“Cô ta là cái thá gì chứ? Mình trẻ đẹp hơn cô ta biết bao nhiêu, sao anh Hai có thể để ý đến người phụ nữ xấu xí kia, mình có điểm nào không tốt chứ! Thật tức chết mà.”
Càng nghĩ Âu Lan Thương càng bực bội, nhìn thấy thứ gì có thể ném được cô ta đều ném xuống đất.
Diệc Tâm chiều nay đi kiểm tra 1 lượt các phòng bệnh để ghi chép tình trạng của bệnh nhân báo cáo cho bác sĩ Tô, nhưng sau khi cô đi hết 1 dãy rồi đến phòng cuối cùng là phòng của Âu Lan Thương thì ngập ngừng, đây là phòng bệnh cuối cùng trong danh sách. Cô 1 phần vì tránh Âu Thần Hi, 1 phần vì ngại gặp lại người nhà hung hăng không nói lý lẽ của anh.
Nhưng vừa đến hành lang thì cô đã nghe thấy tiếng rơi vỡ của đồ đạc bên trong vọng ra vô cùng chói tai, Diệc Tâm nhíu mày. Quy định của bệnh viện là giữ im lặng, tại sao lại có người không hiểu quy tắc mà gây ra âm thanh đinh tai nhức óc này kia chứ, Diệc Tâm bực bội gõ cửa mấy tiếng, sau đó không thấy tiếng trả lời liền vặn chốt cửa bước vào.
Cô nhìn thấy 1 bãi chiến trường ngổn ngang dưới đất, còn Âu Lan Thương thản nhiên ngồi trên giường hếch mặt lên trời nhìn cô thách thức, cô ta cao giọng.
“Diệc Tâm, cô đến rồi à! May thật đấy, vừa hay tôi đang cần người đến dọn rác. Mau đi xử lý mớ rác trong phòng này nhanh đi.”
“Tôi không phải là phục vụ, cô tự gây ra thì tự đi mà dọn”, Diệc Tâm nhíu mày nhìn gương mặt non choẹt đang ra vẻ hống hách kia, chỉ hận không thể đi đến cho cô ta 1 cái tát cho tỉnh ra. Dù sao bây giờ cô ta cũng là bệnh nhân, còn cô là 1 nhân viên y tế, tốt hơn hết vẫn là nên nhịn đi.
Âu Lan Thương đùng đùng đập tay xuống giường hét lên.
“Tôi trả tiền cho bệnh viện các người, dựa vào đâu các người dám không làm hả?”
“Dựa vào việc đây là yêu cầu vô lý của cô! Xem ra tình trạng của cô khá tốt đấy, có thể phẫu thuật sớm rồi!”, Diệc Tâm nhẹ nhàng nở 1 nụ cười, cố nén cơn giận.
Âu Lan Thương lúc này đột nhiên nhớ đến dự định của mình, cô ta nhìn thấy Diệc Tâm dợm bước tính bỏ ra ngoài thì cao giọng.
“Diệc Tâm, cô đừng mong có ý đồ gì với anh Hai của tôi. Anh ấy trước đây là của tôi, sau này cũng là của tôi!”
Diệc Tâm vốn dĩ không muốn đôi co với con người đáng ghét như Âu Lan Thương nhưng nếu không nói ra thì trong lòng cô không thể nào nuốt trôi cơn giận được, cô ngoái đầu lại.
“Tôi chẳng có ý đồ gì với anh Hai của cô cả là do anh ấy quá yêu tôi nên mới bám theo tôi mà thôi, nhưng hai người chẳng phải là anh em sao? Sao Âu Thần Hi làm thế nào mà lại trở thành của cô rồi?”
Âu Lan Thương biết Diệc Tâm đã chú ý đến cô ta hơn nên liền không ngần ngại mà tiếp tục khích bác.
“Sao tôi với anh ấy lại không thể đến với nhau kia chứ? Chúng tôi còn chẳng phải là anh em ruột.”
“Hóa ra chỉ là con nuôi của nhà họ Âu thôi mà sao hống hách đến như thế?”, Diệc Tâm phì cười trước biểu cảm phồng mang trợn má của Âu Lan Thương.
“Cô không muốn biết quan hệ của chúng tôi như thế nào sao, còn thân mật hơn cô tưởng đấy! Từ bé chúng tôi đã cùng ăn chung ngủ chung, thân thiết vô cùng, lúc nào anh Hai cùng dùng đôi tay mạnh mẽ ôm chặt tôi vào lồng ngực ấm áp của anh ấy! Chỉ cần nghe tôi mệt là ngay lập tức chạy đến bên tôi bất kể giờ giấc, nắng mưa!”, Âu Lan Thương không ngừng vẽ ra những hình ảnh trong trí tưởng tượng của cô ta với giọng điệu không thể nào khoa trương hơn.
Tay của Diệc Tâm siết chặt hơn, trong lồng ngực dường như có 1 bàn tay to lớn bóp nghẹt, hô hấp dần dần trở nên hỗn loạn.
“Âu Thần Hi đáng chết, anh ta còn ôm ấp đứa em nuôi này kia đấy, trong khi suốt ngày bám lấy cô không buông! Còn đôi môi vừa hôn cô lúc sáng, có khi nào cũng từng hôn cô ta hay không? Chẳng phải sáng nay anh ta còn đi theo Lan Thương đến làm thủ tục nhập viện sao, biểu cảm cưng chiều như vậy cô không muốn nghĩ nhiều cũng không được.”
“Sao vậy Diệc Tâm, cô đang ghen tức đến nghẹn họng không nói nên lời rồi à?”, Âu Lan Thương không thấy Diệc Tâm nói gì thì khó chịu mỉa mai. Cô ta thích nhất là làm người khác tức điên lên, nhất là người dám tranh đoạt anh Hai yêu quý với cô ta.
“Tôi chẳng có gì ghen tức cả, cô cứ giữ lấy anh Hai yêu quý của cô chặt vào! Chỉ sợ là ngay cả anh ấy đi đâu làm gì cô cũng không thể nào quản nổi thôi!”, Diệc Tâm tuy trong lòng rối như tơ vò nhưng ngoài miệng vẫn tỏ ra cứng cỏi. Chỉ là 1 đứa trẻ ranh vắt mũi chưa sạch, dựa vào đâu mà đả kích cô.
“Cô…cô nhớ cho kỹ đấy! Sau này đừng có hối hận, Âu Thần Hi là của tôi, tôi sẽ leo lên giường của anh ấy biến anh ấy thành của mình.”
Âu Lan Thương đắc ý reo lên.
Diệc Tâm đang chạm tay vào nắm cửa tính đi ra ngoài nghe mấy lời tởm lợm đến buồn nôn của Âu Lan Thương liền quay trở vào nhanh như chớp tóm lấy cái cằm nhọn của cô ta, cô rít qua kẽ răng.
“Bớt dùng cái suy nghĩ bẩn thỉu đó đi quyến rũ anh trai của cô đi! Nếu không đừng trách tôi độc ác.”
Nói rồi trước vẻ mặt đờ đẫn vì sợ hãi của Âu Lan Thương cô nhanh chóng bỏ đi.
“Cô ta bị quỷ nhập à? Sao thay đổi thái độ nhanh như vậy?”