"Mặc Nhi, cuối tuần có rảnh không?"
"Ừ."
"Chúng ta đến làng du lịch cạnh biển đi?"
Bùi Thiểu Y mong đợi nhìn Tần Mặc, làng du lịch cạnh biển đó là một trong những hạng mục anh trai đầu tư, nơi đó trời xanh nước biếc, có biệt thự độc lập, đá đỏ tường trắng thống nhất, tràn đầy phong tình của đất nước vùng nhiệt đới.
Dưới tình cảnh như vậy, Tần Mặc nhất định sẽ tiếp nhận sự thổ lộ của cậu!
Tần Mặc suy tư chốc lát, vừa muốn mở miệng, liền bị một âm thanh khác trả lời hộ, "Sợ rằng không được, cuối tuần này chúng ta phải đến Mĩ, ra ngoài thời gian dài như vậy, dù sao cũng phải trở về thăm bác trai một chút."
Phong Thần vút qua, anh mặc quần áo ở nhà, sợi tóc lẻ tẻ rơi xuống ngay trước mắt, che đi ánh sáng rực rỡ.
"Vậy, vậy lúc nào thì trở lại?"
"Việc này khó mà nói chắc được, có thể một tuần lễ, có thể đến khi kết thúc nghỉ hè."
Anh trả lời lập lờ nước đôi khiến Bùi Thiểu Y nóng nảy, thế giới của hai người? Đây là muốn đi gặp phụ huynh a! Trong lòng cậu quanh co trắc trở, thái độ không ngừng biến hóa, Tần Mặc ngược lại yên tĩnh ngồi ở bên cạnh, uống đồ uống do người giúp việc bưng lên.
Phong Thần đem đồ uống sắp đưa vào miệng, đoạt lấy từ trong tay cô, đem trà gừng bên cạnh đặt vào trong tay cô, mình uống cốc đồ uống kia.
"Ngoan, uống vào, buổi tối tôi lại xoa bụng cho cô."
Tần Mặc mím môi, muốn đem trà gừng len lén vứt sạch, lại bị phát hiện, vẻ mặt đau khổ uống xong cái ly trà gừng mùi vị vô cùng cay này.
"Xoa, xoa bụng? ! Anh...Anh làm cái gì với Mặc Nhi! Chẳng lẽ hai người... Đã ngủ cùng nhau? !"
Bùi Thiểu Y vừa nghe lời này có vấn đề, lập tức liền nhảy lên, mắt nhìn chằm chằm vào Phong Thần. Trái lại Phong Thần,vẫn bộ dạng bình chân như vại, thân mật ngồi ở bên người Tần Mặc, một tay đặt ngay trên lưng ghế dựa của cô, khiêu khích nhìn sắc mặt thối của thiếu niên.
"Tôi và Tần Mặc là vợ chồng chưa cưới, sớm muộn gì cũng phải ''ngủ'' cùng nhau, hiện tại cũng chỉ là sớm hơn một chút."
Anh cố ý cường điệu mình và Tần Mặc đã cùng giường chung gối rồi, thành công khiến Bùi Thiểu Y xanh cả mặt, vô cùng đau đớn nhìn Tần Mặc, "Cậu... Cậu thật cùng anh ta... Cùng anh ta ngủ chung với nhau?"
"Tôi cho là không có vấn đề gì, ngủ cũng ngủ rồi."
Cô bình tĩnh trả lời khiến Bùi Thiểu Y khóc như đưa đám, Phong Thần ở một bên nhịn cười, tiểu nha đầu này rốt cuộc có biết hay không, Bùi Thiểu Y hiểu "Ngủ" cùng với từ "Ngủ" theo lời cô nói, ý nghĩa là không giống nhau?
Bùi Thiểu Y che ngực, bị thương tổn đến tận tim, "Tôi... Tôi có chút chuyện, đi trước..."
Nhìn dáng vẻ cậu ta vội vàng hấp tấp chạy ra ngoài, trong lòng Phong Thần vui vẻ hồi lâu, muốn dễ dàng cướp đi tiểu công chúa của anh, không dễ dàng như vậy! Dễ dàng như vậy đã không chịu được kích thích, thiếu kiên nhẫn, năng lực căn bản đi bảo vệ Tần Mặc.
Anh đang dương dương tự đắc "Gian kế" của mình được như ý, Tần Mặc lại lạnh lùng nhìn anh một cái, "Lần sau chú ý một chút vấn đề khiêu dâm." Sau khi để lại những lời này, liền đứng dậy rời đi.
Phong Thần vuốt cằm, xem ra cô cũng không phải là cái gì cũng không hiểu, chẳng lẽ cô cũng nhìn ra Bùi Thiểu Y có cảm tình với cô?
"Tôi thích cậu ấy làm bạn bè."
Hình như biết trong lòng anh nghĩ gì, đi vài bước, Tần Mặc lại quay đầu, nghiêm túc nói với Phong Thần. Anh sửng sốt một lát, mới hiểu được ý của cô.
Cô coi Bùi Thiểu y là bạn bè, nhưng không muốn bởi vì cậu ta có tình cảm với mình, mà mất đi đoạn tình bạn này.
