Tần Ngôn và Kim Na Na bận rộn thi cử, Phong Thần và Sở Linh Tầm cũng không thể quấy rầy nhiều, nhưng Kim Na Na hay nghĩ tới cái tên Kiều Lam kia. Đừng thấy bộ dạng ngây thơ của cô ta, thế nhưng chút tâm địa gian xảo, Kim Na Na vẫn sớm phát hiện ra được.
Sau kỳ thi, Tần Ngôn liền về nhà, bắt tay vào chuẩn bị đồ dùng cần thiết cho khảo cổ, dưới sự ngạc nhiên của Phong Thần và Tần Thọ Diệp, tất nhiên cũng không thể can thiệp gì nhiều.
Hương vị năm mới càng ngày càng mạnh, trong trường học vẫn có một ít học sinh ở lại, chưa về nhà.
Ban đêm, Tần Ngôn ở cùng một chỗ với Phong Thần, lúc hai người đang làm chuyện tình nồng mật ý thì một hồi chuông điện thoại dồn dập cắt ngang hai người. Phong Thần rủa thầm một tiếng, Tần Ngôn xem màn hình hiển thị là tên Thiệu Tư Mộ.
"A lo.......Anh gặp Na Na rồi hả? Cái gì!"
Giọng Tần Ngôn thoáng chút tăng cao, Phong Thần biết rõ Kim Na Na nhất định đã xảy ra chuyện gì đó. Anh đứng dậy mặc quần áo, Tần Ngôn bên cạnh cũng cúp điện thoại, sắc mặt không dễ nhìn.
Phong Thần lái xe tới khách sạn Tình Nhân theo lời Tần Ngôn chỉ, đây là một khách sạn nhỏ gần khu trường học, tình nhân trong trường thường xuyên xuất hiện ở đó. Hiện tại sắc mặt Tần Ngôn rất khó coi, Phong Thần nghĩ, có người phải gặp xui xẻo rồi.
Khi chạy tới đây, cô cũng đồng thời báo tin cho Sở Linh Tầm, nghe giọng Sở Linh Tầm, dường như giữa hai người xảy ra vấn đề gì đó, Kim Na Na mới có thể quay về trường học.
Nhưng bây giờ tất cả đều không quan trọng, Tần Ngôn xuống xe liền gặp Thiệu Tư Mộ đứng chờ ở cửa ra vào, đôi mắt Phong Thần thì nhấp nháy. Thiệu Tư Mộ nói số phòng cho bọn họ, Tần Ngôn đi tới quầy lễ tân dọa dẫm đòi chìa khóa rồi vội vàng chạy lên lầu.
Sở Linh Tầm cũng nhanh chóng chạy tới, Tần Ngôn đã xông vào trong phòng, đôi mắt Kim Na Na đẫm lệ ngồi trên giường, trên mặt đất là Mục Hải Nặc đã hôn mê.
"Cậu không sao chứ?"
Tần Ngôn vỗ vỗ mặt Kim Na Na, phát hiện gương mặt cô lạnh như băng, trên tay cô ấy còn cầm gậy tích điện. Mãi đến khi tiếng Tần Ngôn vang lên bên tai, lúc này cô ấy mới lấy lại tinh thần.
"Ngôn Ngôn....Hu hu......."
Tâm tình cô không tốt, đúng lúc gặp được Mục Hải Nặc, sau khi anh ta đưa cho cô một ly đồ uống thì ý thức liền mơ hồ, đợi đến khi tỉnh lại thì tên khốn kiếp này đã nằm trên người cô, muốn có ý đồ bất chính với cô.
Cô cho rằng......Cô cho rằng hôm nay sẽ bị anh ta làm nhục, cũng may là trong túi xách có gậy tích điện phòng thân, nên mới không bị anh ta chiếm đoạt.
Lúc này, Sở Linh Tầm cũng chạy tới, nhìn thấy dáng vẻ lệ rơi đầy mặt của Kim Na Na, trái tim thiếu chút nữa đã nhảy ra khỏi cổ họng.
Mục Hải Nặc nằm trên mặt đất dần dần tỉnh lại, Tần Ngôn nhìn thấy gã ta tỉnh lại, trong mắt thoáng qua vẻ hung ác, cô vỗ vỗ vào lưng Kim Na Na, ý bảo Sở Linh Tầm mang cô ấy rời đi trước.
"Anh đến đây làm gì?"
Kim Na Na vừa nhìn thấy Sở Linh Tầm thì lập tức thay đổi sắc mặt. tức giận trợn mắt lườm anh. Sở Linh Tầm đau lòng vươn tay về phía cô, trong lòng tràn đầy áy náy, nói: "Na Na, xin lỗi em, chúng ta trở về trước rồi nói sau nhé."
Thấy Sở Linh Tầm ăn nói khép nép như vậy, Kim Na Na khẽ cắn môi, cô cũng không đành lòng tức giận với anh, đợi giải quyết hết mọi hiểu lầm, xem cô dạy bảo lại anh như thế nào.
Mục Hải Nặc nằm trên mặt đất từ từ khôi phục lại ý thức, lúc này, Tần Ngôn hung hăng đánh một quyền vào mặt gã ta, gã ta kêu lên một tiếng, ôm mặt.
"Cô.... Tại sao cô lại ở trong này? Cô muốn làm gì.... A...."
Phong Thần kéo Tần Ngôn đang trong trạng thái mất khống chế ra, người nằm trên đất đã không nhìn ra hình dạng gì, răng cũng rơi mất mấy cái, nếu còn tiếp tục đánh nữa, thì anh phải tìm người đến hủy thi diệt tích rồi.
"Ngôn Ngôn, đừng đánh nữa, kẻ cặn bã như thế không đáng giá đâu."
Phong Thần hơi nheo mắt lại, cửa phòng đã bị khóa cứng, phòng này cách âm cũng rất tốt, gã ta kêu thảm như heo bị giết thế mà cũng không ai đến gõ cửa.
Có lẽ người trong trường học cũng đã đi hết, khách sạn này cũng không có mấy người khách, Mục Hải Nặc đã không bò nổi, hai mắt Tần Ngôn hiện lên sự lạnh lẽo, một cước giẫm về gốc rễ của gã ta, Mục Hải Nặc bị đau đớn đến mức lăn lộn trên đất.
"Đồ khốn nạn, tôi đã bảo anh đừng đi trêu chọc Kim Na Na cơ mà, anh coi lời nói của tôi là gió thoảng bên tai đúng không? Vậy thì anh chuẩn bị đoạn tử tuyệt tôn đi!" (Không con không cháu ạ)
Tần Ngôn thở hổn hển, Phong Thần thấy cô đã trút giận đủ rồi, lấy điện thoại ra gọi cho thuộc hạ của mình, chuyện kế tiếp cứ giao cho bọn họ làm đi.
Về sau, Kiều Lam vẫn tiếp tục đi tìm Sở Linh Tầm, Sở Linh Tầm cũng không có đáp trả, Kiều Lam đành phải trở về. Kim Na Na và Sở Linh Tầm lại khôi phục lại sự ngọt ngào như ban đầu.
Tần Ngôn tham gia hoạt động của hội khảo cổ, nhưng lễ mừng năm mới cô vẫn trở về khiến cho Phong Thần và Tần Thọ Diệp đều cảm thấy rất vui mừng.
Mà biến mất rất lâu, Bùi Thiếu Y liền mang thư đến đây chúc tết vào dịp năm mới. Bùi Thiếu Khanh đưa cậu ta ra nước ngoài học tập, sau khi tốt nghiệp sẽ giúp đỡ Bùi Thiếu Y quản lí vùng đất nhà mình. Hơn nữa, lúc cậu ta ở nước ngoài, còn gặp được một vị mĩ nữ, hai người bọn họ đang trong thời gian yêu đương ngọt ngào.
Khi lên năm thứ tư, Kim Na Na và Sở Linh Tầm liền tuyên bố kết hôn, mà Phong Thần cũng đã cầu hôn với Tần Ngôn nhưng lại bị cô từ chối, khiến cho Phong Thần cảm thấy chán nản vô cùng.
Trong hôn lễ của Kim Na Na, Tần Ngôn trong vai trò của phù dâu, Tần Ngôn đảm đương chức phù dâu, sau khi trao đổi nhẫn, cô dâu sẽ tung hoa cưới.
Tần Ngôn không có hứng thú gì, nhưng Phong Thần lại luôn khuyên cô đi lên nhận hoa. Tất nhiên Tần Ngôn cũng hiểu được ý đồ của Phong Thần, nhìn thấy hai người Sở Linh Tầm đã tu thành chính quả, nhưng anh vẫn chưa cầu hôn thành công.
Kim Na Na giống như có mắt sau lưng vậy, hoa cưới không hề sai lệch, rơi chính xác vào trong lòng cô, Phong Thần giơ ngón tay cái lên với Kim Na Na, Tần Ngôn giả bộ như không nhìn thấy ánh mắt chờ mong của anh.
Cô vẫn chưa muốn kết hôn sớm, con đường khảo cô của cô vừa mới bắt đầu, sau khi kết hôn, cô cũng sẽ bị trói chặt trong vô hình, vậy nên cô thực sự không muốn kết hôn.