Còn đối với Tề Úc Diệu thì cô rất ghét cậu ta, không chỉ có bởi vì lần đầu tiên không có lễ phép mà còn bởi vì cậu ta nói chuyện chẳng hiểu ra sao nên cô rất lo lắng Phong Thần sẽ nghĩ nhiều.
"Đừng nói cậu ta, bác sĩ nói thế nào?"
Phong Thần cười khổ một tiếng, "Làm kiểm tra toàn thân, Sở Linh Tề này thiếu chút nữa giải phẩu anh luôn, làm phẫu thuật có thể sẽ có nguy hiểm. Một là phải bất chấp nguy hiểm để làm phẫu thuật, hai là dựa vào các loại thuốc để trị liệu."
"Vậy thì dựa vào thuốc đi!"
"Nếu như cả đời anh cũng không thể nhìn thấy thì em phải làm sao?"
"Vậy thì em sẽ chăm sóc anh cả đời!"
Tần Ngôn gần như nói ngay mà không hề nghĩ ngợi, cô hơi đỏ mặt, thật may là Phong Thần không nhìn thấy, nếu không cô nhất định phải tìm một cái động để chui xuống dưới.
"Em còn trẻ, sau này em sẽ hối hận."
Mặc dù ngoài miệng không nói nhưng trong lòng Phong Thần vẫn rất để ý, để ý đến ánh mắt của người khác nhìn cô, bên cạnh cô không nên có một người chồng bị mù. Trong lòng anh đang đấu tranh kịch liệt,ngoài mặt vẫn nở nụ cười nhưng Tần Ngôn nhìn ra được anh cũng không muốn cô ở lại.
"Ăn cơm đi!"
Không hề bàn luận đến vấn đề này nữa, Tần Ngôn cố làm ra vẻ như không có gì đỡ anh dậy, Phong Thần hơi nhíu chân mày, bây giờ anh bắt đầu cuộc sống và ăn uống hàng ngày đều phải có người chăm sóc, như vậy sẽ trói chặt tự do của cô. Cô còn chưa kịp hưởng thụ tuổi thanh xuân đã bị anh trói chặt sao?
Buổi tối, Tư Đồ Kiều đến thăm Phong Thần, hai người ở thư phòng bàn bạc suốt ba tiếng đồng hồ mới kết thúc cuộc nói chuyện.
"Tôi thật sự không nghĩ tới nhà họ Tề lại có liên quan đến chuyện đó, lần này bọn họ tiến vào chiếm giữ đất liền, có thể chính là hướng về phía chúng ta."
Tư Đồ Kiều căn cứ vào tin tình báo mà nói rõ tất cả với Phong Thần, còn có một tin tức làm anh nhức đầu đó chính là cậu con trai nhỏ của nhà họ Tề cũng dính vào chuyện này.
Có thể dễ dàng tìm được đường dây của Mật Tư sợ rằng cậu con trai nhỏ đó đã xuất ra không ít sức lực, hình như cậu con trai nhỏ đó và nhà họ Tề không hợp nhau, rõ ràng đối đầu với Tề Úc Nhận - người thừa kế dự bị hiện giờ ở khắp nơi.
Mà hiện cậu con trai nhỏ đó và Tần Ngôn cùng học chung trường, "Tên cậu ta là gì?"
"Tề Úc Diệu." Tư Đồ Kiều nhìn người trong hình, "Hôm nay cậu ta mới tới đây."
"Hả? Là cậu ta à......"
Người tới đây hôm nay chính là Tề Úc Diệu?
Phong Thần nheo mắt lại, cặp mắt trong veo như đã chết bỗng nhiên có màu sắc thâm trầm, "Rất thú vị, Tề Úc Diệu đã có bản lĩnh giúp chúng ta, vậy tại sao chúng ta không lợi dụng điểm này cho tốt."
"Vậy chúng ta......"
Hai mắt Tư Đồ Kiều lóe lên vẻ hưng phấn, mới vừa được mở mang đầu óc tiếng gõ cửa chợt vang lên, "Hai người trò chuyện xong chưa?"
Tần Ngôn ló đầu vào, không biết tại sao không thấy Phong Thần đi nghỉ ngơi cô bỗng cảm thấy thiếu cái gì đó. Lúc chưa trở về nước thì không phát hiện, nhưng sau khi cùng anh sống chung một mái nhà thì loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt.
Thân thể không tự chủ được giống như bị cái gì đó khống chế, bản thân bất lực.
"Nói xong rồi."
Phong Thần không đợi Tư Đồ Kiều trả lời lập tức đứng thẳng lên, Tần Ngôn thấy vậy vội chạy tới đỡ anh, "Kiều, chuyện nhà họ Tề giao cho cậu xử lý."
Tần Ngôn đỡ Phong Thần về phòng, cảm thấy căn phòng này rất quen thuộc, hình như trước đây cô đã từng ở. Không tự giác cô đã hỏi ra miệng, Phong Thần cười nói, "Trước đây em sợ sấm sét, cho nên những lúc trời mưa sấm sét thì em sẽ ngủ cùng anh."
"À..... Vậy anh nghỉ ngơi đi!"
Toàn thân cô nóng rang, Phong Thần nói tự nhiên như vậy, có nghĩa trước kia bọn họ thường ngủ chung hàng đêm?
"Sau khi em trở về, chúng ta cũng không có thời gian ở chung, tối nay em có thể ở lại trò chuyện với anh không?"
Lời Phong Thần nói là thật, kể từ sau khi anh và Tần Ngôn trở về, bọn họ cũng chưa từng ôm nhau ngủ hàng đêm nữa, sau đó cuộc sống học sinh lớp mười hai đã khiến cô mệt mỏi không chịu nổi, một tuần lễ không có cô ở bên cạnh anh cảm thấy trong lòng trống rỗng.
"Dạ được......"
Quỷ thần xui khiến thế nào cô đã đồng ý, hình như cô cũng rất khát vọng có thể gần gũi với anh nhiều hơn một chút, mặc dù trí nhớ biến mất nhưng thói quen và tình cảm trong đáy lòng của hai người bọn họ vẫn tồn tại như cũ.
Mới đầu Tần Ngôn có chút căng thẳng, nhưng sau đó nhanh chóng chìm đắm vào những câu chuyện của hai người bọn do Phong Thần kể, dần dần, học tập mấy ngày liên tiếp đã khiến cô chìm vào giấc ngủ say.
Nghe tiếng hít thở vững vàng của cô, Phong Thần đưa tay qua kéo Tần Ngôn đã ngủ say vào trong ngực, dường như thân thể cũng có ý thức của mình, khi tiếp xúc với cái ôm trong ngực quen thuộc thì tự động tìm kiếm vị trí thoải mái.
Nhà họ Tề có lịch sử trăm năm, không chỉ có hãng và đường dây thuộc về mình mà còn muốn không ngừng khuếch trương bản đồ, ở mỗi quốc gia đều có công ty con thuộc về mình.
Nhìn những công ty kia như đưa vào hoạt động chính quy nhưng vẫn lén lút tổ chức kinh doanh hắc đạo, bất kể là súng đạn hay nội tạng người, chỉ cần có thể bán lấy tiền thì bọn họ đều có chỗ liên quan đến.
Hiện giờ, dã tâm của Tề thị đã khuếch trương đến đất liền, nhưng muốn thiết lập công ty ở đất liền sẽ phải hiểu rõ đầy đủ tình huống của địa phương, không tránh được phải qua lại với quan lớn và người đứng đầu ở đó một phen.
Sở Linh Tề lên chức, dĩ nhiên phải ra mặt xã giao với bọn họ, chỉ có điều Tư Đồ Kiều đã nói trước với anh nên Tề Úc Nhận vẫn bị chút trở ngại. Ở chỗ này, Tề Úc Nhận muốn mở một con đường, trước hết phải tạo mối quan hệ với Phong Thần cái đã.
Nhưng hai nhà có chút đụng chạm, ở nước Mĩ Phong Thần đã vô ý chặt đứt con đường tiền tài của nhà họ Tề, mặc dù không thể gọi là nguồn kinh tế chủ yếu của nhà họ Tề nhưng vô duyên vô cớ bị người ta chặt đứt đường tiền tài, còn vì vậy mà thiếu chút nữa gặp phải phiền phức. Cơn tức này người nhà họ Tề đương nhiên sẽ tính toán.
Tề Úc Nhận dĩ nhiên sẽ không cầu xin Phong Thần, anh ta là đương gia kế nhiệm của hà họ Tề, nhưng đương gia đương nhiệm của nhà họ Tề cũng chính là cha của anh ta lại luôn thiên vị Tề Úc Diệu.
Nghĩ tới đây, sắc mặt của Tề Úc Nhận vốn đang tối tăm lại càng thêm lo lắng.