• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Âu Thần Hi dường như không thể tin vào mắt mình, người đang đứng phía sau Tô Hiểu Đông chính là Diệc Tâm, tìm tận chân trời hóa ra gần ngay trước mắt. Anh nhìn cô không chớp mắt, tựa như bị thôi miên, chỉ hận không thể đến trói cô lại mang đi.



Diệc Tâm nhìn thấy biểu cảm cứng đờ trên gương mặt của Âu Thần Hi thì lo lắng, dù sao nơi này cũng không chỉ có 2 người, cô tằng hắng mấy tiếng, sau đó bất thình lình cất lời.



“Anh Âu, mời anh ngồi xuống để bác sĩ Tô trao đổi ạ!”



Âu Thần Hi bừng tỉnh, anh đỏ mặt lúng túng ngồi xuống bên cạnh Âu Lan Thương.



“Vâng, cảm ơn!”



Tô Hiểu Đông bắt đầu giải thích tình trạng của bệnh nhân, Diệc Tâm cắm cúi ghi chép phía sau, nhưng lần nào cô ngẩng đầu nhìn lên cũng thấy Âu Thần Hi đang chăm chú nhìn mình, ánh mắt không hề dời đi. Anh lơ đễnh nghe tiếng của Tô Hiểu Đông văng vẳng bên ai nhưng chẳng nhớ được chút gì. Âu Lan Thương sớm đã nhìn thấy sự bất thường của anh mình, cô ta đưa đôi mắt căm ghét nhìn Diệc Tâm, không hiểu tại sao anh mình lại để ý đến người Thư ký có vẻ tầm thường này.



“Anh Âu, những điều tôi nói anh hiểu cặn kẽ chưa?”



“À, tôi hiểu!”, Âu Thần Hi giật mình thoát khỏi suy nghĩ vẩn vơ của mình, anh dời mắt nhìn sang Tô Hiểu Đông đang gấp hồ sơ lại.






“Nếu anh không còn gì thắc mắc thì cho Âu tiểu thư nhập viện chuẩn bị, mai chúng tôi bắt đầu hội chẩn!”



“Vâng, tôi biết rồi! Cảm ơn bác sĩ.”



Tô Hiểu Đông quay sang nhìn Diệc Tâm dặn dò.



“Diệc Tâm, phiền cô hướng dẫn 2 người bọn họ làm thủ tục nhập viện!”



Diệc Tâm khẽ gật đầu, cô ôm lấy hồ sơ đứng lên.



“Anh Âu, cô Âu, vui lòng đi lối này!”



Âu Thần Hi trong lòng bồn chồn như lửa đốt, anh không để ý đến Âu Lan Thương đang mặt mũi hầm hầm đi bên cạnh nữa, chỉ muốn kéo Diệc Tâm ra nói chuyện riêng.



Sau khi làm xong hết thủ tục, Diệc Tâm đưa 1 bộ đồ của bệnh viện cho Âu Lan Thương cùng với chìa khóa phòng. Cô ta vừa nhìn thấy bộ quần áo thì bắt đầu giãy nảy lên, chê ỏng chê eo.



“Chị đưa tôi cái mớ giẻ rách gì thế hả? Sao tôi phải mặc cái này?”



Diệc Tâm nhăn mặt, đây là thói tiểu thư đỏng đảnh đấy à!



“Cô mặc hay không thì tùy, đây là quy định của bệnh viện còn cô đang là bệnh nhân. Bệnh viện đâu phải nhà của cô mà muốn làm gì cũng được!”



“Cho dù là ở nhà cũng không thể muốn gì được nấy, mau nghe lời đi Lan Thương!”, Âu Thần Hi lạnh nhạt ra lệnh.



Âu Thần Hi thế mà lại đứng về phía cô sao, Diệc Tâm còn tưởng anh sẽ tức giận vì em gái bị mình quát nạt.



“Anh Hai, anh thế mà lại bênh cô ta! Anh thích cô ta sao, từ lúc bước vào phòng em đã nhìn thấy anh nhìn cô ta không rời mắt rồi!”, Âu Lan Thương không ngại mất mặt mà hét lớn lên.



Diệc Tâm mặt đỏ bừng vì xấu hổ, nhìn sang Âu Thần Hi cũng không khá hơn là bao, mặt anh màu đỏ hồng đã lan đến tận mang tai.






“Em ăn nói linh tinh gì đấy hả, mau đi vào phòng đi, anh đi đóng viện phí cho em!”



Âu Lan Thương khẽ liếc Diệc Tâm 1 cái trước khi bỏ đi, không quên nói với theo 1 câu.



“Anh Hai nhanh về với em đấy! Em sợ phải ở 1 mình.”



“Ừ.”



Âu Lan Thương vừa đi khuất sau hàng lang thì anh đã kéo tay Diệc Tâm lại, cô đang muốn chạy đi càng nhanh càng tốt nhưng không kịp nữa.



“Anh làm gì vậy, đây là nơi công cộng đấy! Mau buông tôi ra. Đừng để người khác nhìn thấy.”



“Diệc Tâm, nghe anh giải thích đi thì anh mới buông tay!”



“Được, tôi cho anh 3 phút! Anh mau nói đi.”, Diệc Tâm không biết tại sao mình lại thỏa hiệp với Âu Thần Hi dễ dàng như vậy.



“Chuyện mẹ anh đột nhiên đưa Vương Chi Nguyệt đến bệnh viện anh không hề hay biết gì cả, còn hôn thê gì đó cũng không phải. Mẹ anh sỉ nhục em như vậy là không đúng, anh thay mặt bà ấy xin lỗi em.”



Diệc Tâm rút tay ra, lạnh nhạt chau mày nhìn Âu Thần Hi.



“Anh giải thích những chuyện này với tôi làm gì chứ! Anh có cưới ai thì liên quan gì đến tôi.”



“Nhưng tiểu Phàm là con trai của anh, em không chấp nhận anh chẳng nhẽ lại để cho thằng bé không có cha hay sao?”



“Diệc Phàm mấy năm nay không có anh vẫn sống rất tốt, huống chi chuyện năm đó chỉ là tai nạn mà thôi. Kẻ tạo ra cái bẫy đó cũng đã chết rồi, anh còn lo lắng bị phát hiện bí mật sao? Anh có thể yên tâm sống cuộc sống mới của mình, kết hôn sau đó có 1 gia đình hạnh phúc.”, Diệc Tâm nói mỉa mai mà trong lòng lại nhói đau, cô nghĩ Âu Thần Hi chỉ là nhất thời xúc động muốn nhận con mà thôi.



“Em sao có thể tuyệt tình như thế chứ, anh thật sự có tình cảm với em.”



Diệc Tâm dường như không nghe thấy mấy lời này, cô quay người lạnh nhạt bỏ đi.



“Em...em thật quá đáng!”, Âu Thần Hi bực bội đấm tay vào tường, cảm giác đau nhói của vết thương không sao sánh bằng đau đớn trong lòng, anh không biết làm thế nào Diệc Tâm mới tha thứ cho mình.



Âu Lan Thương không phải là 1 người đơn thuần như vẻ bề ngoài, sau khi đi khuất qua dãy hành lang đầu tiên cô ta liền quay lại, nấp phía sau 1 gốc hoàng lan to lớn. Hình ảnh Âu Thần Hi kéo tay Diệc Tâm dùng dằng không buông đập ngay vào mắt chứng tỏ điều cô ta tiên đoán là đúng, quả nhiên Âu Thần Hi có mối quan hệ mờ ám với người phụ nữ này. Càng theo dõi máu nóng trong người của Âu Lan Thương càng bốc lên tột độ...bọn họ rốt cuộc là quan hệ gì kia chứ? Còn Diệc Phàm là ai? Cô ta loáng thoáng chữ được chữ mất.



Cơn ghen tuông khiến cho Âu Lan Thương muốn xông ra làm lớn chuyện nhưng cố kiềm chế lại, Âu Thần Hi không đến được với cô ta chính là vì người tên Diệc Tâm này. Mà nhìn thái độ giận dỗi của của Diệc Tâm thì có vẻ như vẫn chưa bị thuyết phục...có phải là còn có cơ hội hay không?



Âu Lan Thương khẽ nhếch miệng cười nham hiểm, trong đầu cô ta lóe lên 1 ý nghĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK