“Cháu thấy trà ở quán này thế nào? Nguyên liệu nhập khẩu từ nước ngoài về đấy, đều rất cao cấp.”
“Dạ vâng, cháu thấy quán trà mà Phu nhân chọn hẳn nhiên không chê vào đâu được rồi ạ. Rất thơm ngon.”, vừa nói dứt lời Vương Chi Nguyệt liền cầm tách trà của mình đưa lên miệng uống 1 cách đài các.
Châu Thúy Hoa gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng, cô gái này miệng rất ngọt ngào, còn biết làm cho người đối diện vui vẻ. Chắc hẳn có thể khiến cho Âu Thần Hi thay đổi, ai lại không thích 1 cô gái nhỏ vừa xinh đẹp lại vừa dịu dàng chứ!
Nói về việc lấy lòng người khác thì không ai có thể khôn khéo hơn Vương Chi Nguyệt, huống hồ đây còn là mẹ của Âu Thiếu gia danh tiếng nhất ở Trữ Châu này! Được lọt vào mắt xanh của mẹ anh ta chẳng phải là chuyện quá tốt hay sao. Dù cho Âu Thần Hi không có chút tình cảm nào với cô đi chăng nữa nhưng nếu có mẹ của anh ta làm hậu thuẫn chẳng nhẽ cô còn phải lo lắng anh ta không chấp nhận hay sao. Chỉ là 1 sớm 1 chiều mà thôi! Nghĩ thế nên cô khấp khởi mừng thầm trong bụng khi Châu Thúy Hoa gọi cô ra quán trà trò chuyện.
Vương Chi Nguyệt là con gái út của Vương Hồng Bảo – một trong những đại gia có tiếng ở Trữ Châu này, tài muôn bạc vạn, so với cô chị nổi tiếng ăn chơi đàng đúm Vương Hạ Chi thì Vương Chi Nguyệt lại có tiếng tăm tốt hơn hẳn. Vừa có học thức lại rất đoan trang thục nữ, nghe nói còn biết nấu ăn, thêu thùa may vá, chính vì vậy mà Châu Thúy Hoa liền cảm thấy ưng ý cô tiểu thư này.
Mấy năm nay bà tích cực đưa con trai đi coi mắt hết tất cả các mối “môn đăng hộ đối” trong thành phố nhưng đứa con trai cứng đầu này chẳng vừa ý 1 ai cả, lúc nào buổi xem mắt cũng xảy ra vấn đề không lớn thì nhỏ. Mà Âu Thần Hi là con trai duy nhất, cháu đích tôn của nhà họ Âu, năm nay cũng đã hơn 30 tuổi rồi, chẳng còn nhỏ nhoi gì nữa, nếu sớm kết hôn thì con chẳng phải đã lớn rồi sao! Càng nghĩ thì Châu Thúy Hoa càng đau đầu.
Chẳng ngờ đâu trong dạ tiệc của giới quý tộc vào tháng trước bà lại vô tình gặp được Vương Chi Nguyệt – vừa nhìn đã rất thu hút. Thế nên mới có cuộc hẹn gặp ngày hôm nay, bà cũng biết con trai mình là ‘con rùa vàng’ mà cô gái nào ở Trữ Châu này cũng đều yêu thích cả. Không khó khăn gì mà Vương Chi Nguyệt đã sớm bày tỏ cảm tình với Đại Thiếu gia mình còn chưa gặp mặt riêng này!
“Vương Chi Nguyệt, cháu cảm thấy Âu Thần Hi nhà cô như thế nào?”
“Cuối cùng đã vào vấn đề chính rồi sao?”, Vương Chi Nguyệt như mở cờ trong lòng, khẽ nhoẻn miệng cười.
“Âu Đại Thiếu gia là thần tượng trong lòng cháu đấy ạ! Người vừa anh tuấn lại vừa tài ba nữa.”
“Thật sao, Thần Hi thế mà lại là thần tượng của cháu à? Cô cứ sợ cháu chê nó lớn tuổi, không phù hợp với cháu kia đấy.’’, Châu Thúy Hoa hào hứng reo lên.
Vương Chi Nguyệt xua xua tay lia lịa.
“Cháu nào có ý như thế chứ! Âu Đại Thiếu gia xuất chúng như vậy, cháu mơ còn không được nữa là!”
Trong đáy mắt của Châu Thúy Hoa ánh lên tia mừng rỡ. Nếu như Vương Chi Nguyệt cũng có ý với Âu Thần Hi thì tốt rồi, chỉ còn đi thuyết phục đứa con trai cứng đầu này nữa thôi. Nghĩ thế bà đưa tay nắm lấy tay của Vương Chi Nguyệt.
“Thế thì quá tốt rồi! Để ta bảo nó đến đây, dù sao cũng phải giới thiệu 1 chút. Đứa con trai bướng bỉnh này của ta đến tuổi này còn chưa để mắt đến ai cả, ta thật sự rất lo lắng.”
“Vâng ạ, cháu cũng rất muốn gặp anh ấy!”
Châu Thúy Hoa mỉm cười nhìn Vương Chi Nguyệt, bà lấy điện thoại từ trong túi xách tay ra thong thả bấm số - một hồi lâu sau vẫn là không liên lạc được, sao vậy nhỉ?
Bà thử lại mấy lần vẫn y nguyên kết quả như vậy liền lo lo lắng lắng gọi cho Lục Phương. Truyện của tác giả Hỏa Hy Thước
“Lục Phương à, Đại Thiếu gia đâu rồi, sao tôi gọi cho nó không được thế?”
Lục Phương ngay khi nhìn thấy điện thoại của Âu phu nhân gọi đến thì hồn phi phách tán. Anh ta vốn dĩ muốn giấu nhẹm chuyện này, Âu Thần Hi thường không thích người nhà xen vào chuyện cá nhân của mình, thường không bao giờ báo về nhà bất cứ chuyện gì. Lần này cũng không ngoại lệ…nhưng chẳng hiểu sao đột nhiên Châu Thúy Hoa lại bất ngờ gọi đến.
“Sao thế? Có chuyện gì mà cậu không trả lời tôi?”, Châu Thúy Hoa phát hiện ra thái độ bất thường của Lục Phương liền liên tục gặng hỏi.
“Vâng, đúng là có chút chuyện ạ!”,đến lúc này Lục Phương biết mình không thể giấu diếm được, nếu cậu chủ có chuyện gì thì anh ta cũng không tránh khỏi liên lụy.
“Chuyện gì, nói nhanh lên!”
“Đại Thiếu gia bị thương đang nằm viện ạ?”
“Cái gì, nó bị thương lúc nào, nằm bệnh viện nào?”, Châu Thúy Hoa sốt ruột, hai tay đã bắt đầu run rẩy.
“Là bệnh viện Đông Sơn số 3, phòng 2007 ạ!”
Châu Thúy Hoa run run đặt điện thoại xuống bàn, ngước mắt nhìn Vương Chi Nguyệt.
“Xin lỗi cháu, Âu Thần Hi đang nằm viện không đến được! Giờ ta phải sang đó ngay.”
“Phu nhân, để cháu đi với bác.”, Vương Chi Nguyệt ngay lập tức đề nghị, đến chăm sóc chồng chưa cưới chẳng phải điều nên làm sao.