• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô…”



“Tôi thì sao?”, Phương Điềm hếch mặt lên, cô đưa ánh mắt thách thức nhìn Trần Minh.



“Cô đúng là ngang ngược, không nói lý lẽ!”, Trần Minh cuộn tay thành nắm đấm, cố giữ cho mình bình tĩnh dù cho nhìn thấy Thiếu gia của mình cuống cuồng như vậy trong lòng anh không thể nào chịu nổi.



“Các anh mới ngang ngược đấy, tự tiện vào nhà của tôi làm ầm lên…còn không nói phải trái.”



Cả hai nhất thời nổi nóng lên cãi tay đôi, không ai chịu thua ai. Cho đến khi Âu Thần Hi thất thểu từ bên trong nhà đi ra, anh ra hiệu cho Trần Minh.



“Chúng ta đi thôi!”



“Tôi đã nói mà, Diệc Tâm không còn ở đây nữa! Không tiễn anh, Tổng giám Âu, đi thong thả.”, Phương Điềm nhìn thấy bộ dạng tiu nghỉu như mèo mất tai của Âu Thần Hi thì không ngừng giở giọng châm chọc.



Trần Minh ngứa tai với kiểu giễu cợt đó của cô mấy lần quay lại giơ nắm đấm nhưng Phương Điềm vẫn tỉnh như không, cô nhoẻn miệng cười rồi vào nhà đóng sầm cửa lại.






“Thiếu gia đừng lo lắng, tai mắt của tôi ở khắp nơi trong thành phố này! Nhất định sẽ sớm tìm ra Diệc tiểu thư.”



Trần Minh vừa lái xe vừa bắt chuyện, nhưng xem ra Âu Thần Hi không hề có tâm trạng đáp lại, anh trầm ngâm nhìn qua cửa kính xe. Cô rốt cục đã trốn đi đằng nào chứ, khó khăn lắm mới có thể tóm được cô thế nhưng chỉ sơ sẩy 1 chút thôi là lại mất dấu. Lần này anh không biết dùng cách nào để dỗ dành Diệc Tâm đây.



Điện thoại reo lên mấy tiếng, Trần Minh nhìn sang thấy Âu Thần Hi vẫn thản nhiên như không thì nhắc nhở.



“Thiếu gia không nghe điện thoại à? Hình như là Âu phu nhân đang gọi đến.”



“Không nghe, tôi không có tâm trạng! Chắc mẹ tôi lại nói chuyện của Vương Chi Nguyệt kia thôi. Không hiểu cô ta có gì tốt mà mẹ tôi cứ dứt khoát muốn tôi qua lại với cô ta chứ, còn làm hỏng chuyện tốt của tôi nữa!”



Trần Minh do dự 1 chút rồi bắt điện thoại lên.



“Xin chào…”



“Đại Thiếu gia đâu rồi, sao lại là cậu nghe máy?”, giọng của Châu Thúy Hoa vang lên đầy bực bội.



“Dạ thưa Phu nhân, Thiếu gia đang có cuộc họp quan trọng không tiện nghe máy ạ!”



“Hừ, chỉ là kiếm cớ mà thôi, xuất viện cũng không thèm trở về Âu gia, không coi cha mẹ ra gì nữa rồi à!”



Những lời của Châu Thúy Hoa vang lên rõ mồn một trong điện thoại. Âu Thần Hi đưa tay day day trán, thật là đau đầu với giọng điệu trách móc đó.



“Nói với nó là Âu Lan Thương trở về rồi, hiện giờ đang ở Âu gia. Con bé đang rất nóng lòng gặp nó, dù sao lần này ca mổ cũng khá phức tạp…nếu nó không quan tâm thì có thể…”



Nghe đến ba chữ “Âu Lan Thương”, Âu Thần Hi giật mình quay lại như một phản xạ có điều kiện, anh giật lấy điện thoại trên xe áp vào tai, riết róng.



“Mẹ nói Lan Thương trở về rồi sao, từ khi nào sao con không biết? Bệnh của em ấy có vấn đề gì hay sao?”






“Con có quan tâm sao? Đầu óc con lúc nào cũng chỉ mãi nghĩ đến con hồ ly đó mà thôi, còn quan tâm đến gì nữa chứ! Vậy khi nào về Âu gia?”, Châu Thúy Hoa biết điểm yếu của Âu Thần Hi nên liền dùng nó để uy hiếp anh.



“Chiều nay con sẽ trở về, mẹ bảo em ấy ở nhà chờ con!”



“Được. Về đi rồi nói sau, mẹ cúp máy đây.”



Âu Thần Hi sau khi nghe xong thì thừ người ra. Âu Lan Thương rốt cục lần này tại sao lại đột ngột trở về như vậy, bệnh tình của con bé lại có vấn đề gì hay sao, rõ rành đang học hành ở Anh Quốc rất thuận lợi.



Văn Tư Nhã đặt 1 tập hồ sơ dày cộm lên bàn của Tô Hiểu Đông, ánh mắt của cô ta không ngừng dò xét Diệc Tâm đang ngồi ở bàn thư ký cách đó không xa với tâm trạng ghét bỏ. Vị trí bên cạnh bác sĩ Tô trước giờ luôn là cô ta, sao bây giờ lại thuộc về con nhỏ đáng ghét này kia chứ?



“Sao thế?”, thấy Văn Tư Nhã ngẩn người ra, Tô Hiểu Đông đẩy gọng kính vàng trên mắt lên nhíu mày hỏi.



“À, thưa bác sĩ, hồ sơ này từ người nhà của bệnh nhân bị tim bẩm sinh đã được bác sĩ chữa trị khi còn ở Anh quốc gửi đến vào sáng nay, xin bác sĩ xem qua! Hiện nay người nhà bệnh nhân có nguyện vọng đến bệnh viện chúng ta theo dõi, tình hình sức khỏe của bệnh nhân hiện đang yếu đi, liên tục khó thở, hô hấp kém.”



Tô Hiểu Đông cầm hồ sơ lên giở từng trang xem xét cẩn thận rồi gật đầu với Văn Tư Nhã.



“Tôi nhớ trường hợp của bệnh nhân này! Cô báo với họ là làm thủ tục nhập viện càng sớm càng tốt đi!”



“Vâng ạ!”



“Diệc Tâm, cô sang đây 1 lát! Hồ sơ này cô nhập dữ liệu vào hệ thống của chúng ta ở thư mục bệnh nhân nặng cần theo dõi ở mức cao nhất!”



Diệc Tâm nhanh chóng đi đến đón lấy hồ sơ từ tay của Tô Hiểu Đông.



“Dạ vâng.”



“Cô đi được rồi.”, bác sĩ Tô ra hiệu cho Văn Tư Nhã, nhưng cô ta vẫn ngập ngừng không muốn rời đi. Dù sao chỉ có 2 người ở trong phòng, tình huống riêng tư này cũng khiến cho người ta nghĩ nhiều rồi.



“Sao thế, cô còn vấn đề gì gút mắc à?”



“Tôi sợ Diệc Tâm còn chưa hiểu rõ hệ thống của chúng ta, muốn giúp cô ấy 1 chút!”, Văn Tư Nhã chống chế đưa mắt nhìn Diệc Tâm.



“Tôi cũng đã bắt đầu quen rồi, không làm phiền cô. Tôi biết cô rất bận rộn.”, Diệc Tâm nhìn thẳng vào Văn Tư Nhã khách sáo nói. Rõ ràng cô ta không có thiện chí muốn giúp cô mà chỉ là kiếm chuyện thôi.



“Được, tôi đi đây!”, Văn Tư Nhã bị từ chối liền hậm hực, nhanh chóng bỏ đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK