Mục lục
Bà xã trẻ xã hội đen
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần trước sau khi Kim Na Na nghe lời nói của Phạm Thanh, đã sớm làm xong công tác chuẩn bị, chẳng phải chỉ một chủ tịch của trường thôi sao! Nếu không phải nguyện vọng của cô ấy là ở đây, dù cho đại kiệu tám người khiêng mời cô ấy, cô ấy còn phải suy nghĩ một chút!

Chuyển trường, ở trong mắt bọn họ nào tính là chuyện gì?

Trong phòng làm việc của hiệu trưởng, một phụ nữ trung niên ngồi ngay ngắn thoải mái ở trên ghế sofa, bà đang xem hồ sơ học sinh ở trên bàn, đó chính là hồ sơ của Tần Ngôn.

Dưới sự tỉ mỉ sắp xếp của Phong Thần, đó là một hồ sơ không có bất kỳ nghi điểm nào, sạch sẽ, một chút khuyết điểm cũng không có. Tiếng gõ cửa vang lên, Tần Ngôn được dẫn vào, người phụ nữ trung niên nheo mắt lại, cảm thấy học sinh nữ trước mắt này nhìn rất quen mắt.

"Em chính là Tần Ngôn?"

"Chủ tịch, nói thẳng vào vấn đề đi! Nếu cô dùng việc đuổi học để uy hiếp em, em không có ý kiến." nhưng mà nếu người nào đó có ý kiến, vậy thì không có trong phạm vi suy xét của cô rồi.

Nghe vậy, bà dừng lại chốc lát: "Em rất to gan, em với Phạm Thanh có chuyện gì hiểu lầm sao?"

Nhắc tới Phạm Thanh, đầu Tần Ngôn liền đau, nhưng mà người phụ nữ trung niên trước mắt này hình như không giống con trai của bà, không nói đạo lý.

"Em đã có vị hôn phu rồi, nhưng cậu ấy vẫn đeo bám em, chủ tịch là người hiểu chuyện, chiếc nhẫn kia em sẽ đền."

"Thôi vậy, nhìn ra được, là con trai cô cưỡng cầu. Đã gây ra phiền phức lớn cho em rồi?"

Chủ tịch khẽ mỉm cười, tính tình con trai của bà, bà đương nhiên biết rõ, cô gái trước mắt, cũng không phải kiểu mà nó có thể khống chế.

Tần Ngôn thấy đối phương không có giận chó đánh mèo, tự nhiên cũng yên lòng, hai người vừa tán gẫu đôi câu, chủ tịch nhìn mặt của cô hồi lâu, mới lên tiếng: "Hình như cô đã gặp qua em ở đâu thì phải, nhưng phút chốc cô nhớ không ra..."

"Vị hôn phu của em, anh ấy tên Phong Thần."

Dường như chuyện này đã qua một khoảng thời gian, cha mẹ của Phạm Thanh cũng được mời tham dự bữa tiệc đính hôn của Phong Thần và Tần Ngôn, thời gian trôi qua lâu như vậy, khó trách bà nhớ không ra. Chẳng qua, lúc đó Tần Ngôn không được gọi là Tần Ngôn.

Cùng Kim Na Na một lần nữa tới quán cà phê nơi Thiệu Tư Mộ làm việc, lại gặp được Thiệu Tư Mộ đang đi làm, Kim Na Na thoáng chốc giật mình, Thiệu Tư Mộ gật đầu với các cô, tiếp tục đi đón tiếp các khách hàng khác.

"Tớ không bị hoa mắt chứ?"

Thiệu Tư Mộ làm người phục vụ?

"Người đẹp, uống gì?"

Vừa nói không thể tưởng tượng nổi, Thiệu Tư Mộ đã đến bên cạnh các cô, Kim Na Na tùy ý gọi một chút điểm tâm, một ly nước trái cây, Tần Ngôn cũng gọi giống Kim Na Na.

"Xem ra anh nhân khí rất cao."

Kim Na Na trêu ghẹo nói, nhìn bốn phía phần nhiều là người đẹp, hơn nữa đều là vì Thiệu Tư Mộ mà đến. Dáng vẻ Thiệu Tư Mộ mặc áo tây, cũng thật có mùi vị mỹ thiếu niên Nhật Bản, khó trách khách nữ nhiều như vậy.

"Nhờ có những khách nữ này, tiền lương của anh cũng không ít."

Thiệu Tư Mộ thoát khỏi nhà họ Thiệu, sống thoải mái không ít, anh ta và Mục Hải Nặc cùng một khoa, nhìn Kim Na Na một cái: "Cô và Mục Hải Nặc rất thân thiết hả? Cẩn thận chút, tên này tâm thuật bất chính."

Vừa nhắc tới Mục Hải Nặc thì người đã đến, bên cạnh Mục Hải Nặc dẫn theo một người đẹp khoa tiếng Nhật, thấy người đẹp này có vẻ rất dính Mục Hải Nặc, chỉ tiếc thiếp có ý, chàng vô tình, Mục Hải Nặc vừa thấy Kim Na Na, biểu cảm trên lập tức thay đổi.

"Hắn ta chính là tên mặt trắng dựa vào đàn bà, tìm đều là các tiểu thư nhà có tiền, Kim Na Na, cô cũng đừng thua trên tay hắn ta."

Thiệu Tư Mộ nói xong liền xoay người rời đi, Kim Na Na nhìn Mục Hải Nặc, hơi nhíu mày, khó trách cậu ta không giống như các chàng trai khác đối với cô ấy quấn quít không rời, thì ra là che giấu ý định thâm sâu như vậy. Trải qua cuộc trò chuyện với Thiệu Tư Mộ, cô ấy đối với Mục Hải Nặc một chút hảo cảm cũng hết rồi!

Dĩ nhiên Mục Hải Nặc cũng nhìn thấy ánh mắt Kim Na Na nhìn cậu ta, dáng vẻ cậu ta không tệ, nhân duyên trong khoa cũng không tồi, các cô gái theo đuổi cậu ta nhiều như cá diếc sang sông (*người mù quáng chạy theo mốt). Trong đó cũng không thiếu các tiểu thư nhà có tiền.

Nhưng căn cứ vào nguồn tin đáng tin cậy, gia cảnh Kim Na Na không chỉ giàu có, hơn nữa còn là nhân vật quan trọng trong giới chính trị, nếu có thể cưới được Kim Na Na, vậy mặc kệ cậu ta làm công việc gì, cũng sẽ thuận buồm xuôi gió.

Đối phó với dạng tiểu thư như Kim Na Na, thì không thể quá mức nhiệt tình với cô ấy, phải như gần như xa, từ từ chiếm giữ trái tim của cô ấy. Nhưng kế hoạch của cậu ta còn chưa kịp thực hiện, cô ấy liên lạc với cậu ta càng ít.

Bây giờ lại bị cô ấy trông thấy bên cạnh mình có cô gái khác, vậy hi vọng của cậu ta, không phải càng ít đi sao!

Tần Ngôn và Kim Na Na hai người không biết đang nói chuyện gì, không còn nhìn qua nữa, trong lòng Mục Hải Nặc càng thêm thấp thỏm, cái cô Tần Ngôn đó nhìn qua rất lạnh nhạt, đôi mắt kia như nhìn thấu bản chất con người.

Bỗng dưng, đám người bên ngoài quán cà phê có chút xao động, hai người còn chưa phát hiện có gì không ổn, điện thoại của Tần Ngôn liền vang lên.

"Cái gì? Được rồi..."

Tần Ngôn nhìn Kim Na Na một cái, không có thời gian cẩn thận giải thích với cô ấy, liền rời khỏi quán cà phê.

Kim Na Na trả tiền xong cũng rời khỏi quán cà phê, cô ấy vội vàng đuổi theo bước chân của Tần Ngôn, thấy cô đi về hướng trường học, không khỏi tò mò. Nhưng trên mặt Tần Ngôn hiện vẻ nặng nề, khiến Kim Na Na theo bản năng liền ngừng nói, xa xa liền thấy dưới lầu trường học bị vây quanh trong đám người ba tầng trong ba tầng ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK