"Đấy không phải là Phạm Thanh sao?"
"Rốt cuộc cô cũng tới, mau đi lên theo tôi!"
Hiệu trưởng giống như đã đợi rất lâu, sau khi nhìn thấy Tần Ngôn, tâm tình khẩn trương của bà có chút buông lỏng. Kim Na Na bị chặn ở bên ngoài không thể đi lên, chỉ đành đứng dưới lầu nhìn.
Phạm Thanh đứng bên cạnh lan can sân thượng, sau lưng có tiếng động, cậu ta quay đầu lại theo bản năng, nhìn thấy Tần Ngôn và mẹ của mình cùng xuất hiện. Cặp mắt sau gọng kính thoáng hiện vẻ kỳ quái, nói: "Tiểu Ngôn, cuối cùng cậu cũng tới."
"Con đừng manh động, mẹ dẫn Tần Ngôn tới rồi, con mau lại đây!"
Hiệu trưởng kinh hồn bạt vía nhìn con trai mình, chỉ cần chân nó bước ra ngoài một bước nhỏ thì nó sẽ ngã xuống. Bà ta đi từ từ về phía Phạm Thanh, nhưng Phạm Thanh lại lớn tiếng hét lên: "Đừng tới đây! Con chỉ muốn nói chuyện với Tiểu Ngôn."
"Cô Tần, cầu xin cô....."
Hiệu trưởng nhìn về phía Tần Ngôn cầu xin, Tần Ngôn đi về phía trước vài bước, nói: "Cậu lại làm trò quỷ gì thế!"
Trên mặt Tần Ngôn không nhìn ra cảm xúc dao động gì, thái độ lạnh như băng của cô khiến Phạm Thanh cảm thấy bị tổn thương, trong mắt cô hoàn toàn không có cậu ta. Cậu ta vất vả cố lấy can đảm nhưng cô lại nhìn bằng đôi mắt khinh thường, một lần lại một lần bị từ chối.
Vì sao Tần Ngôn không yêu cậu ta chứ?
"Dù cho cậu thật sự nhảy từ chỗ này xuống, tôi cũng không thích cậu, cậu muốn tôi có cảm giác áy náy à? Vậy tôi chỉ có thể nói cho cậu biết, tôi chẳng có chút cảm giác nào."
Lời nói lạnh lùng của Tần Ngôn làm sắc mặt Phạm Thanh thoáng chốc tái nhợt, thân thể cậu ta lảo đảo muốn ngã, mỗi một câu Tần Ngôn nói đều khiến cậu ta sụp đổ.
Hiệu trưởng đứng bên cạnh nhìn thấy sốt ruột, lời Tần Ngôn nói càng khiến bà ta lo lắng, vội khuyên: "Cô không nên kích thích nó!"
Tần Ngôn nhìn thẳng vào Phạm Thanh, đối với cậu ta, cô thật sự không có ấn tượng gì, nếu như cô nhất định phải thích cậu ta, vậy cũng không thể nào. Phạm Thanh chính là một người sống trong thế giới của mình, cảm tưởng của người khác không thể chi phối suy nghĩ của cậu ta, còn suy nghĩ của cậu ta không được người khác tiếp nhận, đối với cậu ta mà nói thì rất quan trọng.
Nói cho cùng, cậu ta chính là một người ích kỷ, hơn nữa lại nhát gan, ở trước sự thất bại cậu ta hoàn toàn không thể đứng lên lần nữa. Cậu ta trốn tránh, cũng là đang dùng cách cuối cùng của mình, định làm cho Tần Ngôn thỏa hiệp dưới sự uy hiếp của cậu ta.
"Cậu đừng gọi tôi là Tiểu Ngôn nữa, tôi với cậu hoàn toàn chẳng quen biết gì, nếu cậu muốn nhảy thì nhanh nhảy đi, đừng lãng phí thời gian của mọi người!"
Tần Ngôn đi về phía trước vài bước, trên mặt không hề biểu lộ chút cảm xúc sẽ nán lại, tựa như ước gì người trước mắt nhanh chóng nhảy xuống, cô cũng có thể thoát khỏi sự dây dưa của cậu ta rồi!
Cô vốn là một người không có lòng đồng cảm tràn lan, thậm chí có thể nói là một người rất máu lạnh, ngoại trừ là người cô quan tâm, nếu không thì một người nào đó chết đi, cô hoàn toàn không để vào trong mắt. Huống chi, lại còn là người khiến cô đau đầu, phiền toái không dứt!
"Cậu... Cậu thật sự không đau lòng khổ sở sao?"
Phạm Thanh còn đang rối rắm Tần Ngôn có thể khổ sở hay không, thế nhưng thái độ không sao cả của Tần Ngôn khiến cậu ta thật sự bị kích thích.
