“Cháu không nghe nhầm chứ, bản tin vừa đưa người được tìm thấy xác ở sông Ngân Giang là Phó Tư Viễn. Chú có nghe thấy không?”
Diệc Tuấn Nam gật đầu xác nhận.
“Chú có nghe, chính xác là Phó Tư Viễn rồi! Theo như tin tức nói về tình trạng thi thể thì có vẻ như đã có người xuống tay với hắn, không biết là đã đắc tội với ai?”
“Đắc tội...chẳng phải hắn vừa mới ra tay với mình và người đó sao. Chẳng nhẽ là người của Âu Thần Hi ra tay!”, Diệc Tâm ngẫm nghĩ 1 lát liền cảm thấy rùng mình ớn lạnh. Hình ảnh thi thể không nguyên vẹn hiển hiện trong suy nghĩ khiến cho cô nhận ra sự tàn khốc của người ra tay kết liễu mạng sống của Phó Tư Viễn. Âu Thần Hi không giống 1 kẻ độc ác, tàn nhẫn như vậy, anh đối xử với cô rất dịu dàng, bàn tay mềm mại đó làm sao có thể nhuốm máu tanh được kia chứ.
“Nhưng sao bỗng nhiên mình lại nhớ đến anh ta nhỉ!”, Diệc Tâm lắc đầu cố xua đi hình ảnh mà mình đang trốn tránh kia.
Thấy cháu gái cứ ngồi ngơ ngẩn, Diệc Tuấn Nam liền hỏi.
“Cháu không phải đang tiếc thương Phó Tư Viễn đấy chứ, sau những gì hắn gây ra cho cháu thì chú nghĩ cái kết như vậy là xứng đáng. Nếu như hắn ta còn sống thì đến 1 lúc nào đó lại đến tìm cháu gây họa thôi!”
Diệc Tâm lắc đầu, quay sang nhìn Diệc Tuấn Nam với giọng điệu lo lắng.
“Cháu không tiếc thương gì tên khốn ấy cả! Chỉ cảm thấy hơi bất ngờ thôi, chú có nghĩ là do nhà họ Âu gây ra hay không? Liệu cảnh sát có tìm đến Âu Thần Hi hay không?”
“Cháu đang lo cho Âu Thần Hi sao? Thích cậu ta à?”
“Không...làm gì có ạ! Chỉ là cảm thấy anh ta không giống hung thủ thôi, dáng vẻ lẫn phong thái đều rất nho nhã!”, Diệc Tâm lúng túng phân bua, đúng là cô có phần thiên vị Âu Thần Hi.
“Bề ngoài chẳng nói lên được gì về con người thật đâu, nhất là những người giỏi che giấu! Huống chi Âu Thần Hi quyền cao muôn trượng không nhất định phải làm bẩn tay mình, dưới trướng của cậu ta có biết bao nhiêu thuộc hạ sẵn sàng liều mạng vì chủ nhân chứ! Cháu đừng nghĩ nhiều.”
“Vâng, chú nói đúng ạ!”, điều hiển nhiên như vậy nhưng rốt cục bây giờ Diệc Tâm mới nhận ra. Cô đã lo xa quá rồi, Âu Thần Hi quả nhiên không cần cô quan tâm, bên cạnh anh ta chẳng phải còn có vị hôn thê mà Âu Phu nhân mang đến hay sao. Diệc Tâm tự cười mình đã quá đa tình rồi, cô quyết định vứt hình ảnh đó ra khỏi đầu.
Âu Thần Hi không biết mình bị gì mà bỗng nhiên hắt hơi mấy cái, anh không chờ được đến khi xuất viện mà sáng sớm đã ngay lập tức chạy đến chung cư Tùng Lâm tìm Diệc Tâm, Trần Minh vì không yên tâm mà cũng chạy đến cùng Thiếu gia của mình. Cả hai có 1 màn giằng co với Phương Điềm ầm ĩ trước cửa, khiến cho bất kỳ ai đi qua hành lanh cũng hiếu kỳ đứng lại nhìn ngó.
“Anh làm cái quái gì thế hả, ai cho anh tự tiện xong vào nhà của người khác hả?”, Phương Điềm hét lên phẫn nộ.
“Tôi muốn tìm Diệc Tâm, cô mau tránh ra cho tôi!”, Âu Thần Hi cố gắng nói to lên, dù mỗi lần dùng sức là vết thương vừa mới chớm lành lại nhói lên đau đớn. Anh cố nén đau, bất chấp xông vào. Trần Minh cũng đứng về phía trước che chắn cho chủ nhân của mình.
Phương Điềm tức đến đỏ cả mắt, cô không ngừng đấm thùm thụp vào ngực của Trần Minh, đẩy anh ta ra xa.
“Hai người mau cút đi cho tôi, đừng làm loạn nữa, tôi báo cảnh sát đấy! Diệc Tâm đã dọn đi rồi!”
“Dọn đi, cô ấy dọn đi đâu! Tôi không tin, cô ấy chỉ là đang trốn tránh tôi thôi!”
Phương Điềm cau mày, có chết cô cũng không nói ra nơi ở mới của Diệc Tâm, nếu không ông chú hung dữ Diệc Tuấn Nam kia chắc chắn sẽ không tha cho cô.
“Tôi không biết, anh không tin có thể vào mà kiểm tra!”, Phương Điềm chán nản đứng dịch qua 1 bên tránh đường. Cô biết Âu Thần Hi không chịu thua, lần này anh ta đỡ 1 dao cho Diệc Tâm mà cô lại chơi trò mất tích nên Phương Điềm cũng đồng cảm với anh ta hơn 1 chút. Tuy hôm trước nhìn thấy biểu cảm của Diệc Tâm sau khi trở về từ bệnh viện có vẻ kỳ lạ nhưng cô không hỏi gì thêm, chuyện riêng tư gút mắc của cặp đôi phiền phức này cô không có hứng thú tìm hiểu.
Âu Thần Hi bước vào trong phòng, anh đưa mắt nhìn xung quanh 1 cách cẩn thận, anh không biết phòng của Diệc Tâm từng ở là phòng nào nhưng hầu nhưng những đồ đạc của trẻ con đều chẳng còn lại 1 thứ gì cả, không có đồ chơi của tiểu Phàm chứng tỏ 2 mẹ con cô không còn ở đây nữa rồi! Âu Thần Hi gọi to mấy tiếng, đáp lại anh chỉ có sự thinh lặng tuyệt đối.
Trần Minh đứng bên ngoài cùng với Phương Điềm nhìn thái độ cười cợt của cô, khẽ cau mày.
“Sao cô lại không giúp Thiếu gia của chúng tôi! Cậu ấy tìm cô Diệc Tâm mấy ngày nay khổ sở biết bao nhiêu!”
Phương Điềm quay sang nhìn Trần Minh bằng ánh mắt lạnh nhạt.
“Anh đây là trách tôi tàn nhẫn đấy hả! Nhưng anh ta làm thế nào để Diệc Tâm không muốn nhìn thấy anh ta thì sao đổ cho tôi được chứ. Tôi không giúp bạn mình chẳng nhẽ lại giúp người ngoài ư!”