Mục lục
Bà xã trẻ xã hội đen
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phong Thần cúp điện thoại di động, mặt lo âu đi ô-tô chạy tới địa điểm, đôi mắt sắc bén nhìn thấy Tần Mặc bị một người đàn ông giam cầm trong ngực. Lập tức, một đốm lửa trong lòng anh liền rục rịch chộn rộn.

"Anh có biết hay không, chỉ cần anh dám động đến tôi một cái, người của tôi ở chỗ bí mật sẽ làm như thế nào?"

Môi anh đào xinh đẹp khẽ mở, tròng mắt đối phương lóe lên một cái, nghi kỵ trong lòng anh ta luôn rất nặng, thái độ chắc chắn của Tần Mặc, càng làm cho anh ta do dự.

"Buông tay của cậu ra cho tôi!"

Anh ta chỉ cảm thấy luồng gió mạnh mẽ đánh tới bên tai, tiếng gió mạnh mẽ gào thét mà tới, anh ta theo bản năng buông sự giam cầm với Tần Mặc ra, trong ngực không còn, Tần Mặc liền bị người mang đi.

Phong Thần hung tợn trừng mắt nhìn người đối diện, Lan vừa thấy được Phong Thần, hai mắt lập tức tràn đầy ánh sáng, "Mau dẫn tiểu thư đi!"

Ánh mắt trầm xuống, nhìn Phong Thần nắm tay Tần Mặc, trong mắt lóe lên âm lãnh, nhếch miệng nói: "Anh chính là người giám hộ của Mặc Mặc? Tôi là vị hôn phu của cô ấy, Lam Vụ Vũ."

"A, tôi không có nghe nói, không ngờ cô nhóc còn có vị hôn phu! Nếu cha cô ấy giao cô ấy cho tôi, tôi không thể nhìn người xa lạ dẫn cô ấy đi, cô ấy bây giờ là của tôi!"

Một tay ôm cô vào trong ngực, Phong Thần ngẩng đầu lên, khóe miệng nâng lên đường cong, nhưng trong mắt lại là một mảnh lạnh lẽo, dám động đến "con gái" anh, thật là chán sống rồi !

"Ai là của anh!"

Tần Mặc hất tay của anh ra, cố tình tới gần bên cạnh Lam Vụ Vũ, thân thiết kéo cánh tay của anh ta, "Vị hôn phu của tôi ở chỗ này, anh có tư cách gì nói tôi là của anh!"

Lam Vụ Vũ thấy Tần Mặc thay đổi thái độ lúc trước, lập tức ôm eo nhỏ của cô, khiêu khích nhìn Phong Thần, "Nghe Mặc Mặc nói rồi hả ? Cô ấy chính là của tôi!"

"Tần Mặc, cô tới đây cho tôi!"

Tần Mặc quay đầu, không nhìn tới mặt của anh, "Anh đã quên rồi sao? Quên tại sao muốn dẫn tôi tới nơi này, quên đã đồng ý với Lan, anh sẽ bảo vệ tôi, quên anh đã nói, anh sẽ ở bên cạnh tôi."

Giọng nói của cô rất bình thản, nhưng mỗi một câu đều là thất vọng đối với cam kết của anh, Phong Thần không thể nào cãi lại, những ngày này đều cùng với Lâm Tử Khanh đi làm vật lý trị liệu, thời gian chung đụng với Tần Mặc đã ít lại càng thêm ít.

Anh đối với Lâm Tử Khanh là tình cảm thương tiếc, mặc dù trong quá khứ anh đã từng lưu tâm, nhưng anh biết, Lâm Tử Khanh đối với anh vẫn có tơ tưởng. Nhưng bây giờ, cũng không phải lúc làm rõ, anh không thể ở thời điểm cô đối mặt với hoàn cảnh túng quẫn, bỏ rơi cô một mình.

Cho nên, Tần Mặc tạm thời bị đặt qua một bên, anh tưởng rằng Tần Mặc sẽ không lưu tâm chuyện này, không ngờ... Bây giờ nghe thấy cô tố cáo, tim của anh bỗng hốt hoảng?

Ánh mắt của Tần Mặc càng thêm lạnh nhạt, bên trong là khổ sở đối với sự thất tín của anh, sự tín nhiệm của cô với anh, đang chậm rãi trôi qua.

"Tên lường gạt!"

Âm thanh của cô chợt giảm xuống, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, có thể đóng băng người khác, lòng của Phong Thần chấn động, đột nhiên sợ cô cứ như vậy rời đi.

Tiếng thắng xe chói tai phá vỡ giằng co của ba người, trong xe hơi màu đen ba tên vệ sĩ bước xuống, Tần Mặc thu hồi suy nghĩ, đẩy Lam Vụ Vũ bên cạnh ra. Ánh mắt của anh ta ảm đạm xuống, nhưng không ngăn cản cô rời đi.

Lam Vụ Vũ cầm lấy tay cô trước khi cô lên xe, "Mặc kệ cha của hai chúng ta như thế nào, Mặc Mặc, anh đều sẽ không buông tha em!"

Tần Mặc thu tay lại mặt không chút thay đổi, trong mắt xẹt qua do dự nhàn nhạt, đến bên cạnh xe, cô vẫn không đợi người kia đến giữ lại, cắn môi, kiên quyết ngồi lên xe.

Lan đi theo sau lưng Tần Mặc, đi qua bên người Phong Thần thì oán hận nhìn anh một cái.

Phong Thần không cách nào di động bước chân, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô lên xe, âm thanh nghẹn ngào ở cổ họng, không phát ra được một tiếng.

Trở lại nhà họ Lâm, đã là thời gian cơm tối, hai người Lâm Tử Khanh và Lâm Tử Dương chờ Phong Thần, nhìn thấy một mình anh vào cửa, tròng mắt Lâm Tử Khanh lóe lóe.

"Thần, Tiểu Mặc đâu? Sao anh không mang cô bé trở lại?"

"Không có việc gì..."

Sắc mặt của Phong Thần khó coi, trái tim Tần Mặc nhạy cảm hơn so với sự tưởng tượng của anh, chỉ cần nhớ tới ánh mắt cô nhìn anh lần cuối, anh liền không khỏi bất an.
Lâm Tử Khanh thấy anh không nói lời nào, trực tiếp lên lầu, suy nghĩ đã sớm bay xa rồi. Đứa bé kia đi rồi? Cô phỏng đoán, nếu không, với tính khí của Phong Thần , làm sao có thể một mình tay không ra về?

Ban đêm, thời tiết Newyork bắt đầu thay đổi thất thường, đám mây màu đen chiếm hơn nửa bầu trời, đem trăng và sao tất cả đều nuốt vào trong bụng.

Buổi tối Phong Thần thật sự cái gì cũng không ăn, trong đầu đều là Tần Mặc, trong lúc vô hình, cô đã đưa cho anh một vấn đề khó khăn. Nếu anh khăng khăng vẫn muốn làm vật lý trị liệu với Lâm Tử Khanh, vậy thì Tần Mặc sẽ không tha thứ cho anh nữa, anh một lần lại một lần đánh vỡ cam kết của mình với cô, khiến cô thất vọng cực độ với anh.

Nhưng, nếu như bây giờ anh rời đi, Lâm Tử Khanh có thể mất lòng tin với trị liệu phục hồi chức năng không?

Anh nhìn về phía bầu trời ngoài cửa sổ tối om, lông mày của anh không tự chủ nhíu lên, không tự chủ đứng dậy.

Anh bước nhanh về phía cửa, mở cửa, nhìn thấy Lâm Tử Khanh đang đứng đó, hình như là muốn gõ cửa, thấy anh ra ngoài, Lâm Tử Khanh sửng sốt chốc lát.

"Thần, anh phải đi ra ngoài?"

"Có chút việc, em nghỉ ngơi chút đi!"

Phong Thần vội vã đi ra cửa, Lâm Tử Khanh vội vàng đuổi theo, hai tay đẩy xe lăn có vẻ cố hết sức, phòng của cô ở lầu hai, mà phòng của Phong Thần nối liền sát vách phòng cô.

Giờ phút này, cô chỉ có thể dừng ở cầu thang, lại không thể kéo anh, chỉ có thể nhìn anh biến mất ở phía sau cửa.

"Thần..."

Lâm Tử Khanh phức tạp liếc mắt nhìn cửa đóng lại, đôi tay khẽ dùng sức, lại có thể từ xe lăn đứng lên, thẳng tắp đi vào phòng của Phong Thần.

Điện thoại di động nằm trơ trọi ở trên giường, cô cầm lên, lật xem tin nhắn của anh, sắc mặt khẽ biến đổi, tròng mắt thoáng qua vô số cảm xúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK