Dưới sự uy hiếp của Bùi Thiểu Y, mấy tên tiểu đệ kia dĩ nhiên là phải giấu giếm, hiện tại không muốn để cho cậu ta đi vào, cũng phải để. Cũng không dám nói Nhị công tử ở trong phòng này, chỉ biết bảo người hầu hạ mấy người bọn cậu thoải mái, sớm rời đi, để tránh bị ông chủ lột da.
"Thì ra là chính là như vậy. . . . . ."
Kim Na Na có chút hăng hái, nhưng Bùi Thiểu Y lại có vẻ hào hứng bừng bừng, cầm dụng cụ mở chai khui ra một chai rượu.
"Đợi lát nữa dẫn các cậu đến một nơi, nhất định sẽ vui vẻ."
Rõ ràng, hình như Bùi Thiểu Y cũng đến đây lần đầu tiên, chất lỏng đổ vào trong ly, uống một ngụm liền bị sặc, trên mặt đỏ bừng.
"Khụ khụ, cái gì đây! Khó uống chết đi được!"
Bùi Thiểu Y đem chai rượu để sang bên cạnh, cầm một chai khác uống thử, Sở Linh Tầm cầm ly rượu lên, đầu tiên là đặt ở dưới mũi ngửi một cái, "Rượu Lafite, xem ra anh trai cậu thật là lỗ vốn."
Cậu ta nếm thử một hớp, cảm giác mùi vị có cái gì đó không đúng, "Không đúng. . . . . ."
Cửa phòng bị người đẩy ra, người dẫn đầu chính là người vừa rồi nịnh nọt Tư Đồ Kiều, trên mặt của hắn ta lộ ra tia quan sát rõ ràng, ánh mắt đắm đuối nhìn chằm chằm vào Tần Mặc và Kim Na Na.
"Các người là ai!"
Bùi Thiểu Y thấy có người tùy tiện xông vào, ánh mắt của người đàn ông kia hướng về phía Tần Mặc, giống như muốn ăn cô. Cậu ngăn ở trước người của Tần Mặc, tư thế giống như một Hộ Hoa Sứ Giả.
"Tiểu tử, chúng tôi muốn mời hai vị tiểu thư qua vui đùa một chút, thức thời thì tránh ra!"
"Mày nói mời là mời!" Bùi Thiểu Y trừng hai mắt, trước mắt đột nhiên hơi mơ hồ, cậu lắc đầu, "Chuyện gì xảy ra. . . . . ."
"Các người. . . . . ."
Sở Linh Tầm vừa định đứng lên, rồi lại nhũn như con chi chi té ở trên ghế sofa, Kim Na Na vừa nhìn thấy, lập tức hiểu chuyện gì xảy ra. Tần Mặc liếc mắt nhìn người đàn ông tiến vào, đứng lên, "Ông chủ của các người là ai?"
"Tóm lại sẽ không bạc đãi các cô, chỉ cần hai vị có thể để cho ông chủ chúng tôi chơi tận hứng."
Bộ mặt thô bỉ kia, Tần Mặc suy nghĩ một chút cũng biết, dù sao cũng là tiểu thư xuất thân từ xã hội đen, ứng phó với loại trường hợp như vậy, tuyệt không luống cuống.
"Vậy còn chờ gì, đi thôi!"
Tần Mặc giật giật khóe miệng, đôi mắt lại không có ý cười, Kim Na Na kéo vạt áo Tần Mặc, "Tiểu Mặc. . . . . ."
"Mời đi theo tôi!"
Người đàn ông bỉ ổi kia cười cực kỳ vui vẻ, thấy hai khối thịt béo sắp đưa vào miệng, tự nhiên cười đến vui vẻ.
"Mặc Nhi. . . . . ."
"Na Na. . . . . ."
Sở Linh Tầm và Bùi Thiểu Y ở bên trong phòng muốn nhanh chóng đuổi theo, vung một đấm lên mặt của người đàn ông kia, nhưng bất đắc dĩ hai người uống hết ly rượu có bỏ thuốc, đầu choáng váng không chịu được, cả người vô lực.
Tần Mặc và Kim Na Na bị mang vào một phòng khác, cái phòng này so sánh với phòng của bọn họ, không khí gần như thối nát, một đám cả trai lẫn gái ở bên trong phòng huyên náo, cụng rượu, chơi súc sắc, ca hát. . . . . . Rất náo nhiệt.
Chỉ là, những nam nữ kia hình như cũng hưng phấn quá mức, mọi người sắc mặt ửng hồng, lắc lắc thân thể của mình theo âm nhạc, nhìn qua thần trí mơ hồ.
Một người đàn ông ngồi trên sofa, người đàn ông kia đùa bỡn chiếc nhẫn trên ngón trỏ, thấy hai người Tần Mặc bị mang đến, trên mặt lộ ra nụ cười đùa giỡn.
Hắn vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, Tần Mặc sảng khoái không chút ngại ngùng ngồi xuống bên cạnh Tư Đồ Kiều, khí thế của thiên kim tiểu thư được bộc lộ ra ngoài.
Kim Na Na cau mày, không cam lòng ngồi xuống.
"Uống một ly?"
Tư Đồ Kiều rõ ràng có hứng thú với Tần Mặc hơn, một tay khoác lên chỗ tựa sau lưng Tần Mặc, vây cả người cô trong vòm ngực của mình, trên tay cầm ly rượu màu hổ phách.
Khóe miệng Tần Mặc nhếch lên, cầm lấy cái ly đặt ở bên môi, ngửi ngửi, "Anh trẻ tuổi như vậy, mà cũng phải dùng thuốc?"
"Thì ra là cũng là dân chơi."
Tư Đồ Kiều khẽ nhích tới gần cô, nhìn kỹ gương mặt của cô, vẻ mặt Tần Mặc lạnh lẽo, nhưng luôn có một cỗ kích thích làm cho người ta không nhịn được muốn giam cầm ở bên người.
"Anh để bạn của tôi trở về, tôi bồi anh một đêm, chắc chắn anh sẽ tận hứng."
Nâng khóe miệng ngoài cười nhưng trong không cười, Kim Na Na vừa nghe liền nóng nảy, "Tiểu Mặc, cậu điên rồi!"
Tư Đồ Kiều lần đầu tiên nhìn thấy một tiểu nha đầu dám nhìn thẳng hắn như vậy, lập tức kêu người đưa Kim Na Na đi, hiện tại hắn cảm thấy rất hứng thú với cô gái trước mắt này.
Kim Na Na đầu tiên không muốn, nhưng trong thời gian chốc lát, cô hiểu dụng ý của Tần Mặc lập tức liền chạy thẳng tới chỗ Phong Thần.
Vũ Dạ có một gian phòng phòng dành cho khách nghỉ lại dùng, thiết bị bên trong chẳng hề kém so với khách sạn năm sao, dĩ nhiên, ở nơi như thế này, bên trong phòng còn chuẩn bị một số đạo cụ, dùng cái này thỏa mãn yêu cầu của khách hàng.
"Chuẩn bị xong chưa, bảo bối?"
Tư Đồ Kiều đi về phía Tần Mặc, trong phòng một trăm mét vuông nguy hiểm lại mập mờ, Tần Mặc không ngừng lùi lại, hai mắt quan sát hoàn cảnh chung quanh.
"Tôi đã chuẩn bị xong, cũng không biết, anh đã chuẩn bị xong chưa?"
Tần Mặc chủ động lôi kéo cà vạt của Tư Đồ Kiều, thô lỗ kéo xuống, chợt quét chân một cái liền đánh ngã Tư Đồ Kiều trên mặt đất. Buổi tối Tư Đồ Kiều uống không ít, hơn nữa không ngờ tới cô gái gầy yếu trước mắt, lại cũng là cao thủ.
Cơ thể lập tức bị quăng ngã, thất điên bát đảo, nhưng hắn cũng phản ứng lại rất nhanh, nhanh chóng rút người ra tránh được một cước của Tần Mặc.
Một con cá chép bị đánh từ trên đất nhảy lên, rượu cồn chưa hoàn toàn làm thần kinh của hắn tê dại, nhiều năm sống trong mưa bom lửa đạn phản ứng nhạy bén đã được luyện thành, nên hắn lấy lại sức rất nhanh.
Hắn khẽ nheo mắt, lần nữa quan sát cô gái trước mắt, mái tóc ngắn dài đến cổ lanh lẹ, ít đi một phần mềm mại, nhiều hơn một phần anh khí bức người.
Cặp mắt kia giống như băng lạnh vạn năm không thay đổi, không chứa một tia tình cảm, dáng điệu không giống lính mới, nhưng ngược lại, là người từng trải có kinh nghiệm.
"Tiểu nha đầu, thật sự có tài, tôi thích như vậy!"
Tư Đồ Kiều đối với sự thiệt thòi vừa rồi, không để ở trong lòng, ngược lại kích thích trong lòng bị khơi dậy, muốn thuần phục con thú nhỏ này.