc nhiên. Đây là đi khám bệnh hay sao? Ăn mặc như vậy trông giống như là đang đi biểu diễn thời trang thì đúng hơn. Anh quay sang Âu Thần Hi, bày ra vẻ mặt khó xử.
“Thiếu gia, Âu tiểu thư ra rồi ạ!”
Âu Lan Thương hôm nay ăn mặc đúng là không thể nào diêm dúa hơn, cô mặc 1 chiếc váy công chúa bồng bềnh màu hồng cánh sen nhạt, tóc uốn lọn to thắt nơ thả hai bên, chân mang giày cao gót hơn 10 phân đi loạng chà loạng choạng ra cổng. Chưa kể đến gương mặt trang điểm đậm với 1 lớp phấn dày cộm, mắt bôi xanh lè, môi thì tô đỏ chon chót nhức mắt, từ xa đã nghe mùi nước hoa nồng đến nhức mũi tỏa ra.
“Anh Hai, nhìn xem em có đẹp không, giống công chúa không?”, Âu Lan Thương xoay người 1 vòng. Tạo hình này cô đã xem rất nhiều trên các tạp chí búp bê trên mạng rồi học theo, cảm thấy mình xinh xắn đáng yêu như vậy chắc chắn anh Hai của cô sẽ thích thôi.
Chỉ không ngờ là Âu Thần Hi lại lộ vẻ chán ghét thấy rõ.
Anh vừa nhìn thấy bộ dáng khó coi của Âu Lan Thương thì cau mày, mặt đen đi vì tức giận quát lớn.
“Em làm cái trò gì thế hả? Đi khám bệnh mà ăn mặt lố lăng như vậy, người ta cười cho đấy! Mau đi rửa mặt, thay đồ bình thường ngay cho anh!”
“Anh Hai, sao có thể lố lăng được…em cảm thấy rất đáng yêu mà! Những tạp chí thời trang bây giờ đều phối đồ như vậy!”, Âu Lan Thương rơm rớm nước mắt nũng nịu.
“Mau đi đi, em đừng coi những thứ nhảm nhí trên mạng nữa. Chẳng phải trước đây em rất giản dị sao, bây giờ lại thành ra khó coi như vậy!”
“Em….khó coi sao? Anh Hai, anh ghét Lan Nhi đúng không?”, Âu Lan Thương tức giận xoay người đùng đùng đi vào trong nhà.
“Ôi trời, đau đầu chết mất!”, Âu Thần Hi nhíu mày ôm đầu đau khổ, có phải là Âu gia đã chiều hư con bé rồi hay không. Anh nhớ đến Diệc Tâm, một cô gái vừa xinh đẹp giản dị, tính cách lại rất ôn hòa, hiền dịu. Chẳng biết bây giờ cô đang ở đâu nữa, có vẻ nhưng có thế lực nào đó đằng sau đang cố giấu cô đi khuất mắt anh.
“Trần Minh, chuyện tìm kiếm Diệc Tâm cậu có manh mối gì chưa?”
“Tôi đã có được 1 chút manh mối nhỏ là cô ấy vừa gặp lại chú út của mình. Và nơi cô ấy chuyển đến có liên quan đến người chú này!”
“Chú út sao, ông ta tên là gì? Theo như tôi biết thì ngoài người dì ruột ở Lãng Xá cô ấy chẳng có người thân nào khác cả, tại sao bây giờ lại từ trên trời rơi xuống 1 ông chú?”
Trần Minh gãi gãi tai.
“Ông ta tên là Diệc Tuấn Nam – em cùng cha khác mẹ với Diệc Ninh, ba của Diệc Tâm tiểu thư. Thân thế của ông ta cũng khá bí ẩn, nghe nói trước đây làm mật vụ ở nước ngoài, mới trở về nước thời gian gần đây!”
“Cái tên này quen tai nhỉ! Cậu đi điều tra thêm hành tung của Diệc Tuấn Nam này cho tôi đi, xem xem trước khi trở về ông ta đã làm gì. Sao bỗng nhiên lại muốn nhận cháu đột ngột trong khi biệt tích suốt ngần ấy năm như vậy, ngay cả đám tang của anh trai cũng không lộ diện.”
“Vâng, tôi sẽ nhanh chóng điều tra.”
Cả hai say sưa nói chuyện không để ý Âu Lan Thương đã ra đến từ lúc nào. Cô phụng phịu mở cửa xe.
“Anh Hai, chúng ta đi thôi!”
Âu Thần Hi đưa mắt dò xét, nhìn thấy Âu Lan Thương đã bình thường trở lại mới điềm tĩnh mở cửa leo lên xe, vẫy tay ra hiệu cho Trần Minh lái xe đến bệnh viện Phúc Khang.
Tô Hiểu Đông vừa hội chẩn xong thì nhận được thông báo bệnh nhân cũ Âu Lan Thương đã đến bệnh viện, đang ở phòng chờ nên gọi Diệc Tâm.
“Diệc Tâm, bệnh nhân đã đến rồi, đi với tôi đến phòng họp 1 chút. Cô nhớ mang theo hồ sơ của Âu Lan Thương đến để tôi trao đổi với người nhà của bệnh nhân.”
“Vâng, bác sĩ Tô.”
So với tuổi tác thì Tô Hiểu Đông có phần già dặn hơn nhưng chính vì vậy mà càng làm tăng thêm phần tin cậy đối với bệnh nhân. Vóc dáng cao ráo, gương mặt nam tính lại mực thước, tính tình điềm đạm, ôn hòa, kiến thức uyên bác, những cô gái mến mộ bác sĩ Tô điên cuồng trong bệnh viện như Văn Tư Nhã không ít. Nhìn thấy hai người cùng sóng đôi trên hành lang khá nổi bật, nhất là chuyện Diệc Tâm là người mới mà được tuyển vào vị trí Thư ký riêng của Tô Hiểu Đông càng khiến người khác hiếu kỳ. Người lướt qua đều ngoái đầu lại nhìn khiến cho Diệc Tâm cảm thấy ngại ngùng, còn Tô Hiểu Đông thì vẫn bình tĩnh như không, bước chân rảo càng lúc càng nhanh hơn.
Cửa phòng xịch mở. Bác sĩ Tô cùng với Diệc Tâm bước vào trong.
Âu Thần Hi lật đật đứng dậy tiến đến gần đưa tay ra, anh gật đầu chào, đoán đây chính là bác sĩ Tô.
“Chào bác sĩ, tôi là Âu Thần Hi, người nhà của Âu Lan Thương. Em mau đứng dậy chào bác sĩ mau, đừng trẻ con nữa!”, thấy Lan Thương mè nheo ngồi bên cạnh không nhúc nhích anh liền bối rối kéo cô đứng dậy.
“Không sao đâu! Chào anh, đây là Thư ký riêng của tôi – Diệc Tâm.”
Lúc nghe đến ba chữ “Âu Thần Hi” Diệc Tâm theo phản xạ đã lùi lại, bây giờ cô được chính bác sĩ Tô giới thiệu, không thể nào trốn tránh được, cô khẽ gật đầu.
“Chào anh.”