Mục lục
Bà xã trẻ xã hội đen
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cậu con trai thứ hai nhà họ Triệu bị Triệu Nghị quả quyết đưa sang Canada, mà Triệu Ngọc Kỳ vẫn bị nhốt trong thế giới nhỏ bé của chính mình, cô nhìn chiếc bình trong tay, bên trong đựng chất lỏng trong suốt có thể nhìn thấy cả đáy bình.

"Nghe nói người đã giúp đỡ cô có gia thế không nhỏ."

Triệu Ngọc Kỳ vội vàng cất chiếc bình vào ngăn kéo, cô cả nhà họ Triệu đi tới, nâng mặt của cô lên: "Tề Úc Diệu, Tề Úc Nhận, bây giờ cô còn muốn quyến rũ thêm người đàn ông nào nữa? Cái khuôn mặt nhỏ nhắn này thật là đủ đê tiện, làm sao mà nhiều đàn ông lại mê muội vì cô như thế?"

Móng tay của cô ta bấm sâu vào trong làn da mịn màng của Triệu Ngọc Kỳ, cô kêu đau một tiếng, gạt tay của chị mình ra: "Chị cả, em không có... Ngài Phong chỉ là nhận lời giúp anh Diệu trốn thoát mà thôi, ngài ấy đã có vị hôn thê rồi."

"Bốp!" Một cái tát giáng xuống mặt của Triệu Ngọc Kỳ, cô che gương mặt bị đánh đến đỏ, nhìn về phía gương mặt u ám của chị mình: "Chị cả..."

"Cô có tư cách gì mà gọi tôi là chị? Cũng chính vì cô, mà em trai tôi mới bị đưa đi, cô cho rằng làm như vậy thì có thể đối nghịch với tôi sao!"

"Lại đang ồn ào cái gì thế hả!"

Triệu Nghị xuất hiện ở cửa, thấy Triệu Ngọc Kỳ bụm mặt, đôi mắt ngấn lệ, chân mày lập tức cau lại, quát: "Triệu Lâm, đi ra ngoài!"

Triệu Lâm hừ lạnh một tiếng, ra khỏi phòng của Triệu Ngọc Kỳ, Triệu Nghị nhìn cô một cái, lại lắc đầu. Dường như đang cảm thán con gái mình, sao lại yếu đuối như vậy.

"Cha, tại sao cha lại luôn che chở cái thứ con hoang đó!"

Triệu Lâm, con gái cả nhà họ Triệu, mặc dù ở nhà, nhưng trên mặt cũng thoa lên một tầng phấn trắng thật dầy. Cùng với biểu tình tức giận của cô ta, hình như từng hạt từng hạt phấn trên mặt kia đang rơi xuống.

"Mở miệng ngậm miệng là con hoang, con đang muốn quy cả mình là con hoang đấy hả? Sau này bớt chọc tới con bé đi, có nghe thấy không?"

Triệu Nghị nghiêm nghị trách cứ, khiến Triệu Lâm hết sức bất mãn, cô ta mới là tiểu thư chân chính của nhà họ Triệu, tại sao lại để cho Triệu Ngọc Kỳ, cái đồ con hoang không rõ lai lịch kia cũng có phần hưởng thụ!

Trong mắt cô ta tràn đầy bất mãn, hiển nhiên không thoát khỏi ánh mắt của Triệu Nghị, mặc dù Tề Bạch là bạn bè của ông, nhưng Tề Úc Nhận vừa mới tiếp xúc với công việc của người đứng đầu nhà họ Tề, khó bảo đảm rằng tương lai sẽ không có thay đổi.

Mà nếu như Triệu Ngọc Kỳ ở cùng với Tề Úc Diệu, bây giờ nhìn lại, nhất định là bất lợi với ông, còn không bằng chờ Tề Úc Nhận ngồi vững vàng ở vị trí ông chủ, rồi hãy để cho bọn họ ở chung một chỗ.

"Danh sách khách mời cuối tuần đã chuẩn bị xong chưa?"

"Chuẩn bị xong rồi ạ."

Mặc dù Triệu Lâm không cam tâm, nhưng vẫn đưa danh sách khách mời cho Triệu Nghị: "Viết thêm vào hai cái tên nữa cho cha."

"Chính là hai người đã chứa chấp... chứa chấp Triệu Ngọc Kỳ sao?"

Cô nhìn hai cái tên quen thuộc, nhất thời nhớ không ra đã từng nghe thấy ở đâu rồi, Triệu Nghị gật đầu một cái, chuyện tương lai ai cũng không nói chắc được, thêm một người bạn vẫn tốt hơn.

Triệu Lâm cần thận nhớ lại một lát, mới vừa rồi Triệu Ngọc Kỳ hình như nhắc tới ngài Phong và cô Tần, chẳng lẽ là hai người nổi tiếng trong tin đồn sao?

Nghe nói vì Phong Thần cứu Tần Ngôn, nên mắt mới không nhìn thấy được, tình cảm như vậy làm cho Triệu Lâm vô cùng ghen tỵ, cô rất muốn nhìn thấy cặp đôi vẫn luôn được mọi người ngợi ca là đẹp đôi này.

Phong Thần nhận được một tấm thiệp mời, sinh nhật Triệu Nghị vào cuối tuần, chắc hẳn sẽ có rất nhiều nhân vật nổi tiếng ở đây đến góp mặt.

"Muốn đi không?"

Tần Ngôn miễn cưỡng tựa vào vai của anh, ngón tay xẹt qua hai cái tên phía trên, chúng đang dựa vào nhau ở chung một chỗ, cô thích.

"Đi xem tình hình một chút cũng tốt."

Biết cô không thích trường hợp như vậy, cho nên Phong Thần hôn một cái lên má cô dỗ dành, ánh nắng mặt trời bên ngoài vô cùng mạnh, nướng cả vùng đất thành nóng bỏng, hai người cũng không hề đi ra ngoài chơi chút nào.

"Bây giờ chúng ta đi chọn lễ phục, sau đó đi dạo đâu đó một chút, được không?"

"Nghe lời anh."

Tần Ngôn không hề bày tỏ quá nhiều, đối với cô mà nói, chỉ cần nơi nào có Phong Thần, thì cô nhất định sẽ đi.

Để cho Mục Thất chuẩn bị xe xong, hai người thân mật đi tới một cửa hàng bán lễ phục cao cấp, trong cửa hàng, quản lý đã đợi từ lâu, vừa thấy xe của Phong Thần, lập tức ân cần tiến lên mở cửa xe cho hai người.

Vừa ra khỏi khoang xe mát mẻ, chóp mũi Tần Ngôn nhanh chóng rịn mồ hôi, Phong Thần lấy ngón tay lau đi thay cô, ở trong mắt người ngoài nhìn vào, hai người thật sự vô cùng ân ái. Trong lòng những nữ nhân viên phục vụ còn độc thân, Phong Thần đã trở thành người đàn ông tốt chung tình kiểu mẫu.

Bên người anh, Tần Ngôn như búp bê, cho dù trong lòng có khát vọng, muốn được thay thế vị trí của cô, họ cũng chỉ có thể tự ti mặc cảm núp đó cắn khăn tay.

Bọn họ thật sự là quá xứng đôi, dường như dù chỉ là có ý muốn chia rẽ bọn họ thôi, cũng sẽ có báo ứng rơi xưống rồi. Cho dù không cam lòng, cũng chỉ có thể dùng ánh mắt hâm mộ mà len lén nhìn đôi tình nhân này.

"Ngài Phong, tôi đã chuẩn bị phòng khách quý dành cho hai vị, sau đó lễ phục sẽ được đưa tới."

Quản lý dẫn đường cho hai người, gió mát khiến Tần Ngôn cảm thấy hết sức thoải mái, trên mặt không khỏi hiện lên nụ cười, nhìn thấy cô vui vẻ, tự nhiên tâm tình Phong Thần cũng vui vẻ theo.

"Lễ phục cần phải khiến cho vị hôn thê của tôi xinh đẹp không ai sánh bằng!"

"Đó là tất nhiên rồi, sản phẩm mới vừa được đưa từ Paris và Milan về, phù hợp với phong cách của cô Tần đây, tôi sẽ cho người lấy ra. Xin mời hai vị chờ một chút."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK