Trên miệng Phong Thần ngậm điếu thuốc, sợi tóc xốc xếch dưới màn đem khiến anh càng tăng thêm một chút phong cách thần bí của người đàn ông hư hỏng, anh sải bước đi vào đồn cảnh sát, đi nhanh thẳng vào phòng làm việc của cục trưởng, nhìn thấy vẻ mặt hờ hững của Tần Mặc ngồi ở một bên, còn lại là Lan bất đắc dĩ đứng ở bên cạnh.
"Ngày đầu tiên đã cho tôi đến cục cảnh sát, tôi nên khen cô sao?"
Nhìn cô gái trước mặt, gân xanh trên trán Phong Thần mơ hồ bạo phát, khi nhận được điện thoại, anh còn tưởng là trò đùa dai của ai đó, không ngờ là, cô thật sự ra tay đánh người.
Từ trong miệng lão quản gia biết được, cha của Tần Mặc xuất thân là xã hội đen, trước kia có chút quan hệ với lão già nhà mình, nhưng kể từ khi đến Mỹ thì không sao liên lạc được, nghe nói vẫn là lần thứ hai đem ra giao dịch, Tần Thọ Diệp vô cùng cưng chiều đứa con này, có thể nói là muốn gió có gió, muốn mưa có mưa. Chỉ là đứa con gái này lại cố tình đối nghịch với cha, khiến ông nhức đầu không thôi.
Tiểu phiền phức này không biết tại sao Tần lão gia lại tiếp nhận nổi, còn chẳng biết vì sao lại ném cho anh, trở thành người giám hộ của cô!
"Phong tiên sinh, làm phiền anh rồi."
Lan hình như tập mãi thành thói quen, cười cười xin lỗi Phong Thần.
Hơi nheo mắt, Phong Thần cũng không phải là lần đầu tiên tới đây, hình như là nhớ ra cái gì đó, anh lại không nói gì.
"Phong tổng, người Tần Mặc tiểu thư đánh là thiên kim của cục trưởng Thiệu, bây giờ người vẫn đang ở trong bệnh viện......"
Vẻ mặt Cục trưởng cục cảnh sát có chút xấu hổ, chuyện đánh lộn giữa các cô gái này rất bình thường, nhưng chỉ cần dính đến quan hệ lợi hại...... Khó tránh khỏi làm cho người ta cảm thấy khó xử.
"Người đang ở bệnh viện vẫn chưa chết!"
Phong Thần ngậm điếu thuốc, không nhịn được phất tay, tối nay anh cùng vài người bạn tốt tụ tập, bây giờ đều bị nha đầu này làm hỏng rồi.
"Ách, đúng đúng, vậy ngài xem chuyện này......"
"Không chết thì không phải là chuyện lớn, chuyển lời tới cục trưởng Thiệu, có vấn đề gì thì trực tiếp tìm tôi."
Tùy ý ném điếu thuốc trên tay vào gạt tàn, đứng dậy đi về phía Tần Mặc, "Đi thôi! Quá phiền phức!"
Đưa Tần Mặc về trường học, Phong Thần thở ra một hơi, thay đổi phương hướng đi về nơi tụ tập.
Ở trung tâm thành phố náo nhiệt có một của hàng yên tĩnh, tĩnh lặng, nơi đây tập trung những mặt hàng xa xỉ lớn nhất thế giới, giữa ngã tư đường vắng vẻ tràn ngập hương thơm của tiền bạc, tạo nên một loại không khí đặc biệt.
Phong Thần ném chìa khóa cho người phục vụ, đi vào câu lạc bộ, người bối bàn vừa nhìn thấy anh liền dẫn đường.
Câu lạc bộ K, phòng tắm hơi, uống rượu, chỗ ăn chơi vui chơi giải trí cao cấp đều được trọn gói, cũng không phải có tiền là có thể trở thành hội viên, người là hội viên là người ho khan có thể khiến cho chủ nhân của giới chính trị hoặc giới kinh doanh lung lay. Cho nên ở nơi này, bảo an đa số là quân nhân xuất ngũ hoặc là những huấn luyện quân sự ưu tú.
Cũng chính vì khách hàng đều là những nhân vật nổi tiếng giàu có, các cách tiến hành bảo mật và hệ thống an toàn của câu lạc bộ cũng tuyệt đối là hạng nhất, có thể có số lượng lớn như vậy, thế lực của ông chủ đứng sau cũng không thể khinh thường.
