Thấy ngày thi mỗi ngày một tới gần, trong lòng Tần Mặc cũng gấp, vì vậy liền đề nghị để Tưởng Viện Viện ở lại chỗ của Phong Thần trong hai ngày nghỉ, thuận tiện giúp cô học thêm.
Nhưng không ngờ là, Bùi Thiểu Y và Thiệu Tư Mộ cũng trông chừng mà hành động, sáng ngày thứ hai liền chạy tới chỗ ở của Phong Thần.
Người giúp việc sáng sớm cho cô biết, dưới lầu có hai bạn học, cùng lúc đến tìm cô.
Trùng hợp hôm nay Phong Thần cũng không có chuyện để làm, đối với hai người buổi sáng tinh mơ tới "Làm khách", tỏ ra rất có hứng thú.
"Hai người là bạn học của Tiểu Mặc? Khó được hai ngày nghỉ, hai người không ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, chạy đến nhà chúng tôi tìm Tiểu Mặc, là có chuyện gì quan trọng sao?"
Anh bắt chéo hai chân, hai tay người giúp việc bưng trà đưa tới, ngón tay thon dài cầm lấy cái ly, nhìn giống như lơ đãng hỏi thăm, lại mang theo dò xét.
Bùi Thiểu Y nghe tin đồn từng nói về Phong Thần trong trường học, cậu và Tần Mặc đua xe xảy ra tai nạn xe cộ, chuyện này chính là Phong Thần giải quyết. Cũng có người nói, Phong Thần là vị hôn phu của Tần Mặc, nhưng cụ thể có phải hay không, cũng không thể biết được.
Xuất phát từ lập trường là tình địch, Bùi Thiểu Y cũng âm thầm quan sát Phong Thần, nghe anh trai cậu nói, ở đây thế lực của Phong Thần lớn đến nỗi gần như có thể một tay che trời.
"Chúng tôi chỉ đến để học thêm cùng với Tiểu Mặc, sắp thi rồi, nên muốn đạt được thành tích tốt."
Thiệu Tư Mộ suy nghĩ cẩn mật, nói cẩn thận từng li từng tí, người đàn ông ở trước mắt sâu không lường được, chút tâm tư nhỏ bé của mình, dường như lập tức liền bị anh nhìn thấu.
So sánh với Thiệu Tư Mộ, Bùi Thiểu Y có vẻ có chút nóng nảy, "Mặc Nhi đâu? Anh và cô ấy rốt cuộc có quan hệ gì?"
Dù sao cũng chỉ là tiểu tử, tính khí một chút cũng không giấu được, Phong Thần âm thầm lắc đầu, nhưng đối với từ "Mặc Nhi" trong miệng cậu ta sinh ra có chút mâu thuẫn.
Làm người giám hộ của Tần Mặc, Phong Thần đã dần dần đi vào nhân vật này, Tần Mặc đã trở thành trách nhiệm của anh, hình như trong tiềm thức, anh cũng đem Tần Mặc trở thành con gái của mình.
Làm một người cha, Phong Thần nghĩ, anh có quyền đề phòng người con trai đến gần "Con gái" của mình.
Người con trai trước mắt, một người dã tâm bừng bừng, không giấu được tâm tư, đều không phải là lựa chọn tốt, anh đang định ra lời bình ở trong lòng.
"Bùi Thiểu Y hình như quên mất, nơi này là địa bàn của ai."
Khóe miệng Phong Thần mỉm cười, trong mắt lại là một mảnh lạnh lẽo, ngay cả Bùi Thiểu Hiên cũng không dám nói chuyện như vậy với anh, tiểu tử này cảm thấy, mình có tư cách gì kêu gào với anh?
Bùi Thiểu Y mơ hồ cảm thấy không khí quanh người mình bắt đầu thay đổi, Phong Thần nhiều năm dốc sức làm việc ở trên thương trường, tạo cho anh khí thế đặc biệt, hơi áp bức, liền khiến người ta cảm thấy áp lực, tay chân đổ mồ hôi. Bùi Thiểu Y chỉ là một cậu bé miệng còn hơi sữa, đương nhiên cũng không chịu được uy hiếp của anh, lập tức trong lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh.
Ánh mắt của anh lộ ra cảm xúc không nói rõ được, Bùi Thiểu Y biết mình đụng tới giới hạn của anh, trong lòng không khỏi sinh ra sợ hãi.
"Hai người muốn tới, sao không báo trước cho tôi ?"
Tần Mặc cau mày xuống lầu, mặc quần áo ở nhà đơn giản, có chút tức giận.
Nơi này dù sau không phải là nhà của cô, Tưởng Viện Viện là bất đắc dĩ, hai người kia cũng... Trong ánh mắt của cô lộ ra có chút không vui.
"Quản gia, mang tiểu thư và khách đến thư phòng ôn tập đi!"
Phong Thần đứng ở bên người Tần Mặc, vừa phân phó cho quản gia ở bên cạnh, vừa xoa tóc của cô, giống như thân mật, "Không sao, nơi này cũng là nhà cô, hơn nữa cô có thể chuyên tâm học tập, tôi rất vui mừng."
Bùi Thiểu Y vẫn nhìn chằm chằm tay Phong Thần, trong lòng không ngừng kêu to, "Này này này! Tay của anh để chỗ nào đấy!"
"Mặc Nhi, anh ta và cậu đến tột cùng là quan hệ thế nào?"
Bên trong thư phòng, cách xa tầm mắt của Phong Thần, Bùi Thiểu Y không kìm nén được tính tò mò, mở miệng hỏi cái vấn đề quấn lấy cậu ta rất lâu.
Tần Mặc chưa bao giờ từng chủ động nói về gia thế của mình, cho nên mọi người chỉ biết là Tần Mặc và Phong Thần sống chung, nhưng không biết gia thế thực sự của Tần Mặc.
"Cậu tới nói chuyện phiếm hay là tới học thêm?"
Nhẹ nhàng liếc cậu ta một cái, Tần Mặc tiếp tục phấn đấu với đề toán học, Bùi Thiểu Y đụng phải cây đinh mềm (sự việc khó giải quyết), xoa xoa mũi, mắt nhìn vào sách, suy nghĩ lại dính vào trên người của Tần Mặc.
Buổi chiều, bốn người cuối cùng cũng thoát khỏi bài tập phiền não, Phong Thần cười xấu xa từ từ đi tới, nhìn mấy người trước mặt đã dọn lên trà bánh, khẽ mỉm cười.
"Tiểu Mặc, chúng ta đi thôi."
Tần Mặc nghi ngờ nhìn anh, "Đi chỗ nào?"
"Đi thử lễ phục, tiểu công chúa tôi."
Khuôn mặt tươi cười côn đồ như cũ, tóc đen nhìn như xốc xếch, lại đem cá tính của anh nói toạc ra hiện rõ không thể nghi ngờ, anh mặc một chiếc áo sơ mi hoa hòe khoa trương, lại khó che đậy phong thái quý tộc trời sinh trên người anh. Thân hình Phong Thần cao to, hơi thở quý tộc và côn đồ hòa hợp cùng một chỗ, gương mặt càng tăng thêm dáng vẻ lưu manh, lại không làm cho người ta chán ghét.
Khuôn mặt anh hời hợt, Tần Mặc yên lặng nghĩ, đứng ở trước gương, một bộ lễ phục nhỏ kiểu hở vai đơn giản đem Tần Mặc tô đậm giống như công chúa được nuông chiều, vật liệu may mặc màu xanh thẫm cùng với kim cương xanh trên tai cô phối hợp chặt chẽ với nhau..
Da thịt trắng noãn càng lộ ra vẻ non mềm, giống như một búp bê sứ, xinh đẹp mà lạnh lùng.
Roland cuối mỗi học kỳ, đều sẽ tổ chức một cuộc họp phụ huynh, nói hay một chút là trao đổi với nhau những tâm đắc trong việc giáo dục con cái, kì thực chỉ là một cuộc tụ họp thương vụ biến tướng lôi kéo quan hệ, cũng có thể gọi là...Tụ tập gặp gỡ.
"Tôi ghét loại bữa tiệc này."
Tần Mặc kéo kéo y phục, cô đã rất lâu không có mặc váy rồi, có chút khó chịu.
Phong Thần tỉ mỉ quan sát cô gái bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh sảo không phấn trang điểm, dung mạo đẹp lạnh lùng để lộ ra sự lạnh nhạt cự tuyệt người từ khoảng cách ngàn dặm, eo nhỏ nhắn không đầy nắm tay, phong thái đẹp lộng lẫy, một vài năm nữa, có lẽ sẽ càng làm cho người ta kinh ngạc.
"Phong tiên sinh, giày lấy ra rồi."
Người trông như quản lý cúi người gật đầu đem một đôi giày cao gót đưa tới trước mặt hai người, Tần Mặc nhíu mày một cái, đôi giày kia rất đẹp, phối hợp với lễ phục trên người lại càng tăng thêm sức mạnh, nhìn ra được là sản xuất từ người có tiếng tăm.
Nhưng là...
Núi thắt lạnh lẽo cột lên mắt cá chân, cô cứng ngắc đứng lên, hai chân cứng còng đứng tại chỗ.
"Tới đây."
Phong Thần ngoắc ngoắc tay về phía cô, Tần Mặc trừng mắt liếc anh một cái, chân cứng ngắc chậm rãi đi về phía trước một bước, cơ thể lung lay không ổn định, bước đi giống như con chim cánh cụt, lệch trái lệch phải, trọng tâm không vững.