• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời đã sập tối mà vẫn chưa thấy Phó Tư Viễn trở về khiến cho Dương Tú Hiên lo lắng đứng ngồi không yên, bà ta cứ bồn chồn đi qua đi lại trong phòng khách. Sau khi chồng là Phó Viễn Chinh và con trai thứ Phó Tư Kỳ qua đời thì Phó Tư Viễn chính là chỗ dựa dẫm duy nhất của bà ta. Đứa con trai này tuy tính cách không được tốt, trải qua 2 cuộc hôn nhân đều không nghe theo ý mẹ nhưng dù sao thì vẫn là cốt nhục của mình, bà ta dù cho thế nào cũng không thể ghét bỏ được.



Đứa con dâu đầu tiên – Diệc Tâm tuy hiền dịu, ngoan ngoãn nhưng không được lòng bà ta, đứa con dâu thứ hai – Vương Hạ Chi thì bà ta có phần ưu ái hơn nhưng rốt cục lại khinh khi Phó gia. Đã hơn 2 tháng nay đứa con dâu ngỗ ngược này chẳng thèm đoái hoài gì đến gia đình bên chồng cả, mặt mũi cũng không thấy đâu, hoàn toàn bặt vô âm tính. Nhưng Vương gia khí thế không nhỏ, người làm mẹ chồng như bà ta chỉ có thể ngậm ngùi mà cho qua. Đôi lúc bà ta cảm thấy Diệc Tâm có phần tốt hơn, không có tỏ ra bề trên như Vương Hạ Chi nên có phần hơi hối hận khi trước đây đối xử tệ với cô.



Nghe nói Phó Tư Viễn hôm nay đã đi đến gặp cô ta, không biết kết quả như thế nào rồi?



Đột nhiên có 1 bóng đen xiêu vẹo từ bên ngoài chạy vụt vào khiến cho Dương Tú Hiên kinh hãi rú lên 1 tiếng. Ngay lập tức bóng đen đó lao đến bịt miệng bà ta, mùi máu tanh tưởi tràn ngập khắp các giác quan khiến Dương Tú Hiên cảm giác buồn nôn, dạ dày cồn cào không ngừng.



“Á…á. Ai đấy, mau buông ra!”



“Mẹ, đừng la nữa, là con đây!”



Hai mắt của Dương Tú Hiên trợn trừng nhìn người đang khống chế mình, lúc này nhịp tim bà ta mới dần dần chậm lại.



Truyện của tác giả Hỏa Hy Thước.






Phó Tư Viễn bỏ tay ra, hắn ngồi thụp xuống ghế.



“Mẹ đừng bật đèn lên, đừng để bọn gia nhân thức dậy!”



Dương Tú Hiên hốt hoảng sờ tay Phó Tư Viễn.



“Có chuyện gì thế, con đã gây ra chuyện gì sao? Có bị thương không, sao mẹ nghe mùi máu nồng nặc vậy?”



“Mẹ à, đừng hỏi nữa. Mau chuẩn bị đồ đạc giúp con đi, con phải ra nước ngoài ngay?”



“Cái gì, sao đột nhiên lại ra nước ngoài kia chứ?”, Dương Tú Hiên giật mình, giọng không ngừng lo lắng.



“Mẹ đừng hét lên như vậy. Con giết người rồi!”, Phó Tư Viễn đau khổ ôm lấy đầu. Hắn ta bây giờ đã đi đến bước đường cùng rồi mới tìm cách bỏ trốn ngay trong đêm.



Dương Tú Hiên đứng bật dậy đưa tay che miệng lại, ánh mắt không ngừng nhìn ra ngoài cửa dò xét.



“Sao…sao con lại giết người chứ? Không phải chỉ là hù dọa con Diệc Tâm thôi hay sao?”



Phó Tư Viễn tay vẫn còn run run châm thuốc, hắn rít một hơi dài.



“Đáng nhẽ ra đã có thể uy hiếp được con khốn đó rồi, chẳng hiểu từ đâu mà tên họ Âu đó lại xuất hiện cản đường nữa. Còn nói là Tổng giám đốc của Âu Dương Thịnh Thế, mẹ xem có khó tin không?”



“Đại Thiếu gia của nhà họ Âu sao? Con đã làm gì hắn ta, có biết nhà họ Âu là nơi không thể nào chạm đến hay không hả!”, Dương Tú Hiên kêu trời kêu đất.



“Con không ngờ..hắn lại nhào ra đỡ 1 dao đó cho con khốn Diệc Tâm kia, cũng không ngờ hắn lại là Đại Thiếu gia gì gì đó. Trước đây chẳng phải chỉ là 1 tên bảo vệ quèn của Phó gia hay sao?”



“Bảo vệ quèn của nhà chúng ta…sao có thể được?”, Dương Tú Hiên há hốc mồm kinh ngạc.






“Sau đó 1 thời gian cũng không thấy hắn xuất hiện nữa, con còn nghĩ mẹ ghét hắn ta nên đã cho hắn nghỉ việc rồi chứ!”



“Là tên nhìn có vẻ ngoài điển trai, công tử bột Hi Thần đó sao?”



“Đúng là hắn ta…”



Dương Tú Hiên lúc này mặt đã cắt không còn 1 giọt máu. Bà ta cập rập đứng lên.



“Để mẹ soạn hành lý cho con, mau rời khỏi thành phố này đi! Nếu không thì nguy…còn Vương Hạ Chi, nhà nó có thế lực, có thể giúp gì cho chúng ta hay không?”



Phó Tư Viễn cau mày, dụi tắt điếu thuốc đang hút dở trên tay.



“Cô ta còn hận không thể phủi tay sớm hơn đấy chứ! Còn bao nhiêu tiền mẹ đưa đây hết cho con đi, con phải đi gấp, trước khi bọn cảnh sát tìm đến!”



Trần Minh đang trên tàu trở về thì nhận được điện thoại của Lục Phương gọi đến thông báo tình trạng của Đại Thiếu gia, mắt anh tối sầm đi vì phẫn nộ. Một tên công tử quèn mà dám ra tay với chủ nhân của anh hay sao, đúng là chán sống.



“Trần Minh, đã về đến Trữ Châu chưa, có việc cần đến đám thuộc hạ của cậu đây!”



“Tôi đang trên tàu. Có chuyện gì gấp anh cứ nói đi!”



“Đại Thiếu gia muốn xử lý tên cặn bã Phó Tư Viễn – càng sớm càng tốt.”



“Lục Phương, anh có biết chủ ý của Đại Thiếu gia đối với tên họ Phó này như thế nào không?”



“Giết không cần hỏi…tàn nhẫn 1 chút cho hắn biết thế nào là lễ độ. Dù sao cũng đã dám đâm 1 dao dứt khoát như vậy kia mà!”, Lục Phương khẽ gằn giọng, âm điệu lạnh nhạt. Trước giờ không ai động đến Âu gia mà sống tốt được, huống hồ chi là 1 tên tôm tép của 1 gia đình nhỏ như mắt muỗi ở Trữ Châu này.



“Được, tôi sẽ cho người nhanh chóng hành động, anh cứ yên tâm.”



“Hắn có ý định chạy trốn khỏi Trữ Châu này ngay trong đêm nay. Tôi báo cho cậu biết trước như vậy!”



“Không hề hấn gì. Tôi đảm bảo hắn không thể bước dù 1 chân ra khỏi thành phố này đâu!”



Phó Tư Viễn xách va li đi ngay trong đêm, đến lúc nhìn bóng lưng của của con trai khuất hẳn sau boong tàu Dương Tú Hiên mới thở phào nhẹ nhõm rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK