“Nếu cô thích nghĩ như vậy thì xem như là vậy đi! Bây giờ tôi còn có chuyện phải về công ty giải quyết. Cô ở lại trong chừng Đại Thiếu gia, một lát nữa sẽ có người mang cháo tổ yến vào cho cậu ấy, tỉnh dậy rồi cô nhớ ép cậu ấy ăn 1 chút!”
Ra lệnh xong thì Lục Phương nhanh chóng rời đi trước ánh mắt tức giận của Diệc Tâm. Chẳng hiểu thế nào mà cô lại 1 lần nữa bị buột chung với Âu Thần Hi rồi.
Một người y tá từ trong phòng bệnh bước đến ra hiệu cho Diệc Tâm.
“Bệnh nhân đã được chuyển về phòng bình thường, bây giờ cô có thể vào với anh ta rồi. Đây là 1 số yêu cầu cần chú ý để tránh cho vết thương bị nhiễm trùng.”
“Cảm ơn cô!”, Diệc Tâm nhận lấy tờ giấy cô ta đưa. Dù sao cô cũng là y tá, những chuyện chăm sóc vết thương này cô đều rất rõ.
Âu Thần Hi nằm trên chiếc giường trắng, một thân cao lớn bây giờ có vẻ nhỏ nhoi lọt thỏm giữa bốn bề khung cảnh chỉ toàn 1 màu trắng toát. Diệc Tâm chầm chậm bước vào, cô cảm thấy mùi thuốc sát trùng nồng đậm lẩn khuất trong không khí, muốn mở cửa sổ ra một chút cho thoát nhưng ngại ánh sáng bên ngoài chiếu vào sẽ đánh thức anh dậy.
Diệc Tâm đến bên cạnh giường, đưa tay lên sờ trán Âu Thần Hi, cảm giát man mát – anh không sốt. Cô thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống bên cạnh, rót 1 ít nước vào chiếc cốc thủy tinh, đút từ muỗng nho nhỏ cho anh đỡ khô miệng. Vì tác dụng của thuốc mê nên Âu Thần Hi vẫn chưa tỉnh, mắt anh nhắm nghiền, cả gương mặt với những đường nét như tạc bây giờ tái đi nên trông có chút giống một bức tượng bằng băng lạnh lẽo nhìn vừa ma mị vừa có chút quyến rũ.
Loading...
Trời dần ngả về chiều, ánh nắng ít ỏi còn le lói ở phía chân trời. Diệc Tâm đi đến gần cửa sổ, cô khẽ vén rèm, mở he hé 1 cánh cửa, nhìn ra bên ngoài. Những cành mộc lan đã bắt đầu nở những đóa hoa đầu tiên, màu hồng nhàn nhạt mềm mại tựa như những chiếc kẹo bông gòn ngọt ngào, hương thơm man mát khẽ len vào phòng.
“Nước…cho tôi nước…””
Tiếng kêu khe khẽ khiến cho Diệc Tâm đang lơ đễnh giật mình quay lại. Âu Thần Hi he hé 1 mắt mấp máy môi gọi 1 cách khó khăn, có vẻ như anh vừa tỉnh dậy.
“Anh tỉnh rồi sao? Chờ tôi một chút.”
Diệc Tâm cầm cốc nước ban nãy cho anh uống pha thêm 1 chút nước mật ong ấm rồi mang đến bên giường.
“Nước đây! Để tôi đỡ anh ngồi dậy. Có cảm thấy đau ở đâu không?”
Âu Thần Hi ngước đôi mắt cay xè vì chưa quen với ánh sáng xung quanh nhìn nhìn Diệc Tâm.
“Là em thật sao, không phải là tôi đang mơ chứ?’’
Diệc Tâm lắc lắc đầu.
“Anh không mơ đâu, tiểu phẫu xong rồi, vết thương vài hôm nữa sẽ nhanh chóng lành thôi! Uống chút nước ấm nhé.”
Âu Thần Hi ngoan ngoãn như 1 chú cún con dựa vào Diệc Tâm, khẽ hớp từng muỗng nước được đưa tới. Đầu anh vẫn còn cảm giác đau buốt, cơn đau từng chập lại kéo đến khiến anh cau mày, nhăn mặt. Diệc Tâm nhìn thấy liền lo lắng. Truyện của tác giả Hỏa Hy Thước
“Nước nóng quá à? Để tôi thổi cho nguội bớt.”
“Không phải, đầu tôi đau quá, chuyện này có bình thường không?”
Diệc Tâm nhẹ nhàng đưa tay xoa xoa trán cho Âu Thần Hi 1 cách dịu dàng.
“Không sao đâu, do anh bị thiếu máu quá nhiều nên còn choáng váng thôi. Một lát nữa sẽ đỡ hơn!”
Âu Thần Hi gật đầu nhìn Diệc Tâm bằng ánh mắt đầy tin tưởng.
Bất chợt bên ngoài có tiếng gõ cửa dồn dập truyền đến.
“Chờ một lát!”
“Anh tựa vào đây đi! Để tôi ra mở cửa xem là ai đến.”
“Ừm.”, Âu Thần Hi nhìn theo bóng lưng của Diệc Tâm, anh có phần bực bội, chẳng biết ai lại đến phá đám bầu không khí thân mật này của 2 người nữa.
“Là anh à?”, Diệc Tâm kinh ngạc nhìn Hứa Minh Hàn tay xách nách mang cả 1 đống thứ.
“Đúng đúng, mau tránh ra cho tôi vào nào! Cô cũng ở đây sao?”, dù miệng nói như vậy nhưng thái độ của Hứa Minh Hàn chẳng có gì là bất ngờ trước sự hiện diện của Diệc Tâm cả.
Dù mang vác như mua hết cả siêu thị đến thăm bệnh nhưng Hứa Minh Hàn lại rất nhanh nhẹn, ngay lập tức lao đến bên giường của Âu Thần Hi xum xoe.
“Thần Hi, cậu nhìn xem mình có lòng không này, mang đến bao nhiêu là quà cho cậu!”
Sau đó Hứa Minh Hàn không thèm quan tâm đến vẻ mặt đen đi vì khó chịu của Âu Thần Hi đột ngột nhào đến vỗ vai anh mấy cái khiến anh đau đớn hét lên.
“Hứa Minh Hàn chết tiệt, cậu vừa vỗ vào bên vai bị thương của mình đấy! Cút ngay.”
“Xin lỗi, xin lỗi. Mình không cố ý mà!”, Hứa Minh Hàn đứng đậy xua xua tay cười cầu tài.
Diệc Tâm lật đật chạy đến gần, cô nhìn thấy một mảng máu đỏ tươi từ từ loang ra trên phần băng trắng toát bó 1 bên vai của Âu Thần Hi, hốt hoảng nhíu mày nhìn Hứa Minh Hàn.
“Anh động đến vết thương của anh ấy rồi, có vẻ như máu lại chảy ra. Để tôi tìm bác sĩ đến xem sao!”
Lúc này Hứa Minh Hàn mới nhận thức được sự nghiêm trọng của vấn đề mình vừa gây ra.
“Cậu ta sẽ không sao chứ…sao máu ngày càng nhiều thế này!”
“Anh trông anh ấy dùm tôi 1 lát đi, để tôi đi gọi bác sĩ đã!”
Hứa Minh Hàn mặt tái đi, ngồi xuống bên giường.