Mặc dù Tần Mặc bề ngoài hơi lạnh lùng, nhưng ở một chỗ nào đó trong lòng lại rất mềm mại, cô làm bộ, là muốn bảo vệ tình hữu nghị giữa hai người bọn họ.
"Thu dọn một chút, hai ngày nữa anh trai dẫn em đi Hawai."
Phong Thần phóng khoáng đuổi kịp phía trước, ôm cổ của Tần Mặc, cô đối với Phong Thần tập kích bất ngờ thân mật như vậy sớm đã thành thói quen, khóe miệng nhàn nhạt nâng lên.
Máy bay hạ xuống, Tần Mặc và Phong Thần hai người mang cùng một kiểu kính râm, Hawai bốn mùa như mùa hè, ánh mặt trời cực nóng phóng lửa nóng nhiệt tình về phía trán của bọn họ. Vừa xuống máy bay, hơi nóng liền bốc lên, hai người vừa xuống máy bay liền được một chiếc xe Benz màu đen cho đón đi, tiến về phía thắng cảnh nghỉ mát đầy nhiệt tình .
Ánh mặt trời, bờ cát, sóng biển, trời xanh, khắp nơi người đẹp mặc đồ bơi bikini, lộ ra được bắp thịt mãnh nam của mình, trên bờ biển khắp nơi đều tràn đầy phong cảnh nhiệt tình.
Hawai lấy phong thổ nhân tình đặc biệt của mình, thu hút du khách các nơi trên thế giới, ở chỗ này rượu ngon gái đẹp cảnh đẹp hòa làm một thể, trở thành nơi độc nhất vô nhị trên thế giới.
Phong Thần vốn là dáng dấp phong lưu phóng khoáng, hơn nữa cả người không hề có thịt thừa, vóc người cao lớn tiêu chuẩn, càng thêm hấp dẫn một mảng lớn mỹ nữ ưu ái.
Nụ cười trên mặt của anh giống như mặt trời chói mắt, đeo mắt kiếng thật to che giấu hơn phân nửa gương mặt của anh, nhưng vẫn như cũ không thể che giấu ánh sáng trên người của anh. Mỹ nữ vây quanh, Phong Thần hưởng thụ, nhưng một giây kế tiếp, anh lại khẽ thu lại nụ cười, đôi mắt sau kính râm hơi nheo lại.
"Xin lỗi, thứ lỗi tôi phải đi trước một chút."
Duy trì nụ cười lưu manh xấu xa, anh lấy bề ngoài côn đồ, cười thân sĩ đối với các mỹ nữ lộ ra nụ cười má lúm đồng tiền, các mỹ nữ lập tức thần phục dưới sức quyến rũ của anh.
Chỉ thấy anh sải bước đi về một chỗ khác, một bóng người màu trắng đứng ở đó, bên cạnh có ba, bốn người đàn ông, đong đưa cánh tay, không biết đang nói cái gì.
"Xin lỗi, các người muốn làm gì vói vợ chưa cưới của tôi!"
Anh không để lại dấu vết kéo Tần Mặc về phía sau mình, mấy người đàn ông kia nhìn thấy Phong Thần không thua kém gì vóc người của bọn họ, tuy có chút không cam lòng, nhưng vẫn rời đi.
Phong Thần lúc này mới đối mặt với Tần Mặc, sắc mặt lập tức cũng không bình thường, Tần Mặc mặc đồ bơi kiểu dáng màu trắng, dây áo ngực nửa người trên bao quanh lấy ngọn núi xinh đẹp của thiếu nữ, lộ ra da thịt non mềm trên eo nhỏ, hiện ra vầng sáng như ngọc trai. Hai chân thon dài thẳng tắp hoàn toàn không che giấu, ngón chân đáng yêu mượt mà giẫm trên bờ cát, dính vào hạt cát.
Cô lạnh lẽo giống như ánh trăng, lại có thể khiến những người đàn ông ở đây đều nhiệt huyết sôi trào, anh hít sâu một hơi, dời tầm mắt đi nơi khác."Ai cho cô ăn mặc như vậy!"
Nói xong liền kéo cổ tay của cô, đi tới phòng nhỏ của hai người, trong lòng anh khó chịu vô cùng, vừa nghĩ tới ánh mắt của những người đàn ông kia, toát ra ái mộ với cô, trái tim liền một trận không vui.
"Đổi lại!"
Anh vứt một cái áo T-shirt cho cô, hận không thể bọc lại cả người cô không lộ ra một chút, những tên đàn ông chết tiệt kia, căn bản cũng không tốt bụng!
"Không cần!"
Tần Mặc cự tuyệt giòn tan, Phong Thần tháo kính mát xuống, "Cô, tiểu nha đầu này có ý thức an toàn hay không! Không muốn gây ra phiền toái cho tôi thì thay ngay!"
Cô nhíu mày, "Không cần!"
Nói thì hay lắm nào là dẫn cô đi chơi, mình lại chạy tới quyến rũ người phụ nữ khác, Tần Mặc xem thường, bất mãn trong lòng, phát tiết trong miệng. Hơn nữa một tiếng "Tiểu nha đầu" kia, lưu lại trong tai ấy chói tai như vậy, trái tim buồn buồn.