"Phong Thần, mặt mũi của cậu cũng đủ lớn đấy, để cho chúng tôi đợi lâu như vậy!"
Cửa gỗ gụ chạm khắc được phục vụ đẩy ra, ngay sau đó là một tiếng nhạo báng, Phong Thần cởi áo vest đưa cho người phục vụ, ngồi trước bàn ăn vàng của Malaysia.
"Hừ!'
Anh hừ lạnh một tiếng, không đáp lời, ngồi hai bên là bạn tốt của anh, ba nhà người ta vốn là thế giao, chơi với nhau từ khi còn nhỏ, quen thuộc đến ngay cả trao dổi bạn gái cũng đã từng có.
"Sở Linh Tề, cậu vừa mới trở về nước nên còn không biết? Hiện tại Phong đại thiếu gia của chúng ta đã trở thành người giám hộ rồi, là một người đàn ông có trách nhiệm! Dĩ nhiên phải theo sau thời thời khắc khắc."
Một giọng điệu tán gẫu khác nhanh chóng tiếp lời, trong câu nói cợt nhả của người đàn ông, cất dấu sự hả hê.
"Hả? Phong Thần, đây chính là sai lầm của cậu! Có con lúc nào, sao không mang đến cho hai anh em tôi nhìn qua?"
Sở Linh Tầm "Bừng tỉnh hiểu ra", nhìn Phong Thần chỉ muốn đem canh ở trước mặt đổ lên đầu mình, mặt anh đen lại, buồn bực hút thuốc.
"Các cậu câm miệng lại cho tôi!"
"Nhìn vẻ mặt ấm ức của cậu, em gái chẳng lẽ chưa thỏa mãn cậu?"
Người ở phía sau dùng ngón trỏ xoa cắm, cặp mắt mang theo nụ cười xấu xa, Phong Thần cười lạnh một tiếng, "Chẳng lẽ người nào đó muốn đi Nam Phi?"
Người nào đó sờ lỗ mũi một cái, không nói nữa, Sở Linh Tề cười ha ha, "Tư Đồ Kiều, mình sớm đã bảo cậu đừng đi theo cậu ta, cậu không nghe, bây giờ phải chạy tới Nam Phi rồi!"
"Sở Linh Tề, tôi nhớ cậu xin tôi một khoản tài trợ, thế nào? Bây giờ tìm được người lợi hại hơn, không cần tôi, đúng không?"
"Thần, ai không biết hàng năm cậu đều tài trợ cho chính phủ rất nhiều hạng mục, mình đã trình báo khen thưởng cậu là thương nhân công ích tốt nhất rồi, chúng ta không phải là sẽ thương lượng về vấn đề các hạng mục của sáu tháng cuối năm sao?"
Phong Thần thấy bạn tốt rốt cuộc cũng bỏ gian tà theo chính nghĩa, nhếch miệng lên cười xấu xa không nói.
"Chỉ là lại nói, Tần Mặc kia hình như là cùng một lớp với em trai của cậu a."
Tư Đồ KIều vỗ vỗ bả vai Sở Linh Tề, cha của Tần Mặc đó giống như không nhỏ, lại có thể phái Phong Thần làm người giám hộ của cô, nhưng nhìn sắc mặt của anh, đại tiểu thư Tần Mặc này hình như lại gây phiền toái.
"Ngày đầu tiên đi học liền đánh thiên kim của cục trưởng Thiệu."
Hai người nghe vậy nhất thời cười nở hoa, phiền toái này ở trong mắt Phong Thần, căn bản cũng không coi như là vấn đề có được hay không!
"Yên tâm đi, có Linh Tầm ở đó, không xảy ra chuyện lớn gì."
Phong Thần cầm ly rượu không lên tiếng, khi anh ở tuổi giống như Tần Mặc, cũng gây chuyện thị phi, hôm nay tần Mặc vào trong cục cảnh sát, ngược lại thật sự khiến anh nhớ tới hành vi phóng đãng nhiều năm trước của mình.
"Không nói những thứ này, tối nay không say không về!"
Tiểu nha đầu Tần Mặc kia chỉ cần không phải là giết người phóng hỏa, anh liền tùy cô, dù sao cũng không phải con gái của anh......