Anh ngậm một điếu thuốc, ánh mắt âm u nhìn người kia, mắt ngay cả chớp cũng không chớp.
Sống 25 năm, lần đầu tiên anh bị một người phụ nữ...... Không, bị một cô gái nhỏ đè ép! Mặc dù không phải là Bá Vương ngạnh thượng cung, cũng gọi là không nể mặt anh rồi!
Vết cắn trên vai rất sâu, từ buổi sáng thức dậy, nhìn một vầng máu nhỏ đã khô khốc thì biết, anh không mất máu quá nhiếu mà chết, thật đúng là cám ơn trời đất!
Lần đầu Tần Mặc tránh ánh mắt của Phong Thần, trên mặt cũng nhiều hơn một chút biểu cảm, lộ ra có chút lúng túng cùng bất bình.
Nhưng một vài vết thương trên người Phong Thần lại hấp dẫn lực chú ý của cô, những vết thương đó lớn nhỏ, nông nông sâu sâu, đan xen trên người anh.
Anh không phải là công tử nhà giàu sao? Trên người tại sao cũng có những vết thương như vậy?
Một dấu chấm hỏi xuất hiện trong đầu, sinh ra nghi vấn.
"Quản gia, thịt của tôi có bị cắn xuống hay không!"
Giọng điệu giễu cợt của Phong Thần bay vào trong tai Tần Mặc, lão quản gia làm xong cố định cuối cùng, "Dáng dấp vẫn rất cường tráng, thiếu gia yên tâm đi."
"Hừ, thì ra Tần tiểu thư còn thích như vậy, thật sự là lĩnh giáo ròi!"
Sự khác thường tối hôm qua của cô quả thực là làm cho anh sợ hết hồn, nhưng sau khi bị cắn, anh cũng từng hoài nghi, cô gái ít nói này thật sự đặc biệt, còn có loại thủ đoạn lừa gạt người này ư?
Nhưng mặc kệ là loại nào, anh đều bị tập kích thành công!
Vết thương trên bả vai nhất định sẽ trở thành một sự sỉ nhục danh tiếng của anh!
Tần Mặc hình như muốn nói gì, nhưng hé miệng rồi lại đóng lại, vẻ mặt thay đổi liên tục, cuối cùng vẫn rời khỏi phòng dưới cái nhìn chằm chằm vào cô của Phong Thần.
"Tiểu thư......"
Lan nhìn thấu tâm tư của cô, đi ra khỏi phòng mới mở miệng, "Người lại mất khống chế sao?"
Cô trầm mặc trong chốc lát, nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, "Nhưng tôi lại ôm anh ta ngủ thiếp đi......"
Hai mắt cô gái hiện ra vẻ mặt mê mang, nhưng chỉ một chút, lại khôi phục trong suốt, có lẽ là nguyên nhân quá mệt mỏi, cô cũng không có giống như trước kia trắng trợn phá hư như vậy.
"Vậy chứng tỏ tiểu thư có chuyển biến tốt!"
Sau khi Lan nghe, nở nụ cười trên mặt, Tần Mặc ngược lại không có nhiều cảm xúc lắm.
"Tần tiểu thư, ngoài cửa có một vị Kim tiểu thư muốn gặp người."
Nữ giúp việc vừa nói xong, trên mặt của Tần Mặc liền giống như Palette đổ, năm màu (vàng, xanh, đỏ, trắng, đen) rực rỡ, trông rất đẹp mắt.
"Tần tiểu Mặc, mình đến làm khách, cậu rất hoan nghênh đi!"
Sau lưng nữ giúp việc liền lộ ra một cái đầu, chính là Kim Na Na da mặt dày, cô ấy đã đổi bộ đồng phục học sinh ngột ngạt, thay bằng một bộ quần áo hưu nhàn nhẹ nhàng tiện lợi, làm sự dịu dàng động lòng người của cô càng nổi bật hơn.
Cô to gan kéo tay Tần Mặc, Tần Mặc thở một hơi, mới nhịn xuống kích động vung ra quả đấm.
Kim Na Na cứ như vậy đột nhiên xông vào thế giới của cô, một chút dấu hiệu cũng không có, hơn nữa khiến cô càng nghi ngờ là, cô ấy tại sao lại cố chấp muốn đối với cô như vậy?
Chẳng lẽ cô ấy biết thân phận của mình, muốn dựa vào đó tới lôi kéo tình cảm?
Nghĩ tới đây, sắc mặt Tần Mặc càng thêm lạnh lẽo, cô lạnh lùng rút tay ra, "Cô muốn gì?"
Hỏi ra những lời này, đối phương có thể sẽ cảm thấy cô rất vô lễ, càng có thể sẽ giận dữ bỏ đi, từ đó đoạn tuyệt lui tới.
"Hả?"
Kim Na Na bị hỏi câu này, giống như các cô là những đứa trẻ sinh ra và lớn lên trong đại gia tộc, bạn bè có thể nói là từ ngữ xa xôi. Những người kia tới lấy lòng cô, không phải muốn trèo cao, thì chính là muốn lấy được lợi ích gì đó, không có một ai thật lòng với cô.
Từ khi cô có trí nhớ, dường như muốn cái gì liền có thể có cái đó, không cần tốn công sức gì cũng sẽ được rât nhiều người cưng chiều nâng niu trong lòng bàn tay, bốn phía đều là những lời xu nịnh giả dối, mà cô cũng quen mang theo mặt nạ với người ta.
Có lẽ...... Có lẽ là Tần Mặc thẳng thắn, tính cách dám giận dám nói thu hút cô, không thích sẽ không để ý, quá ồn ào liền đánh một quyền!
"Mình thích dáng vẻ lạnh lùng của cậu!"
Gương mặt này không biểu lộ tình cảm, so với những khuôn mặt tươi cười mang theo giả dối lấy lòng thì tốt hơn rất nhiều.
Tần Mặc nhíu mày, cô cao hơn Kim Na Na một chút, lúc này, cô khẽ hạ tầm mắt, nhìn thần sắc trong mắt Kim Na Na, không giống lời nói dối.
Tâm bắt đầu dao động, lần đầu tiên có người nói thích dáng vẻ lạnh lùng của cô, hơi thở xa cách từ từ bình tĩnh lại.
Người đến gần cô, không phải sợ cô, thì chính là tới khiêu khích, giống như Kim Na Na thế này, thật sự vẫn là lần đầu. Trong khoảng thời gian ngắn này, Tần Mặc không biết nên cư xử như thế nào với người như vậy.
"Ơ, khách đến rồi, sao không mời vào nhà hàn huyên một chút?"
Phong đại thiếu gia vẫn mang theo hơi thở vô lại lưu manh như cũ, cằm lộ ra chòm râu xanh, có vẻ có chút lôi thôi, hai bóng mờ dưới mí mắt dường như đang tố cáo sự man rợ của Tần Mặc tối qua!
Cả đêm bị đè ép, huống chi là cơ thể cô gái thơm mát mềm mại, anh cũng là người đàn ông bình thường huyết khí sôi trào có được hay không! Ngủ cũng không ngủ được, còn phải lo lắng nửa đêm Tần Mặc sẽ té xuống, khiến anh cả đêm không thể chợp mắt!
"Phong tổng giám đốc là người bận rộn, sao có thể lãng phí thời gian ở trên người của tôi, tôi là đến tìm Tần Mặc chơi, Phong tổng giám đốc để ý việc tôi mượn Tiểu Mặc sao?
"Tiểu Mặc có thể có bạn, tôi cũng rất vui, hiếm khi Kim tiểu thư có nhã hứng, tôi sao có thể phá hư dây!"
Phong Thần thấy Kim Na Na nắm tay Tần Mặc, đáy mắt thoáng qua một vầng sáng, ngay sau đó liền phai nhạt đi, "Chơi vui vẻ một chút, nhớ ký nợ của tôi!"
"Vậy tôi cũng không khách khí!"
Hai người một đáp một xướng, Tần Mặc đã sớm đầu đầy hắc tuyến, cô hình như cũng không lên tiếng, cô hình như cũng không tỏ thái độ có muốn ra ngoài với Kim Na Na hay không, cô hình như ngay cả đồng ý cũng không có...... Hai người kia, thật là đủ rồi!
Đôi môi Tần Mặc vừa mới mở, Phong Thần liền xoa xoa bả vai của mình, "Ai nha, tối hôm qua hình như là bị sái cổ rồi, xem ra còn phải đi ngủ bù."
Hai mắt anh hàm chứa tin tức chỉ có hai người bọn họ mới có thể hiểu, mà chỗ anh đụng vừa khéo là, nơi tối qua Tần Mặc độc miệng cắn.
"Đi!"
Giọng của Tần Mặc rốt cuộc không còn bình tĩnh nữa, sau lưng Phong Thần cười giống như một con hồ ly, nha đầu này vẫn rất hiểu chuyện.