"Cậu không đau lòng khổ sở, vậy vì sao cậu còn muốn đến?"
"Nếu không phải mẹ cậu nhờ tôi, tôi mới không thèm tới, tâm tình bây giờ của tôi cũng giống đám người phía dưới kia." Cô còn cách cậu ta khoảng ba bước, cô chỉ chỉ đám người đang xem náo nhiệt phía dưới. Có không ít người dùng di động và máy chụp hình chụp ảnh, hoặc ngay cả tiêu đề cho hai người họ cũng đã nghĩ xong rồi, đợi đến khi Phạm Thanh nhảy xuống thì bọn họ có tin tức đăng báo rồi.
"Cậu nhanh nhảy đi, tôi cũng có thể về sớm, cậu không dám à? Đừng sợ, chỉ cần cậu nhắm mắt lại, tung người nhảy lên, 'bộp' một tiếng, óc cậu văng khắp nơi, tất cả xương cốt trên người đều nát bấy. Nhưng cậu sẽ không chết ngay lập tức, còn có thể cảm nhận một ít đau đớn trước khi chết."
Tần Ngôn miêu tả tình cảnh bi thảm của Phạm Thanh sau khi nhảy xuống, sắc mặt Phạm Thanh tái nhợt, cậu ta nhìn thoáng qua đám người bên dưới lầu, thậm chí có thể nhìn thấy một vài gương mặt đang chờ xem kịch vui.
"Nhảy đi! Sao cậu không nhảy hả!"
Lời nói chế giễu của Tần Ngôn bay vào trong tai cậu ta, cô lạnh lùng nhìn nam sinh lấy cái chết để ép cô. Từ trong mắt cậu ta, cô nhìn thấy sự dao động, cậu ta vốn không muốn chết, thậm chí còn rất sợ chết.
Phạm Thanh há hốc mồm thở dốc, trán toát đầy mồ hôi, đôi mắt cậu ta bỗng ẩm ướt, cả người đột nhiên ngồi xổm xuống, lớn tiếng khóc.
"Phạm Thanh..."
Hiệu trưởng thấy Phạm Thanh buông tha nhảy lầu, bà ta vội vọt lên đưa con trai tới khu vực an toàn. Trong lòng bà ta đau âm ỷ, nhưng Tần Ngôn không phải là người mà bọn họ có thể với tới.
Tần Ngôn đi xuống lầu, lúc này Kim Na Na mới hiểu rõ một màn kia, Phạm Thanh nhảy lầu không thành công bị mang xuống dưới, vành mắt cậu ta còn đọng nước mắt. Trải qua chuyện lần này, chắc là cậu ta có thể buông tha dây dưa với Tần Ngôn đi?
Ngay cả cái chết cũng không thể làm cô ở lại, cậu ta thật sự không còn cách nào khác nữa.
Thiệu Tư Mộ vẫn làm công trong quán cafe như cũ, rũ bỏ hào quang, thật ra thì anh ta cũng là một người bình thường. Tần Ngôn từng hỏi anh ta: "Nhà họ Thiệu bị sụp đổ, chẳng lẽ anh không trách chúng tôi sao?"
Mặc dù người nhà họ Thiệu đối xử với anh ta không tốt, nhưng nhà họ Thiệu còn tồn tại thì mặc dù con đường tương lai của anh ta không thể nói xuôi gió xuôi nước, song có thể so sánh với người bình thường đã phấn đấu mười năm.
Không ngờ, Thiệu Tư Mộ lại cười không quan tâm: "Phấn đấu mười năm thì sao? Nếu như không phải là con đường do mình chọn, vậy còn ý nghĩa gì nữa? Ngược lại, tôi muốn cám ơn mấy người, nhiều năm qua như vậy, tôi vẫn luôn căm ghét, hận thù bọn họ, kết cục bây giờ của bọn họ còn thê thảm hơn tôi gấp trăm lần. Không có bọn họ tôi mới có thể sống tự do."
Anh ta có lý tưởng của mình, con đường mình lựa chọn, nếu như phải vất vả mười năm, hai mươi năm, đó cũng là đáng giá. Bởi vì đấy là sự lựa chọn của anh ta, là con đường cuộc đời của chính mình.
Mặc dù Thiệu Tư Mộ làm nhân viên phục vụ nhưng mà rất vui vẻ, trong lúc đó ba người đã gỡ bỏ khúc mắc, chung đụng với nhau cũng thoải mái vô cùng.
Ngày Sở Linh Tầm về cũng dần tới gần, trên tư tưởng đợi chờ, Kim Na Na đếm ngày trên đầu ngón tay, thấy bộ dạng giả vờ không thèm để ý của cô ấy, Tần Ngôn cũng không vạch trần.